Trương Xuân Hoa thậm chí còn không suy nghĩ sau khi nghe điều này, cô lấy khoảng chục củ khoai tây mà Quế Hoa lấy ra từ hầm cho vào chậu, không khỏi thở dài: "Có phiếu gạo cũng không chỗ để mua, một tháng nhận được một nữa phần lương thực cung ứng cũng không tồi, thậm chí còn không có cá và thịt. Năm nay là một năm mà Lý Minh Thư cùng Lý Minh Tín nhà em đã không lớn nổi.”
Lưu Tú Lan quay đầu nhìn cô nhịn không được hỏi: "Vậy em không nói Mộc Lâm đi bắt cả cho đứa nhỏ ăn, chị nghe nói ở Bắc Thành có một cái sông lớn.”
Trương Xuân Hoa càng nói càng vô tâm: "Cách rất xa, lại nói những dụng cụ câu cá nhà em không có. Nhà em hoàn cảnh còn tốt, người ít cũng bớt gánh nặng. Hàng xóm của em và Mộc Lâm ở cùng một xưởng, nhà người kia có bảy tám đứa con, tất cả mọi người đều đều xanh xao vàng vọt, làm cha mẹ hắn phát sầu.”
Nhìn trên đất từng đống khoai tây, Trương Xuân Hoa nhịn không được nói một câu: "Nếu trong nhà chúng em có nhiều khoai tây như thế này, hai đứa nhỏ cũng không đến mức đói không lớn nổi.”
Lưu Tú Lan thông minh, nghe lời nói có ẩn ý của Trương Xuân Hoa lại không nói gì, chỉ yên lặng cắt xong dưa rồi bỏ vào nồi bên cạnh, lại lấy một quả tiếp tục cắt.
Trương Xuân Hoa ở bên này gọt vỏ khoai tây, Quế Hoa bên kia đã làm sạch cá bỏ vào nồi, nghe âm thanh dầu mỡ xèo xèo, Trương Xuân Hoa nhịn không được đứng lên nhìn: "Cái này đổ bao nhiêu dầu?"
"Không nhiều lắm.” Quế Hoa vén tóc cười nhìn Trương Xuân Hoa nói.
Trương Xuân Hoa liếc nhìn cái nồi, không khỏi mím môi dưới: "Đây còn không nhiều dầu, tôi xem toàn váng dầu, đứa nhỏ này làm sao vậy? Không phải của cháu nên cháu không tiếc đúng không?" Quế Hoa rũ mắt xuống không hé răng, múc một muỗng nước sôi vô nồi lại bỏ thêm đậu phụ đông vào.
Thấy Trương Xuân Hoa còn lời muốn nói, Lưu Tú Lan vội giải thích nói: "Nhà anh hai năm nay được không ít đậu nành, chị đã nhờ người đến tiệm dầu để ép dầu. Lại nói, tại sao đây không phải nhà cô ấy chứ? Đông tử cùng Quế Hoa mùa đông năm tới sẽ kết hôn, đến lúc đó Quế Hoa sẽ là cháu dâu trưởng của nhà chúng ta.”
Trương Xuân Hoa lại cười nói trở lại: "Em chỉ đau lòng một chút thôi, chị không biết, ở Bắc Thành chúng em xào rau cũng chỉ dám dùng dầu bằng hạt đậu thôi, như vậy cũng không có đâu.”
Quế Hoa lúc này mới quay đầu nói: "Bình thường nhà chúng ta cũng như vậy, đây là vì có chú và thím trở về nên làm nhiều một chút.”
Nhìn Quế Hoa trên mặt lúng túng, Trương Xuân Hoa mới phản ứng lại chính mình là người trong nhà, vội vàng nói: "Thím chỉ thuận miệng nói như thế, không có ý gì, Quế Hoa con không cần để ý.”
"Không có việc gì, con là tiểu bối làm sao lại tức giận với thím chứ.” Quế Hoa vừa nói vừa đem nồi to hầm thịt heo và bắp cải tây cho vào chậu lớn sau khi rửa đơn giản, đổ một chút dầu vào, lại đem dưa chua đổ dưa cải vào.
Trương Xuân Hoa nhìn mấy miếng mỡ còn sót lại trên thớt bên cạnh, không khỏi nhắc nhở: "Cải ngọt thơm, dưa cải bỏ chút dầu hầm ra nhiều nước, lại nói con quên cho thịt vào.”
Quế Hoa bỏ thịt vào bát, cất vào tủ, không nhanh không chậm trả lời: "Đã có nhiều món ngon rồi, cho nhiều thịt vào làm gì. Hơn nữa dầu lại hiếm, dùng nhiều cháu sợ thím lại tiếc.”
Lưu Tú Lan nhịn không được mỉm cười, Quế Hoa lại cầm chổi bắt đầu quét vỏ khoai tây, một bên quét một bên đẩy Trương Xuân Hoa: "Thím, thím đi ra ngoài một bước! Thím, thím dẫm vỏ khoai tây!"
Trương Xuân Hoa từng bước bị đẩy lui về sau, đến khi lui ra khỏi phòng bếp Trương Xuân Hoa mới phản ứng lại, Quế Hoa đem vỏ khoai tây đổ vào sọt ngoài cửa phòng bếp, thuận tay thả rèm cửa xuống, cũng không quên nói một câu: "Từ xa tới là khách, hay là thím cứ quay về phòng khách, nơi này cũng không có gì vội.”
Lưu Tú Hoa không nhịn nổi, ôm bụng cười đến không đứng thẳng dậy nổi, Trương Xuân Hoa trợn mắt há mồm nhìn Quế Hoa bung rèm cửa trở về phòng bếp, nhất thời trên mặt tái đi: "Thím chỉ nói như vậy, sao cháu trẻ con quá vậy? Đừng để thịt thừa vào tủ, hầm nhanh thôi. Trong phòng nóng, nếu hỏng thì phải làm sao?"