Hôm nay Trần Nhu mua được hai cuộn vải bố, một cuộn vải bông, tính làm cho Hàn Quốc Bân hai cái áo bông để mặc bên trong.
Một cuộn còn lại giữ để làm quần áo cho mùa hè sang năm, đến lúc đó cũng đủ để làm hai cái, mỗi người một cái.Còn lại chính là một túi nửa cân đường đỏ, một cái nồi nhỏ và một cái bát tô lớn.Về phần gia vị thì cô không mua thêm muối, bên trong không gian vẫn còn.
Hiện giờ nấu nướng cũng là dùng muối tinh của cô.Bởi vì phải bỏ tiền nên không thể mua nhiều.
Cất gọn những thứ mới mua về, Trần Nhu bắt đầu làm chăn bông.Lần trước còn thừa cân, thêm số bông hôm nay cô đã mua nữa tính vào cũng được cân bông.
Với số lượng bông này dùng để làm chăn mùa đông kỳ thực không đủ làm một cái, nhưng thử hỏi các nhà các hộ trong thôn này đi, nhà ai mà không phải làm thế chứ?Hơn nữa cũng không phải cô đắp một mình, có hai người nên ổ chăn vẫn rất ấm áp.Trần Nhu lấy bột ngô đi hấp sau đó bắt tay vào nhồi ruột chăn.Hàn Quốc Bân có chút bận vì hiện tại đúng vào thời điểm cần xới đất để gieo trồng lúa mì vụ đông.
Đợi đến khi lúa mì gieo trồng xong xuôi, lúc ấy mới được rảnh tay một chút.Nhưng rảnh rỗi đồng nghĩa với việc sẽ không được công điểm, cho nên Hàn Quốc Bân cố gắng nỗ lực để mỗi ngày đều lấy được số công điểm tối đa.Lúc anh về nhà đã là giờ, Trần Nhu đang nấu một nồi thịt hầm đậu que, bên trên kê một cái giá hấp màn thầu bột ngô.Chăn bông Trần Nhu làm cũng vừa lúc nhồi xong, nhìn thấy anh đi vào nhà liền cười nói: “Anh về thật đúng lúc, mau tới xem chăn bông mới nhà mình đi, năm nay hẳn là đủ đắp rồi.”Hàn Quốc Bân vừa nhìn liền biết chăn bông này là do cô tỉ mỉ làm, anh liền thật lòng khen: “Tay nghề của em thật tốt.”Trần Nhu cười nói: “Giờ vẫn chưa cần dùng đến chăn bông, để em cất đi trước.
Anh mau đi vệ sinh đi để còn ăn cơm.”“Anh đi tắm đã.” Hàn Quốc Bân nói.Vợ anh thích sạch sẽ, cho nên mỗi ngày sau khi xong việc Hàn Quốc Bân đều ra sông tắm rửa.“Hôm nay trời lạnh, muốn tắm thì tắm ở nhà.
Để em đun nồi nước cho anh.” Trần Nhu nói.“Cũng không lạnh lắm đâu.” Anh đáp.Nói xong bèn cầm quần áo đi luôn, lúc quay về trên tóc còn đang nhỏ nước.
Trần Nhu lúc này cũng đã bưng đồ ăn lên bàn, nói: “Phía Đội đã nói là bao giờ giết heo chưa?”“Chờ Đội trưởng ở trên huyện về mới giết.” Hàn Quốc Bân nói.Giao lương thực xong còn phải họp hành, cũng có không ít việc.
Chờ đến khi giải quyết xong xuôi về thôn thì cũng vừa đúng thời điểm giết heo chia thịt.Mà thân là Ghi điểm viên Hàn lão tam Hàn Quốc Lâm cũng được theo lên huyện, đúng là chuyện có mặt mũi.Bằng không ông bà Hàn sao lại bất công tận trời như vậy, chính là vì chú ba nhà này có bằng tốt nghiệp sơ trung (cấp ), cán bút cũng đủ mạnh, đi ra ngoài cũng không sợ bị người ta xem thường!Ở lứa của Hàn Quốc Bân, đặc biệt là trong thôn họ, có cái bằng sơ trung thì đã được coi là người giỏi giang rồi.Ngay cả Hàn Quốc Bân anh cũng chỉ được cho đi đọc sách mấy năm mà thôi, sau đó thì bị kêu nghỉ ở nhà làm việc.Đã biết trong thôn muốn giết heo cho nên hôm nay Trần Nhu không lấy nhiều mà chỉ lấy nửa cân thịt ra thôi.
Hôm nay ăn một ít, ngày mai ăn một ít, sau đó chờ đến ngày chia thịt.Chính xác là còn không đến hai ngày nữa là được chia.
Bây giờ đã giao đủ số công hữu, phần còn lại chính là để khao mọi người trong thôn.Trừ đi một con giết lần trước, lần này có thể giết được ba con.
Sở dĩ giết nhiều như vậy là vì mọi người muốn để dành thịt cho dịp Tết.Toàn thôn có khoảng một trăm hộ.
Đừng cho rằng số lượng như thế là ít bởi vì đại đa số các nhà trong thôn đều là mười mấy người một nhà.
Trong thôn những nhà như Hàn Quốc Bân và Trần Nhu chỉ có hai vợ chồng tính là một hộ thực ra không có nhiều lắm.Đến cả Hàn đại ca Hàn Quốc Võ cùng Hàn đại tẩu kia cũng là có thêm hai đứa con trai, một nhà bốn người, nhưng cũng chỉ coi như nhà ít người.
Trong thôn có rất nhiều nhà đông con cháu.Đương nhiên nhà đông người nhưng anh em lại bất hòa thì tiện tay cũng vơ được cả đống.Lần này chia thịt mỗi nhà đều được không ít, ví như Trần Nhu cùng Hàn Quốc Bân, Trần Nhu và anh phải bê theo bồn gỗ lại đây..