Núi Tiểu Phương không lớn như núi Hồ Lô của thôn bọn họ, nói cụ thể hơn là không bằng một nửa núi Hồ Lô.
Nhưng xung quanh núi Tiểu Phương không có dân làng sinh sống, rất hoang vu, mọi người thường không yên tâm để cho trẻ nhỏ đi chơi ở nơi xa như vậy, chỉ khi đến lúc không còn gì để ăn, những người chuyên đi rừng mới đi vào núi Tiểu Phương để tìm một ít đồ ăn.
Nhưng chung quy thì nó cũng có chút xa, tần suất mọi người đi núi Tiểu Phương ít hơn núi Hồ Lô, cũng vì như vậy mà sau một thời gian, rau dại ở núi Tiểu Phương mọc lên rất nhiều.
Vừa lúc con trai bà hái nhiều rau dại như thế này thì bà còn tin, dù cho anh không đào thì sau mấy ngày cũng sẽ có người tới đào sạch, nhưng ngoài đào được rau anh còn nhặt được nhiều đồ ăn như vậy…Bà lão cau mày, nói như thế làm sao bà tin cho được đây?“Con….
”Bà ấy muốn hỏi rất nhiều điều, chẳng hạn như làm thế nào mà ai đó có thể bỏ nhiều lương thực vào hố nông dưới gốc cây và bị anh tìm thấy, và nói rằng nó đã được nhặt lên, nhưng đây là tương đương với việc lấy đồ vật của người khác, v.
v…Bà muốn hỏi nhiều câu, nhưng lại không mở miệng nói được câu nào, tay cầm chặt túi vải.
Nói không động tâm với những thực phẩm này là nói dối.
Ngoài ra, lí do còn bởi vì chưa hỏi được đã bị con trai ngắt lời.
Thẩm Gia Dương đẩy bà lão vào phòng bếp: "Được rồi, được rồi, con không trộm cướp, dù không nhặt thì người khác cũng nhặt, đừng hỏi nhiều như vậy, nhanh đem đống đồ này sắp xếp đi!”Bà lão ậm ừ mấy tiếng, cuối cùng cũng không hỏi quá nhiều, lương thực bà cũng cất vào phòng bếp, bản thân cũng vào phòng với chồng, chờ thời điểm cần thì lại lấy ra dùng!Đương nhiên đây cũng vì tín nhiệm con mình, đứa con trai này của bà tuy rằng thông minh, linh hoạt nhưng đúng là chưa từng làm cái gì quá phận, anh nói không trộm cướp, bản thân bà là mẹ tất nhiên sẽ tin tưởng con mình không nghi ngờ rồi.
Thẩm Gia Dương sau khi đem đồ giao ra xong mới đi xách một chút nước, đơn giản tắm rửa sạch sẽ.
bg-ssp-{height:px}
Sau khi tắm xong thì cùng vợ và con gái trở về phòng.
Nhưng vẫn còn hai người chị dâu còn đang tò mò, tim gan cứ cồn cào.
Đặc biệt là chị dâu cả.
Vừa rồi lão tam đã cho mẹ chồng xem thứ gì, thấy phản ứng của bà khẳng định là đồ tốt, cô ta chỉ trơ mắt đứng nhìn nhưng cái gì cũng không biết, trong lòng rất khó chịu.
Cuối cùng cô ta vẫn không kìm lòng được mà đi đến chỗ bà lão, dù có bị mắng cũng phải hỏi.
Chị dâu thứ đảo mắt thấy chị dâu cả đi tìm mẹ chồng, không khỏi thở dài, bà lão đã không nói chứng tỏ bà ấy không muốn nói, cứ vội vàng hấp tấp như vậy thì có được gì chứ?Lùi lại một bước, cho dù thực sự có những thứ tốt đẹp, với tính cách và thói quen của mẹ chồng, chắc chắn bà sẽ không hưởng thụ một mình, cuối cùng cũng sẽ để cho người nhà dùng, vì sao phải hỏi rõ ràng như vậy, để rồi làm cho mẹ chồng không hài lòng?Tuy nhiên cô cũng không dám nói cho chị dâu cả nghe, nói không chừng cô còn bị nói là tọc mạch, xen vào chuyện người khác.
Quả nhiên, sau một hồi nghe tiếng mẹ chồng trách móc cùng tiếng chị dâu van xin khoan dung, chị dâu thứ nhướng mi, cũng không có gì là ngạc nhiên cả!Thẩm Uyển trong phòng nhìn người đàn ông trước mặt: “Vừa rồi anh nói như vậy mẹ có tin hay không?”Cái nguyên nhân này nghe cũng quá là tùy tiện.
Thời buổi bây giờ, bên ngoài làm gì có lương thực để người khác nhặt được?Thức ăn của mỗi gia đình đều phải được sử dụng chặt chẽ.
Ai có thể sẵn sàng lấy thức ăn ngon như vậy ở bên ngoài và giấu nó trong một cái núi nhỏ như Tiểu Phương chứ, thậm chí nơi đó không có người ở.
Còn giấu trong một cái hố cạn, mà cái hố vừa lúc bị người ta phát hiện?.