Trong nhà bên này.
“Cũng không biết bây giờ Quốc Bân ra sao rồi?”.
Trần Nhu đang ngồi dệt áo lông nhịn không được liền nhớ tới Hàn Quốc Bân.
Hàn Quốc Bân lúc này vẫn đang ở bên ngoài, còn chưa vào sâu trong núi.
Bắt thú hoang không phải việc dễ dàng, nhưng hôm nay thu hoạch quả thật rất không tồi, tuy rằng không gặp được dã thú lớn, nhưng lại bắt được không ít thỏ hoang với gà rừngAnh đã tích cóp được nửa bao tải.
Hàn Quốc Bân ăn thịt bò bánh bột ngô mà vợ anh chuẩn bị sẵn cho anh mang đi, tuy rằng đã nguội, nhưng mùi vị vẫn rất ngon.
Lúc trước ăn bánh bao nhân rau xanh trứng gà cũng rất ngon, vợ anh luôn lo anh ăn không đủ no.
Ăn xong Hàn Quốc Bân lại tiếp tục đi loanh quanh, tính toán nếu không phát hiện được dấu vết của dã thú thì sẽ đi về.
Một chuyến đi này đã bắt được không ít gà rừng với thỏ hoang, chỗ này thế nào cũng phải bán được bốn năm đồng tiền, cũng xem như thu hoạch phòng phú.
Hàn Quốc Bân mới đầu chỉ định đi loanh quanh một vòng nhưng lại nghe thấy tiếng thở hổn hển từ cách đó không xa truyền đến.
Đêm khuya hôm đó, trại nuôi heo lão Dương nghênh đón Hàn Quốc Bân mang theo một thân hơi thở ngang ngược.
“Phanh” một tiếng, một con lợn rừng liền rơi xuống ở trước mặt anh Dương, làm lão Dương ngây ngẩn cả người.
"Chú…… chú bắt?" Lão Dương há hốc miệng, cứng lưỡi nói.
"Bây giờ không còn sớm, anh xem tính cho em nhanh một chút, em còn phải về đến nhà trước khi trời sáng.
" Hàn Quốc Bân nói.
Vác một con lợn hơn một trăm cân trên vai đi đến đây, cho dù anh cũng là người khoẻ mạnh, nhưng vẫn mất rất nhiều sức lực.
Mất sức thì mất sức, nhưng mà nhiệt huyết trong lòng lại nóng như lửa.
Anh cũng không nghĩ đến lần đầu tiên cầm theo chiếc đao mà vợ anh đưa cho để phòng khi gặp dã thú thế mà đã chạm mặt một con lợn rừng to như vậyCon lợn rừng trưởng thành to như vậy nếu anh vẫn cầm cái lưỡi hái trước đây, nếu có chạm mặt anh cũng sẽ trốn đi.
Nhưng khi vợ anh đổi cho anh thanh đao kia, sau khi vào núi anh đã thử qua, rất sắc bén.
Cho nên mới nói kẻ tài cao gan cũng lớn dám vào đi càng sâu vào trong núi.
Trong lúc đánh nhau với con lợn rừng cây đao này phát huy tác dụng rất lớn, con heo bị anh bổ trúng một nhát thì không chạy được nữa, còn lại thì dần dần thu phục sau.
Nói tóm lại Hàn Quốc Bân tốn không ít sức lực mới làm thịt được con lợn rừng này.
Lão Dương vẫn còn đang nhìn anh sợ đến ngây người, sớm biết rằng Hàn Quốc Bân đánh nhau rất giỏi, năm đó anh ta bị mấy tên côn đồ theo dõi, suýt chút nữa bị cướp hết cả tiền vốn, rất may lúc đó cũng nhờ anh thấy việc nghĩa hăng hái làm.
Nếu không sao lão Dương lại có quan hệ thân thiết với anh như vậy được, tiền vốn của anh ta năm đó cũng nhờ Hàn Quốc Bân mới giữ được.
Mặc dù năm đó một người đánh mấy người, nhưng lão Dương cũng không ngờ tới Hàn Quốc Bân một mình đánh được một con lợn rừng đực lớn như vậy.
Con lợn này chính là hung hãn thật sự, cả người da dày thịt cũng béo!.
"Chú làm sao mà giết được nó thế?" Lão Dương nói.
Đừng thấy anh ta tên là lão Dương mà nhầm, mặt anh ta chính là mặt vuông chữ điền, chẳng qua là họ Dương cho nên mọi người mới gọi là lão Dương mà thôi.
“Vận khí tốt.
” Hàn Quốc Bân nói.
Lão Dương nhìn thấy anh không muốn nói nhiều, anh ta cũng không hỏi nhiều nữa, nói: “ Vậy để anh xử lý thứ này cho chú, mua theo giá chợ đen cho chú được không?"“Được.
” Hàn Quốc Bân gật đầu.
Lợn sống giá thu mua không cao, cũng chỉ được mao , nhưng nếu bán được theo giá chợ đen, vậy thì có thể bán được nhiều hơn một khối đi, nhưng thu mua giới chính là cái giá này, con lợn này của Hàn Quốc Bân rất lớn, một con này thế nhưng được hơn cân, tính chẵn lên cũng được đồng tiền.
Hiện nay tiền lương của người trong thành cũng chỉ được hơn đồng tiền, trừ phi là người lớn tuổi có tay nghề mới được hơn đồng, so ra thì đồng tiền này tất nhiên là không ít.
.