Từ Ninh còn nói thêm:“Các anh còn việc gì không? Không còn việc gì thì kéo con lợn rừng này đến nhà trưởng thôn, tôi và em trai mang sọt về cất lại qua.
”Ba thanh niên trí thức nam nhận lấy dây thừng trên tay cô kéo đến trong thôn, hai chị em cất sọt ở nhà, uống ngụm nước, ăn bánh quy, sau đó đến nhà trưởng thôn.
Trên đường đi hai chị em lại bàn về khẩu cung.
Trên đường tới thôn, Từ An nói với Từ Ninh:“Chị, có một lần em lên núi đốn củi, chém quá nhiều không khiêng được, là chú hôm nay giúp em mang xuống núi.
”Từ Ninh nghe xong thở dài, nghĩ thầm đúng là nợ ân tình quá nhiều, nói với Từ An:“Mạng của hai ta đều do người ta cứu, lại nhiều thêm chút cũng không sao, sau này chậm rãi trả.
”Nói một lát thì đến nhà trưởng thôn, trong nhà trưởng thôn đã có nhiều người, khi ba thanh niên trí thức nam kéo lợn rừng tới có người thấy nên đi theo tới.
Nhìn thấy hai chị em đến, đều vây quanh hai người hỏi: “Thanh niên trí thức Từ, lợn rừng thật sự do hai người đánh chết à.
”Từ Ninh nói lại chuyện hai người đã thương lượng.
Từ Ninh nói với trưởng thôn:“Chú trưởng thôn, hôm nay khi cháu và em trai lên núi đào rau dại vừa vặn gặp con lợn rừng này, nó muốn tấn công cháu và em trai, nên bọn cháu đánh chết nó.
”Những người này cùng nhìn về phía cô…Trong đám người có người nói: “Wow, đây là lợn rừng đấy, nói giết là giết.
”Lại có người nói tiếp: “Thanh niên trí thức Từ vốn đã rất khỏe.
”Mọi người mồm năm miệng mười nói cô càng ngày càng lợi hại.
Từ Ninh ho nhẹ một tiếng, cắt ngang mọi người, khoác lác hơi lớn.
Cô nói với trưởng thôn:“Chú trưởng thôn, sắp thu hoạch vụ thu, giết con heo này cho các hương thân trong thôn bồi bổ đi ạ.
Tuy con heo này nhỏ một chút, nhưng vẫn chia được mỗi người một ít.
”Thôn Du Thụ là một thôn nhỏ dưới đại đội, chỉ có hơn hộ, nhưng hiện giờ đều là người già không chia, cho nên mỗi hộ có mười mấy người, ít cũng có bảy tám người.
Từ Ninh nói một ít cũng không khoa trương, ngoại trừ xương nội tạng ra, một nhà nhiều nhất được hai lạng rưỡi.
Thôn trưởng bảo vợ đi nấu nước, giết heo ở ngay khu đất trống cửa nhà ông ta.
Gọi người trong thôn tới, cho dù người trong nhà bao nhiêu, mỗi nhà hai lạng rưỡi, thật sự là người nhiều thịt ít cho dù thế nào cũng không dễ chia.
Từ Ninh được nửa cân, trưởng thôn nói cho cô nhiều chút, cô không cần, chỉ cần hai lạng rưỡi.
Nếu con heo này đưa đi, đâu cần để ý như vậy.
Người ta chỉ có hai lạng rưỡi, bạn lấy nhiều như vậy, không chia được như vậy trong lòng có thể cân bằng sao?Heo là bạn giết được không sai, nhưng nếu bạn mang ra thì phải chia công bằng, nếu không chỉ có đắc tội người ta.
Thanh niên trí thức cũng được chia nửa cân thịt, bởi vì chị em Từ Ninh đã chia ra, nên tính theo hai nhà.
Lợn rừng này còn do ba người kia kéo qua, cũng coi như bỏ chút sức, cho nên bọn họ cũng chia hai lạng rưỡi.
Dư lại còn ít lòng heo, thì cho nhà trưởng thôn.
Sau khi hai chị em về nhà thì nằm trên giường đất không muốn cử động, đừng nhìn vừa rồi Từ Ninh nói nhẹ nhàng bâng quơ, thực ra trong lòng cô sợ muốn chết, lúc này chân vẫn còn mềm nhũn.
…Ngày hôm sau vừa mới sáng, Từ Ninh đã rời giường, nhìn thấy lu nước không còn nhiều nước lắm, cầm lấy thùng và đòn gánh đi tới giếng nước.
Trên đường đi vừa vặn gặp Cát Hồng Bân cũng đi múc nước, hai người vừa nói vừa đến gần giếng nước, Cát Hồng Bân nói:“Nghe trưởng thôn nói hôm nay có năm thanh niên trí thức sắp tới thôn Du Thụ, tổng cộng hai phòng, như vậy sẽ ở đầy.
”Từ Ninh nghĩ thầm, đâu chỉ năm người, một tháng sau còn có mấy người nữa.
Khi sắp tới bên giếng, Từ Ninh vừa ngẩng đầu thì thấy ân nhân cứu mạng đang khuân nước, vừa định chào hỏi không đợi cô mở miệng, ân nhân cứu mạng đã gánh nước đi qua bên cạnh cô.
Từ Ninh ngây người một lát, Cát Hồng Bân nói: “Thanh niên trí thức Từ, cô lấy trước đi.
”Từ Ninh lấy lại tinh thần nói: “Anh trước đi, tôi không vội.
”Khi Từ Ninh khiêng nước đến chuồng bò, nhìn thấy lão Trần dắt xe bò đi ra, ân nhân cứu mạng đang quét sân, lão Trần nhìn thấy cô nói:“Thanh niên trí thức Từ, đi gánh nước à!”.