Bốn người vào phòng, theo thường lệ việc đầu tiên chính là bắt đầu kiểm kê những đồ vật đã mang về.
Đám Hứa Ái Quốc đến thành phố ven biển ở phương nam công tác, trở về đều mang theo không ít đồ biển, tuy rằng đều là đồ biển, nhưng Hứa Ái Quốc và người khác không giống nhau, ông ấy mang theo cả một bao tải trở lại, nghe nói còn có một số thứ còn đang ở trên đường chưa có gửi trở về.
Trừ bỏ đồ biển còn có một ít trái cây cùng quả khô, Hứa Nặc nhìn thấy có măng cụt, quả xoài, quả cam, nhưng quả cam kia đã bị héo mất rồi.Hứa Ái Quốc còn có một thứ như bảo bối, ông ấy lấy từ trong túi mà mình luôn mang theo một cái đồ hộp bình, Hứa Nặc thấy trong hộp có vài cọng rất quen mắt.
Nói là quen mắt, nhưng thật ra chủ yếu là vì trang viên của cô hiện tại đều là dựa vào nó để kiếm đồng vàng.“Đây là mầm dâu tây cha mang từ phương nam về, dâu tây ăn rất ngon, vừa thơm lại ngọt, cha cân nhắc mang một ít trở về xem nơi này của chúng ta có thể trồng lên loại cây này hay không, nếu có thể nuôi sống chúng, tương lai trong nhà cũng sẽ có nhiều thêm một loại trái cây.” Hứa Ái Quốc tươi cười nói một cách rất đắc ý: “Cha còn dùng hộp bình để nuôi, sợ chúng nó chết ở nửa đường.”Hứa Nặc nhìn cái bình kia, vài cọng mầm dâu tây đã có chút héo, cô tỏ vẻ hào phóng nhất định sẽ nuôi sống bình mầm dâu tây này, dù sao cô cũng có dị năng hệ mộc, đừng nói là loại chồi non héo hon này, dù là chồi non đã chết cô cũng có thể làm nó chết đi sống lại.Điều tiếc nuối duy nhất chính là khả năng chết đi sống lại chỉ có thể dùng ở thực vật, có điều như vậy thực sự đã không tồi rồi, nếu có thể dùng ở trên người thì thế giới sẽ loạn mất.Cô mỉm cười nhìn bình, không nói nói, ngược lại mẹ cô đã gọt cho cô một quả xoài để cô ăn.“Anh trai, chưa trở về.” Hứa Nặc ôm quả xoài nhìn mẹ cô.“Không sao, ở đây còn nhiều lắm, con cứ ăn của con trước, chờ khi anh con đã trở lại sẽ có của nó.” Hứa Ái Quốc xoa đầu cô, lại mở một cái túi áo ra.Hứa Nặc thấy cha cô lấy ở trong túi áo kia ra một chiếc đồng hồ.Hứa Nặc: “…”Cô nhìn cha cô lấy ở trong túi tùy thân ra mầm dâu tây, lại nhìn ông lấy ở trong túi áo ra cái đồng hồ.
Chớp mắt một phen, đột nhiên cảm thấy có phải cha cô là người đàn ông có bàn tay vàng hay không.Xem ra từ hôm nay, bàn tay vàng của ông không dùng được nữa.Người lớn trong nhà trở về, ban ngày Hứa Nặc không bớt được chút thời gian đến trang viên nâng cấp, ban đêm rảnh rỗi thì cô mới đắm chìm ý thức trong trang viên tiếp tục làm ruộng.Bây giờ cô đang cấp chín, sắp đạt đến cấp mười, chờ khi đạt đến cấp mười thì cô có thể nuôi cừu, còn có thể mở một gói quà ở cấp mười nữa.
Thực ra, cô không có hứng thú với việc nuôi cừu lắm, nhưng cô lại vô cùng hứng thú đến gói quà lớn ở cấp mười kia, suy cho cùng, gói quà ở cấp năm mà cô mở khi lên cấp năm chính là “vận may sơ cấp”.
Mặc dù cô không mua vé số hay bất cứ thứ gì để kiểm tra xem mình có thực sự may mắn hay không, nhưng kể từ khi sử dụng gói quà đó, cô chưa bao giờ ăn phải hạt thông hư nữa.Gói quà lớn trong trang viên là đồ mà Hứa Nặc bây giờ muốn có, cũng là thứ mới mẻ từ trang viên đời này, hai đời trước cô chưa từng có.Bốn mảnh đất bây giờ được trồng lúa nước, cỏ nuôi súc vật, ớt cay và cà tím.
Hứa Nặc hái tất cả, chỉ để lại cỏ nuôi súc vật dùng để cho ăn và làm thức ăn gia súc, phần còn lại thì bán hết.
Thức ăn gia súc được làm bằng máy chế tạo sơ cấp trong cửa hàng trang viên, một cỗ một ngàn đồng tiền vàng, Hứa Nặc tích góp đồng vàng đã lâu, có điều hiện tại cô còn phải mua một cái cuốc nhỏ để làm ruộng, như vậy có thể tiết kiệm được thể lực và đẩy nhanh tiến độ.Cũng vì cái trang viên này khiến Hứa Nặc rầu thúi ruột.Bốn mảnh đất lần nữa được trồng lại, vì không có đủ thể lực, Hứa Nặc chọn trồng những loại cây có lợi nhuận cao, ví duh như lúa nước, cà tím, còn chuẩn bị cỏ nuôi súc vật.Trồng xong bốn mảnh đất, thanh kinh nghiệm còn kém mười tám điểm kinh nghiệm để thăng cấp, Hứa Nặc đi hái dâu tây, mới hái được cây dâu tây thứ ba đã nghe thấy tiếng pháo nổ.Cô đã thăng cấp.Cấp mười mở khóa bí ngô, quả anh đào và cừu, còn tặng một gói quà lớn.Trước tiên Hứa Nặc ấn mở gói quà lớn kia, chỉ nghe thấy sau vài tiếng leng keng lách cách, đầu cô nặng trĩu, gần như bị thứ đồ bất thình lình kia nện nằm sấp xuống đất.
Cô vươn tay lấy thứ đồ ấy ra khỏi đầu thì thấy đó là một chú sóc con đang ôm một quả thông, khi cô nhìn chú sóc con thì chú sóc con cũng nghiêng đầu nhìn cô.Hứa Nặc: “...”.