Sân rất rộng, nhà chính gồm hai gian nhà đất, một gian là ông Thất ở, một gian bếp, ba gian nhà gạch bên trái thông nhau.
Bò buộc ở chỗ đó, hai gian phòng bên phải là hai năm trước mới dựng, một gian là vợ chồng chú ân nhân ở.
Một gian khác cửa mở ra, bên trong quét dọn vô cùng sạch sẽ không có gì, hẳn là hôm nay mới dọn sạch ngày mai làm giường đất.
Ba người mới đi tới cửa thì thấy cha Từ và chú ân nhân từ sân sau đến, mỗi người ôm một bó rơm rạ đến, dưới ánh trăng Từ Ninh không thấy rõ biểu cảm trên mặt hai người.
Từ An chạy về trước hai bước, lại dừng lại.
Hai người đối diện nhìn thấy chị em bọn họ đều sửng sốt một lát, ông Thất ở phía sau nói:“Vào nhà đi, bên ngoài lạnh.
”Sau khi nói xong dẫn hai chị em đi tới phòng bếp, cha Từ và chú ân nhân mang cỏ mà bò ăn buổi tối vào chuồng bò.
Hai chị em đi theo sau ông Thất, đi tới phòng bếp đốt đèn dầu.
Mẹ Từ mặc chiếc áo bông có mụn vá ngồi trước bếp nhóm lửa, Từ Mạc ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh bà ấy.
Mặc một chiếc áo bông của người lớn, dài khoảng tới tận mắt cá chân, đoạn giữa dùng dây thừng buộc.
Bên cạnh bệ bếp, vợ của chú ân nhân đang rán bánh bột ngô.
Mấy người ở trong phòng bếp bị tiếng bước chân làm cho giật mình, đều nghiêng đầu nhìn thì thấy người vào nhà.
Ánh đèn dầu mờ nhạt khiến đêm tối càng thêm ấm áp, mẹ Từ nhìn thấy hai chị em ở phía sau ông Thất thì đỏ mắt, nức nở không nói chuyện.
Lúc này Từ Mạc đột nhiên đứng dậy, đi đến trước người hai người nhìn một lát, cuối cùng đi đến trước mặt Từ An đã đỏ mắt, la lớn:“Anh hai.
”Không đợi mấy người kịp phản ứng, lại hỏi tiếp: “Anh hai, chị đâu ạ, không phải là chị ở cùng với anh sao?”Từ Ninh: …Lúc này cha Từ và chú ân nhân tiến vào, ông Thất và vợ chồng chú ân nhân nhìn bọn họ như vậy, còn có gì không rõ.
Ông Thất thở dài, nói với cha Từ: “Hai người dẫn đứa bé vào nhà nói chuyện đi!”Chú ân nhân kia cũng nói: “Đến phòng chúng tôi đi.
”Mấy người vào phòng, mẹ Từ lập tức ôm hai chị em vào trong lòng khóc rống, cha Từ cũng đỏ mắt ôm mấy người vào trong lòng.
Từ Mạc đứng bên cạnh nhìn người này, lại nhìn người kia, đỏ mắt lại hỏi: “Anh hai, chị đâu ạ?”Mấy người ôm lấy nhau khóc: …Từ Ninh đi tới, ôm lấy cậu bé nói: “Tiểu Mạc, em không nhận ra chị nữa rồi hả? Khi tết chị còn lấy tiền mừng tuổi mua kẹo cho em ăn nữa mà.
”Từ Mạc đỏ mắt nói: “Chị là chị gái sao? Chị, tóc của chị đâu? Sao lại ngắn như vậy? Sao chị còn đen hơn nữa chứ?”Từ Ninh: …“Đen một chút mới khỏe mạnh, thời tiết quá nóng, chị cắt tóc đi, qua một thời gian nữa sẽ dài ra.
”Trong lòng lại nói, cho dù dài ra cũng sẽ cắt đi, trước khi khôi phục thi đại học cô sẽ không định thay đổi kiểu tóc.
Từ Mạc ôm chặt lấy cổ cô dựa vào vai cô khóc.
Đợi Từ Ninh dỗ Từ Mạc nín khóc, mấy người mới ngồi trên giường bắt đầu nói chuyện.
Từ Ninh hỏi cha mẹ cô đã xảy ra chuyện gì, sao lại ở đây?Mẹ Từ khóc nói: “Là mẹ không tốt, làm phiền đến các con, khiến các con đi theo chịu khổ.
”Cha Từ an ủi bà ấy:“Chuyện này sao có thể trách bà được? Lúc đó bà không theo cha vợ đến Hồng Kông, hiện giờ cho dù thế nào tôi cũng không phụ bà, người một nhà chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau.
”Từ Ninh được cha giảng cho tiền căn hậu quả mọi chuyện.
Ông ngoại của Từ Ninh là thương nhân trước khi dựng nước, vào năm cả nhà đều đến Hồng Kông.
Khi đó Lâm Mạn và Từ Minh Hồng đã kết hôn, mới sinh đứa con trai cả Từ Dương.
Lâm Mạn ở lại, không theo cha mẹ và em trai đến Hồng Kông.
Cha Lâm Văn Khiên lập tức để lại một khoản tiền cho con gái, dẫn theo vợ và con trai đi đến Hồng Kông.
Cha mẹ và em trai rời đi, Lâm Mạn và Từ Minh Hồng ở lại thành phố Bắc Kinh dạy học trong trường đại học.
Sau này có Từ Ninh Từ An và Từ Mạc, người một nhà sống vô cùng hạnh phúc.
Mấy năm đó em trai cùng cha khác mẹ của Từ Minh Hồng là Từ Minh Vĩ bảo ông ta ly hôn với Lâm Mạn, đoạn tuyệt quan hệ.
Từ Minh Hồng kiên quyết từ chối, lúc ấy cha của Từ Minh Hồng vẫn còn sống, Từ Minh Hồng cũng có rất nhiều sinh viên giúp ông ta.
.