Vào cuối mùa hạ tháng chín, trong thôn bắt đầu thu hoạch vụ thu.
Thứ đầu tiên thu hoạch chính là lạc, mỗi ngày Trần Nhu đều đi theo các nữ đồng chí khác đi ra ngoài ruộng làm việc.
Hiện tại, cô và Chu Trân nói chuyện rất hợp nhau, hai người đều làm công việc riêng của mình, Chu Trân xem cô cố gắng như vậy liền nói: “Hiện tại cô làm sao vậy, trước kia cô đâu có như vậy”“Tôi mới gả lại đây không bao lâu nên cô không biết được rằng tôi trải qua những chuyện gì đâu.
” Trần Nhu nói.
Chu Trân nói: “Dù sao trước kia cô cũng không phải là người chăm chỉ.
”“Hiện tại đã nghĩ thông suốt, cũng đã tách ra khỏi gia đình, cuộc sống sinh hoạt của tôi thì chính là cuộc sống của tôi, hi vọng cùng Quốc Bân nhà tôi có một cuộc sống trải qua tốt, điều này không thể không so với trước kia tốt?” Trần Nhu nói.
Chu Trân cười nói: “Xem ra cô thật sự đã nghĩ thông suốt rồi”.
Trần Nhu liền tiếp tục nhổ lạc, đội trưởng phân chia cho mỗi người một miếng đất để làm, ai làm xong trước thì có thể tự do hoạt động.
Trần Nhu còn định đi tìm Hàn Quốc Bân để ăn cơm chung nữa.
Cô làm việc đến tầm khoảng h trưa thì đã nhổ hết toàn bộ lạc ở trên mảnh đất mà mình được giao.
Cùng Chu Trân nói: “Cô cũng nhân lúc còn sớm nhanh chóng rút xong, tôi qua đi tìm Quốc Bân nhà tôi.
”“Cô cũng không giúp tôi.
” Chu Trân nhìn trên ruộng nhà mình còn có một ít, nói.
“Cô ít cùng người nói chuyện vài câu thì sớm đã làm xong rồi.
” Trần Nhu xua xua tay, liền mặc kệ cô ta.
Bên cạnh có một người phụ nữ cùng Chu Trân nói: “Vợ Quốc Bân thật là có tiến bộ a.
”“Cái miệng thốt ra hai câu cũng thật ngọt, một câu lại một câu Quốc Bân nhà tôi.
” Một cô gái khác cũng nói.
“Ngươi đừng ghen ghét người ta, nhà người ta kết hôn mới được mấy tháng, hiện tại khẳng định vẫn ngọt ngào.
” Chu Trân trực tiếp phản bác trở về cô ta một câu.
Trong khoảng thời gian ở chung với Trần Nhu, cô cảm thấy Trần Nhu không xấu, làm việc nhanh nhẹn lại còn sắp xếp trong nhà ngăn nắp, gọn gàng sạch sẽ.
Hơn nữa cũng không thích nói đến chuyện lục đục xảy ra trong gia đình nhà người khác, miệng đặc biệt kín, cùng cô ta nói chuyện riêng nói xong hoàn toàn không lo lắng sẽ bị người khác biết.
Ngay khi người ta bắt đầu nói mỉa, cô liền trực tiếp đáp trả trở lại.
Trần Nhu làm việc ở một chỗ khác, trong khoảng thời gian đó, Hàn Quốc Bân cũng làm gần xong hết mọi việc và đang phụ giúp cha mẹ anh làm một số việc lặt vặt.
Nhìn đến cô vẫy vẫy tay với mình, anh liền vui vẻ nở nụ cười.
“Anh hai, mau ra bờ sông soi một cái xem nụ cười của anh có bao nhiêu xán lạn?” Hàn lão tam thấy anh hai mình như thế bèn cười nói.
Hàn Quốc Bân nói: “Em làm hết phần còn lại nhé”Sau đó anh không nói thêm cái gì nữa mà lập tức đi tới chỗ vợ mình.
Tuy rằng ông Hàn không vừa lòng cho lắm nhưng cũng không nói thêm gì cả nhưng bà Hàn lại không nhịn được mà nói thầm: “Làm trò gì vậy? Ở nơi đông người cũng phải chú ý một chút chứ? Có biết xấu hổ hay không? Có hai vợ chồng nào âu yếm như vậy không?”Bà thím bên cạnh nghe xong có chút không hài lòng: “Tôi nói chị Hàn này, con trai thứ hai nhà chị có phải nhặt được không vậy? Tôi còn tận mắt nhìn thấy chị đẻ ra nó mà, sao cứ như cây cỏ vậy? Hiện tại thật vất vả hai vợ chồng mới sống yên ổn, cô đừng có mà nói nữa!”.