Ngày hôm sau Từ Ninh mở cửa, thì thấy bên ngoài có một tầng sương trắng hơi mỏng.
Từ Ninh nhìn cải trắng trong đất, định cắt hết ngày hôm nay, xem ra hai ngày này càng ngày càng lạnh, chỉ sợ sắp có tuyết rơi.
Từ Ninh lấy hai bình to ngâm dưa muối ra đặt ở cửa, cọ rửa sạch sẽ, cô định cắt cải trắng rồi ngâm dưa chua.
Trước khi cô xuyên qua trong nhà cũng là phương bắc, trước đây mỗi năm bà ngoại ngâm dưa chua, cô ở bên cạnh giúp đỡ, cho nên làm dưa muối vô cùng đơn giản đối với cô.
Từ An nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài cũng dậy, thấy chị gái đang rửa sạch hai bình to, thì đến phòng bếp nấu cơm, đi nấu cháo.
Từ Ninh rửa sạch bình xong tiến vào cậu bé đã nấu xong cháo, cũng múc cháo ra, lại xào ít củ cải tóp mỡ.
Một cái nồi rất bất tiện, lần sau đến trong huyện thành phải mua bếp lò trở về, lại mua nồi đất, mùa đông hầm chút canh, nấu cháo gì đó, vẫn là nồi đất thuận tiện hơn.
Ăn bữa sáng xong hai chị em đi cắt cải trắng, hai luống đất hai người làm nửa tiếng thì xong, làm dưa muối một ít.
Cải trắng còn dư lại đặt ở dưới mái hiên, dùng bao tải phủ lên, khi trời lạnh thì chuyển vào phòng bếp.
Từ An tách lá già bên ngoài cải trắng, rửa sạch sẽ, hai bình dưa chua hai chị em làm tới tận giữa trưa mới xong.
Buổi chiều lại tiếp tục lên núi đốn củi, tìm đặc sản vùng núi.
Buổi tối khi ăn cơm, Từ Ninh nói: “Từ An, ngày mai chị đến huyện thành, em có đi cùng chị không?”Từ An nghĩ lên núi cũng không có nhiều đặc sản vùng núi, cậu bé cũng muốn tới huyện thành nhìn xem, nên gật đầu đồng ý.
Ngày hôm sau vừa đến thị trấn, Từ Ninh lập tức dẫn theo Từ An đến hợp tác xã mua bán tìm Tô Hồng Anh, trong sọt là hạt dẻ và hạt phỉ Từ Ninh mang cho Tô Hồng Anh.
Đi đến hợp tác xã mua bán, thì thấy Tô Hồng Anh ngồi ở đó vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện với người ta, Từ Ninh đi vào gọi:“Chị Hồng Anh.
”Tô Hồng Anh nhìn thấy cô, vội vàng đứng dậy cười nói: “Tiểu Ninh, em tới đấy à! Đây là em trai em đúng không?”Cô ấy đã biết rõ chuyện của hai chị em này từ chỗ Tô Hồng Mai.
Từ An cũng chào: “Em chào chị Hồng Anh.
”Tô Hồng Anh nói: “Thật ngoan.
”Lại nắm lấy một nắm hạt dưa đưa cho hai người.
Tô Hồng Anh nói với người bên cạnh: “Trông giúp tôi một lát.
”Sau đó dẫn hai chị em đến kho hàng ở phía sau.
Từ Ninh đặt ba lô xuống nói: “Chị Hồng Anh, đây là đặc sản vùng núi bọn em lấy trên núi, hôm nay vào huyện thành nên mang tới cho chị một ít.
”Tô Hồng Anh nói: “Tiểu Ninh à, sao chị có thể không biết xấu hổ nhận lấy đồ của em được.
”Từ Ninh lại nói thêm: “Cũng không phải thứ quan trọng gì, đây đều là bọn em nhặt được trên núi, lấy tới cho chị nếm thử.
”Hai người lại nói khách sáo mấy câu, Từ Ninh hỏi: “Chị Hồng Anh, hợp tác xã mua bán của bọn chị có bán bếp lò không?”Tô Hồng Anh nói: “Có thì có, nhưng cần phiếu công nghiệp.
”Từ Ninh nói: “Em có phiếu công nghiệp! Một cái bếp lò cần mấy phiếu ạ?”“Hai phiếu là đủ, đi, chị dẫn em đi xem.
”Tô Hồng Anh cất hạt dẻ đi, sau đó dẫn cô đi xem bếp lò.
Từ Ninh mua một cái bếp lò một cái nồi đất ở hợp tác xã mua bán, được Tô Hồng Anh giới thiệu lại mua cân than đá.
Sau đó cô đi tìm lão Trần, cho ông ta năm xu bảo ông ta giúp kéo về.
Lão Trần đánh xe bò tới trong sân của Từ Ninh, hai chị em nâng bếp lò vào trong nhà, nhìn trong phòng thu dọn sạch sẽ, đặc sản vùng núi cũng nhặt không ít.
Trong phòng chứa củi cũng chất đống củi, nghĩ thầm hai chị em này đúng là chăm chỉ, người lớn không ở bên cạnh hai chị em vẫn sắp xếp mọi việc cẩn thận.
Buổi chiều Từ Ninh đến nhà thợ mộc trong thôn đặt một thùng gỗ tắm rửa, ở nơi này mùa hạ tắm rửa đun một thùng nước là được, nhưng mùa đông tắm rửa không tiện lắm.
Bảo cô mùa đông không tắm rửa, cô tuyệt đối không thể chịu nổi.
Có thùng gỗ mùa đông có thể tắm rửa trong phòng, dù sao trong phòng có giường đất còn có tường ấm.
Mùa đông nhóm lửa làm ấm chỉ tốn chút củi lửa, chuyện này cũng không có gì, bọn họ ở gần núi, chạy nhiều lên núi mấy chuyến là được.
Giữa trưa ngày hôm sau hai chị em vui sướng từ trên núi xuống, mỗi người cõng đầy sọt hạt dẻ.
.