Trong ánh mắt ghen tị của những người em, Lâm Đại Quân ăn bánh bao nhân thịt còn lại của Lâm Ngũ Đệ.Ăn cơm xong, Lâm Y Y dắt Lâm Ngũ Đệ đi tiêu hóa thức ăn, anh em nhà họ Lâm tiếp tục xử lý tôm hùm đất, đây đều là những khẩu phần ăn, ai nấy đều mệt nhưng cũng tràn đầy hứng thú.Tổng cộng đến tám mươi cân tôm hùm đất, buổi tối đã ăn hết khoảng tám cân, còn dư lại bảy mươi hai cân, lột lấy thịt ra, còn lại chín cân, cộng thêm một cân hôm qua, tổng cộng có mười cân thịt tôm, đừng thấy mười cân thiếu chỉ thịt tôm hùm đất nhưng có những hơn một ngàn con.
Nhìn mười cân thịt tôm trong rổ, dưới ánh đèn dầu chiếu xuống, anh em nhà họ Lâm mỉm cười vui vẻ yên tâm.Lúc sau, từng người đi tắm rửa rồi đi ngủ.Lâm Y Y tắm cho Lâm Ngũ Đệ bằng nước ấm, ấm nước bằng đất thật có công dụng, cô còn đánh răng, hôm nay vẫn là Tiêu Vũ giúp cô mua bàn chải và kem đánh răng.Đến nửa đêm, có một bóng người từ trong phòng đi ra, đó là phòng của anh em nhà họ Lâm.
Sau khi người đó ra ngoài, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó nhẹ chân nhẹ tay đến đi đến cửa cổng, lại kéo cửa cổng ra.
Cậu ta quen đường chạy đến nhà Lâm Đại Phúc: “ Thím Quế Lan…Thím Quế Lan có đó không?”Người dân ở đây đều có thói quen trải chiếu ra sân ngủ vào mùa hè, vả lại thời tiết mùa hè rất nóng, muỗi cũng nhiều, cho nên người nhà Lâm Đại Phúc đã rất nhanh tỉnh giấc.Lâm Đại Phúc mở mắt ra: “Ai đó?” Ông ấy mở cổng ra, thấy một cậu thiếu niên đang đứng ở ngoài cổng, “ Nhị Quân, cháu đến đây làm gì? Trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?” Nghĩ đến nhà họ Lâm không có người lớn, Lâm Đại Phúc đã có suy nghĩ này.
Cha Lâm và Lâm Đại Phúc giống nhau, đều là người lương thiện, hơn nữa bình thường quan hệ của mẹ Lâm và Dương Quế Lan cũng rất tốt, nên là Lâm Đại Phúc cũng có chút quan tâm đến mấy đứa nhỏ nhà họ Lâm, bằng không, Dương Quế Lan cũng sẽ không giới thiệu đem Lâm Ngũ Đệ cho đi.Lâm Nhị Quân nói: “Chú Đại Phúc, con tìm thím Quế Lan, con…con có chuyện muốn cùng thím thương lương, thím có đó không?” Lâm Nhị Quân đạp bịch bịch, hôm nay lúc Dương Quế Lan và Lâm Y Y ở nhà chính nói chuyện, cậu ta vẫn luôn nghe, trên thực tế, cậu ta đã nghe rất kỹ lúc thím và chị nói chuyện.
Nghe Dương Quế Lan nói, người nhà bên đó có thể đưa đứa nhỏ đi học, có thể ăn no, lại còn có thể được ăn thịt, có quần áo mới, cậu ta đã động lòng, nghe thêm chị cậu ta nói ngay cả bao lì xì hai trăm đồng cũng không cần, muốn cho em trai, cậu ta cảm thấy bất công, tại sao lại muốn cho em trai? Em út chỉ mới hai tuổi, lại không biết tiền, thêm nữa mang em út tặng cho người ta, người nhà đó còn tặng bao lì xì hai trăm thì làm sao?Nhưng mà hôm nay không ngờ hôm nay chị gái lại đẩy chuyện này đi.
Còn nói sẽ đem Ngũ Đệ đến nhà họ Tiêu, còn mấy người bọn chúng tự mình làm việc, đợi đến khi bọn họ lớn rồi, lại đem Ngũ Đệ quay trở lại nhà để họ nuôi dưỡng, cậu vừa nghe đã không muốn, bọn họ đi làm đổi lấy lương thực còn phải nuôi Ngũ Đệ? Vì vậy, Lâm Nhị Quân mới có ý tưởng hôm nay.Lâm Đại Phúc tuy rằng không hiểu ý của Lâm Nhị Quân, nhưng vẫn gọi vợ mình dậy.
Chẳng qua Dương Quế Lan cũng đã tỉnh: “Đại Phúc, anh đưa Nhị Quân vào đi, ở bên ngoài ồn ào đến nhà người ta không tốt đâu.”Lâm Đại Phúc: “Ừ.”Lâm Đại Phúc đưa Lâm Nhị Quân vào phòng, Lâm Nhị Quân nhìn thấy Dương Quế Lan thì đã quỳ xuống: “Thím, cầu xin thím vì mặt mũi cha mẹ con ở trên kia, giúp gia đình con đi.”Dương Quế Lan giật nảy mình: “Con đây là làm sao thế? Nhanh, con đứng dậy đi.”Lâm Nhị Quân dốc sức nhéo mạnh đùi mình, sau đó khóc thê thảm đáp: “Thím, nhà của bọn con thật sự chịu không nổi nữa, cha mẹ con đều đã chết đói, trong nhà lương thực cũng không còn chút nào, dựa vào năm mươi cân sính lễ của chị cũng không biết có thể ăn đến bao giờ, chị nói muốn đem em út đến nhà chồng, nhưng mà nếu như chị ấy mang em út đến nhà chồng chắc chắn sẽ làm người ta nhìn không thuận mắt, con…chị ấy không muốn cho đi em út, con bằng lòng đi.
Thím, thím nhìn xem con có thể đi không? Con còn biết chữ, con đã học xong tiểu học rồi, con có thể ăn ít lại chút, con không cần hai trăm đồng, một trăm đồng là đủ rồi, con… con muốn lấy một trăm đồng cho chị gái, để cho bọn họ học tốt qua ngày.
Thím à, cầu xin thím đó, giúp con đi…” Nói xong Lâm Nhị Quân dập đầu xuống đất.Dương Quế Lan nhìn thấy vậy trong lòng có chút cảm xúc.
Họ hàng xa nói cần một đứa nhỏ, bởi vì đứa nhỏ không nhớ chuyện gì cả, mà đứa lớn lại sợ nuôi không thân được, nhưng mà bà nhìn Lâm Nhị Quân ngoan ngoãn, cũng có chút lòng trắc ẩn..