Dương yêu Bách Vị có thể xem là một trong những con yêu thông minh nhất trong người bọn chúng, có thể gọi là bảo khố trong bảo khố, hắn tính tình hiền lành nhu hoà, làm việc tỉ mỉ cẩn thận, bởi vậy tất cả mọi người rất thích hắn, chính là lá gan không lớn, một lần thấy trên núi nọ xuất hiện một con báo tinh liền vứt bỏ thể diện của yêu tinh vắt chân lên mà chạy.
(trời ơi sao em ý lại đáng yêu thế này)
Vì thế mười tên yêu tinh kia đã phải để Bạch Thự đến dạy dỗ hắn không ít lần.
Khổ nỗi khi cùng Bạch Thự tiến lên núi kia, bởi vì Bạch Thự so với mình lá gan còn nhỏ hơn nên mỗi khi gặp con báo tinh đó liền sợ đến mức cả bản năng chạy trốn cũng không còn, may mắn là con báo đó tốt tính, lần nào cũng mang vẻ mặt ngại ngùng mà ngậm Bạch Thự trong mồm mà mang về trả cho bọn ta.
Bất quá Bách Vị nhát gan nhưng sau khi sống với nhau một thời gian dài thì các yêu tinh đều biết tiểu dương nhi này kỳ thật là ngoài mềm trong cứng, bình thường việc gì cũng có thể hảo hảo thương lượng nhưng một khi chọc giận hắn thì chắc chắn không có kết quả tốt đẹp gì. Trong trận chiến với bọn yêu tinh bên ngoài, hắn từng bởi vì bạn tốt trư yêu bị đánh trọng thương mà đại phát thần uy, đem tên yêu tinh đó đánh cho hình thần câu diệt.
Bách Vị kỳ thật không muốn thay đổi cuộc sống hiện nay của hắn, chỉ bất quá lần này xuống núi tìm kiếm đáp án, tất cả mọi người hết sức tích cực hăng hái, hắn cũng không dám đưa ra ý kiến phản đối, cho nên sau khi từ biệt mọi người, hắn thật sự rất phiền não.
Thầm nghĩ trong thế giới con người vẫn có rất nhiều con cháu của mình, nhưng sợ rằng trong dương giới sẽ không sinh ra cái gì gọi là “Hỏi thế gian tình ái là chi” để cho ta tìm đáp án đâu, muốn có câu trả lời, xem ra chỉ có thể tìm kiếm trong nhân loại, chỉ là…
Bách Vị thở dài, hắn rất sợ hãi loài người, lúc đầu, khi hắn còn chưa có tiến vào tu luyện, có lần bởi vì tham ăn mà lạc vào hậu viện của một gia đình, kết quả thiếu chút nữa thì bị làm thịt, nếu không phải sư phụ đang cưỡi mây nhìn thấy rồi cứu hắn ra thì sợ rằng bây giờ hắn đã phải trải qua kiếp luân hồi đến mấy lần rồi.
Nhưng sự tình cho tới bây giờ, có sợ hãi cũng vô ích.
Bách Vị cưỡi mây vòng vèo một hồi, rốt cục không cam lòng hạ xuống, bắt đầu hành trình gian nan của hắn.
Hắn hạ xuống một cánh rừng, đi qua một đoạn đường, nhân tiện nhìn ngắm sông Trường Giang cực kỳ bao la hùng vĩ. Bách Vị mặc trên người y phục màu trắng, cảm thấy không đẹp bằng bộ lông màu trắng nguyên bản của mình trước đây, nhưng lúc này không có biện pháp rồi, một là tới nhân gian rồi thì không được hiện nguyên hình, hai là nếu có lộ nguyên hình sợ rằng nhà thuyền sẽ không chở một con dê lớn thế này qua sông đâu. Bởi vậy Bách Vị nhìn bờ sông một hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể theo dòng người lên thuyền.
Hắn không có một chút khái niệm nào về tiền bạc, nhưng bởi vì khuôn mặt tuyệt mỹ, giọng nói mềm mại êm tai, nhà thuyền chỉ nghĩ sợ đây là tiểu thiếu gia nhà nào đấy ham vui mà bỏ đi chơi một mình nên cũng không đòi tiền, dễ dàng đưa Bách Vị vào thành Kim Lăng.
Kim Lăng từ xưa phồn hoa, đã trải qua sáu triều đại, phú thương giàu có, quý tộc hiển hách, tự nhiên cũng không ít, nhưng nếu là hỏi Kim Lăng thành đệ nhất gia, ngay cả người ở nơi khác đến cũng biết là gia tộc họ Giang ở thành Bắc, hiện nay chủ gia tộc là Giang Hãn tuy còn trẻ tuổi, nhưng không chỉ là Kim Lăng thành đệ nhất nhân, cho dù đưa mắt khắp thiên hạ, cũng là nằm trong danh sách mười vị đại phú thương đại nhân vật.
(mười anh top ten mí lị quốc sư với chả quốc vương thì em yêu tinh cuỗm hết, các em thật biết chọn chồng mà)
Nguyên nhân chính là vì như thế, mọi người đang chen chúc nhau xem một cái cáo thị được dán ở khắp nơi, “Lão nho nào tự thấy mình đức cao vọng trọng, học vấn thâm hậu, xin mời tới Giang phủ nói chuyện”, cũng không có người nào ngu ngốc hỏi đến Giang phủ nào, nếu hỏi sẽ làm người ta cười đến rụng cả răng, bởi vì thành Kim Lăng không chỉ có một Giang phủ nhưng loại khẩu khí kiêu ngạo này trừ Giang Hãn đang nắm giữ Giang gia tộc kia thì còn ai vào đây nữa.
Bách Vị nghiêm túc nghiên cứu cáo thị, một bên thì thào tự nói: “Đức cao vọng trọng, học vấn thâm hậu, uh, ta đã hơn một ngàn năm tuổi rồi, hẳn là đủ lão, đủ lão nhân tiện đủ đức cao vọng trọng, về phần học vấn, mặc dù ta không có gì đặc biệt, nhưng mấy ngày nay liên tục nghiên cứu điển tịch cùng truyền kỳ tiểu thuyết, hẳn là cũng không ít. Hơn nữa đây là tuyển gia nhân sao? Cái này là sở trường của ta a, trên Vụ Ẩn Sơn việc dọn dẹp chính là ta phụ trách, động của mấy tên kia đều là sắp xếp từ cái bàn cái ghế a. Chỉ bất quá tại sao lại muốn tìm lão nho học vấn thâm hậu đây? Chẳng lẽ đây là quy củ trong nhà kẻ có tiền sao? Thật sự là rất kỳ quái rồi.”
Hắn nhìn thấy xung quanh không có ai, vì vậy tăng lên thêm can đảm tử, tiến lên bóc cáo thị xuống, nghĩ thầm: nếu chưa người nào lấy, ta đây thử một lần xem sao, oh, được rồi, chỉ cần cấp cho ta hậu viện nho nhỏ có cây cỏ xanh tốt phong phú là được.
Trong lòng đắc ý tưởng tượng, Bách Vị trong ánh mắt như thấy người điên của mọi người hỏi đường đi tới Giang phủ.
Thủ vệ gia đinh vừa nhìn thấy hắn, lộ ra ý tươi cười. Bách Vị còn chưa trình cáo thị, đã được bọn họ nhiệt tình mời vào, khiến cho tiểu dương hết sức xấu hổ, nghĩ thầm nhân gian cũng có người tốt, gia đinh nhà này thật nhiều người tốt, đối với một gia nhân cũng luôn tươi cười.
Đi đường gặp rất nhiều người hầu, bọn họ đều thể hiện một ánh mắt đã hiểu rõ, không đợi hắn mở miệng hỏi đã chỉ đường đi cho hắn. Điều này làm cho hắn hết sức giật mình, nghĩ thầm hơn một ngàn năm không có tới nhân gian, thuật tính quẻ phát triển tới mức làm cho người ta phải kinh ngạc, ta còn chưa mở miệng các nàng đều biết ta muốn hỏi đường đi, cái đó và dự cảm của yêu tinh đâu có gì khác nhau, đáng sợ, thật là đáng sợ, không biết các nàng có phải hay không nhìn ra ta là dương yêu rồi hay không?
Nghĩ tới đây, Bách Vị có chút do dự, thầm nghĩ chính mình rốt cuộc có phải là đang mạo hiểm không đây. Đang chần chừ thì nghe một tiếng thở phì phò rồi một tiếng nói vang lên: “Ai nha má ơi, cám ơn trời đất, cuối cùng cũng có một người đẹp tuyệt trần tới rồi, người này gia mà còn không hài lòng thì ta chỉ còn cách đâm đầu xuống đất mà chết thôi.” Một người ước chừng hai mươi bảy tám tuổi đầu đầy mồ hôi chạy tới, trên dưới đánh giá ta vài lần, liền ha hả cười nói: “Lúc Tiểu Linh Nhi đến nói cho ta biết, ta còn không tin, hôm nay vừa thấy, mới biết thế gian quả nhiên có tuyệt đại giai nhân như thế này.”
Hắn kéo tay ta, thân thiết nói: “Ngươi tên là gì? Sao không có ai hộ tống ngươi tới đây?”
Bách Vị không hiểu ra sao nhìn hắn: “Ta… Ta là Bách Vị, cái này… Tới chỗ này mà cứ như là ra chiến trường vậy sao… Còn muốn có người hộ tống sao?”
“Ha ha, đương nhiên không phải rồi, chỉ bất quá những người đó đều có người hộ tống.” Thanh niên ha ha mà cười, làm cho người ta có cảm giác hết sức thân thiết: “Bách Vị Bách Vị, tên rất hay, nhân sinh trăm vị, ngươi một cái tên đã nói lên toàn bộ rồi. Đừng nói, có lẽ chính là ngươi tác phong hào hiệp kiên cường gia sẽ thích đây, ai nha, nói thật ra, chọn hơn mười ngày rồi, ta thật sự cũng mệt mỏi lắm rồi, ôi, làm người nô bộc thật khổ, nhất là nếu chủ nhân ngươi là người đặc biệt nghiêm khắc.”
Bách Vị nghĩ thầm nhà này đích thực nghiêm khắc, chọn một gia nhân cũng phải do cái kia khủng hoảng lão gia tự mình xem qua. Chỉ bất quá hắn thấy người thanh niên này có đôi mắt rất thân thiện, liền đánh tan nghi vấn trong đầu, ngậm cười hỏi: “Đại ca ngươi tên là gì? Một khi ta được chọn, chúng ta chính là người một nhà, đến lúc đó mong ngươi chiếu cố đến ta nhiều nhiều một chút.“ Bách Vị xem trong truyền kỳ tiểu thuyết biết được một chút lễ nghĩa của con người, nên bắt đầu học theo.
Thanh niên nghe vậy cười nói: “Ta là Kiều Phúc, Bách Vị a, ngươi không cần sợ, gia chúng ta mặc dù nghiêm khắc một chút, nói năng tuỳ tiện một chút, làm việc tàn nhẫn một chút, nhưng là đối với người một nhà, vẫn còn rất khoan hồng đại lượng. Ngươi hảo hảo mà hầu hạ, lấy dung mạo của ngươi, tương lai phần thưởng rất phong phú rồi, gia không phải người hẹp hòi đâu.”
(ta ngất, anh công làm thế nào mà để hạ nhân mô tả thế này hả giời)