[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Thảo Long Nương Tử

chương 8

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bỗng nhiên từ trong động san hô một con bạch tuột thật lớn bơi ra, có tám cái xúc tu chống đỡ thân hình mập mạp của hắn. Như Mặc đang cảm thấy lo lắng thay cho đám xúc tu, lại nghe Long Triển cười ha hả:

“Trời ơi, con bạch tuột ngu ngốc này đã tu luyện năm trăm năm vẫn không thế thành người, ha ha, Mặc Mặc, chúng ta bắt nó làm mực viên được không?”

Như Mặc còn kịp chưa trả lời, bạch tuột ú kia đã mở miệng phản bác:

“Đường đường là thái tử, đã không bảo vệ Đông hải Thuỷ tộc thì thôi, lại còn muốn ăn con dân của mình, đây là đạo đức Long điện hạ nên có sao?”

Hắn nhìn Long Triển bằng nửa con mắt, chậm rãi tiến lên nhìn Như Mặc đang đứng bên cạnh, cẩn thận đánh giá hắn.

Long Triển tức giận:

“Con bạch tuột mập chết tiệt kia, ngươi nói cái gì? Ngươi cũng thấy nhiều năm như vậy, ngoại trừ càng ngày càng mập ra ngươi có cái gì hả? Công lực một chút cũng không tiến bộ, hừ, hình dáng ngươi “tươi tốt” như vậy, nhất định là đã ăn không ít cá, ta ăn ngươi, cũng xem là trừ hại cho ngư tộc, bọn hắn nhất định sẽ rất cảm kích ta.”

Hắn vừa nói xong, Như Mặc mới ngộ ra hai người này đã quen biết từ lâu. Bạch tuột tinh cũng giận dữ không kém:

“Ai nói ta không có tiến bộ, ta bây giờ đã có thể biến thành hình người, còn luyện được pháp bảo.”

“Hả, phải vậy không? Tiến bộ lớn như vậy?” Long Triển kiêu ngạo hỏi lại: “Tốt lắm, ngươi mau biến thành hình người, còn pháp bảo gì đó cũng mang ra đây đi, cho ta và Mặc Mặc cùng xem, pháp bảo của bạch tuột nhất định là không giống người thường.”

Bạch tuột tinh nghe xong toàn thân đều đỏ lừ lên, Long Triển ác ý cười to:

“Làm sao vậy bạch tuột mập chết tiệt, ngươi bị người ta bỏ vào nồi rồi sao? Biến đi, biến đi, biến cho bọn ta xem.”

Như Mặc kéo kéo ống tay áo của Long Triển, vừa định bảo hắn kiêu ngạo như vậy sẽ không tốt, lại nghe thấy bạch tuột tinh kia hét lớn:

“Biến thì biến, ngươi nghĩ ta sợ ngươi sao.”

Hắn nói xong xoay người có chút ngốc nghếch, sau đó hiện ra một nam tử thấp bé nhưng xinh đẹp vô cùng.

“Ha ha ha ha ha ha…..”

Long Triển liền phá ra cười. Hắn chỉ vào bạch tuột tinh đang đỏ bừng cười đến thắt lưng đã muốn gập xuống, hại nương tử đứng kế bên cũng cảm thấy lo lắng thay cho hắn.

“Ha ha ha ha ha, bạch tuột mập, đây…. Đây là hình người của ngươi sao? A ha ha ha, không nghĩ tộc của ngươi lại có một cái yêu tinh như vậy…. ha ha ha… Một mỹ nhân tuột, tộc trưởng sẽ vì ngươi mà tự hào đến chết mất…. ha ha ha.”

Bạch tuộc tinh thẹn quá hoá giận, chỉ vào mặt Long Triển hét to:

“Cười cái gì mà cười, ngươi tưởng ta biến thành dạng này là ta muốn sao? Ngươi không giúp thì thôi, lại còn cười trên nỗi đau người khác”.

Hắn nhìn lướt qua Như Mặc, cười khẩy vài tiếng, khinh thường nói:

“Có bản lĩnh thì đừng cười ta, nhìn nương tử nhà ngươi kìa, ngươi cười ta chẳng khác nào chê cười hắn, có biết không?”

Hắn còn khoác vai Như Mặc ra dáng bạn thân lâu năm tâm sự chuyện đời:

“Ngươi là thảo long sao? Hiện tại ngươi nhìn ra bộ mặt thật của phu quân ngươi chưa? Hắn căn bản không thích diện mạo xinh đẹp quyến rũ của chúng ta, ta nói ngươi nhaa, tốt hơn hết vẫn nên rời khỏi hắn đi.”

Tốt hơn hết là rời khỏi hắn đi, những lời này làm đáy lòng Như Mặc run lên. Hắn liếc mắt nhìn Long thái tử uy vũ hiên ngang đứng bên cạnh, tự dưng cảm thấy có chút không nỡ. Nhưng mà bản thân sắp phải phi tiên, sớm hay muộn cũng sẽ rời khỏi đối phương, nếu hiện tại đã không bỏ được, tương lai sẽ phải làm sao đây??

Nghĩ kỹ lại, còn có thời gian năm năm mà, Ngưu ca ca có nói, thời gian sẽ làm lành tất cả, có lẽ năm năm sau, ta sẽ bỏ được chăng, nghĩ đến đây Như Mặc cảm thấy nhẹ nhõm không ít.

Thế nhưng Long Triển lại gấp gáp ôm Như Mặc vào lòng, tức giận nói:

“Bạch tuột chết tiệt, ngươi cố ý chia rẽ chúng ta sao, hừ, Mặc Mặc cùng ta là phu thê đồng tâm, tình cảm đằm thắm. Huống chi Mặc Mặc của ta là cá chép thành long, cá chép căn bản phong thái đã xinh đẹp, nhan sắc mỹ lệ nổi danh, cho nên hắn biến thành dạng này một chút cũng không kỳ quái. Còn ngươi thì sao hả, bạch tuột tám chân? Toàn thân cao thấp chỗ nào cũng toàn là mỡ, tất cả Thuỷ tộc trông thấy ngươi đều phải tránh xa ba dặm. Nếu ngươi biến thành một tên hung thần xấu xí ta còn thông cảm được, đằng này lại thành một mỹ nam nhân, không biết có phải kiếp trước tu thân tích đức hay là làm nhiều chuyện thất đức quá mới biến thành ra như vậy hay không hả?!”

Dường như vượt quá sức chịu đựng của hắn, bạch tuột tinh nhảy dựng lên, đỏ mặt tía tai, rút pháp bảo ra, hét lớn:

“Long Triển, ta thấy ngươi là đã ngứa ngáy tay chân lắm rồi, bớt nhiều lời đi, muốn đánh nhau thì ta tiếp, không cần dùng cách hèn hạ đó chọc tức ta.”

Hắn cầm pháp bảo trong tay, nhất thời làm cho hai vợ chồng nhà long xem đến ngây người.

“Triển… cái kia… là phi kiếm sao?”

Nửa ngày sau, Như Mặc phục hồi tinh thần trước, nhìn chằm chằm pháp bảo trong tay bạch tuột tinh, tự hỏi, chẳng lẽ Đông hải thuỷ tộc luyện phi kiếm đều ra cái hình dạng này sao?

“Ha ha ha ha ha ha………..”

Long Triển lần thứ hai cười đến kinh thiên động địa, hắn ôm cổ Như Mặc kéo vào lòng, cười đến không thở nổi. Nghe thấy tiếng cười của Long Triển, bạch tuột tinh bừng tỉnh, hấp tấp thu hồi lại pháp bảo. Hành động này làm Long Triển lại càng cười to hơn.

“Chương Du, đây là pháp bảo của ngươi luyện thành sao?”

Long Triển rốt cuộc đã ngừng cười, một khắc đã trôi qua….

Rốt cuộc Long Triển cũng gọi đích danh của bạch tuột tinh, cũng có nghĩa là hắn đã bắt đầu cảm thông với Chương Du.

Hắn xoay người lại, vỗ vỗ vai Như Mặc:

“Mặc Mặc, ngàn vạn lần đừng vũ nhục phi kiếm, pháp bảo kia nếu gọi nó là chuỷ thủ, cũng sẽ làm cho toàn bộ chuỷ thủ còn lại trên thế gian này phẫn nộ. Ân, miễn cưỡng gọi là liễu diệp bạc đao (thanh đao mỏng như lá liễu) đi.”

Hắn quay sang nhìn Chương Du:

“Ta đã bảo ngươi luyện ám khí rồi mà? Nếu nhớ không lầm ta cũng đưa ngươi rất nhiều tài liệu, tuỳ tiện tìm vật liệu ở dãy san hô này cũng có, không đến mức luyện thành cái thứ vô cùng thê thảm như vậy.”

“Hôm nay ngươi đến đây chê cười ta có phải không?”

Chương Du đặt mông ngồi xuống đất, khí thế phẫn nộ lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, chán nản nói:

“Ta cũng không biết tại sao lại thế vậy. Dùng rất nhiều nguyên liệu, kết quả lại thành ra cái dạng này, ngươi muốn gọi nó là ám khí cũng không sai. Tuy số lượng không nhiều lắm nhưng cũng đủ biến ngươi thành con nhím rồi. Ngươi lại muốn phi kiếm gì đó, ô ô ô, ta cũng đâu muốn mất mặt chứ.”

Long Triển thở dài nhìn Như Mặc:

“Mặc Mặc, nhớ kỹ, về sau ngàn vạn lần không được đem chuyện này kể cho các yêu tinh bằng hữu nghe, biết không, sẽ làm mất mặt Đông hải Thuỷ tộc chúng ta.”

Hắn lại chuyển hướng sang Chương Du:

“Được rồi, cùng lắm sau này ta cho ngươi một cây, nhưng mà, ai bảo ngươi mỗi lúc quay về đều làm bộ thanh cao, nói phải tự mình tu thành phi kiếm. Còn chuyện này nữa, trước lúc ta qua thiên kiếp thứ bảy, ngươi có nói Đông hải thuỷ tộc có đại sự phát sinh, phải chờ ta thành Long Thần mới nói cho ta biết. Hôm nay ta muốn biết đáp án, ngươi mau nói đi.”

Chương Du đứng dậy:

“À, thực ra ta không nghĩ ngươi có thể vượt qua đại thiên kiếp, cho nên cái kia là nói chơi với ngươi thôi.”

Lời vừa nói ra đã làm Long Triển tức đến sùi bọt mép, nhưng sau đó lại nặng nề ngồi xuống.

“Ngươi….”

Long Triển chỉ có thể thốt lên như vậy, ngoài ra hắn có thể nói cái gì khác sao? Bạch tuộc tinh không có biện pháp giúp đỡ hắn, lại sợ hắn không qua được mười lần thiên kiếp, đành phải dùng tới cách này mong cho hắn có thêm nghị lực.

Quay đầu nhìn Như Mặc, từ trong thâm tâm hắn vô cùng cảm tạ mười một cái yêu tinh một ngàn năm về trước kia đã cho tiểu thảo long chân thành hữu tình đến bên hắn, sưởi ấm cuộc sống u ám của hắn, cho hắn một tia hi vọng….

Nhưng Long Triển vốn không biết, lúc vào Vụ Ẩn Sơn gặp mấy người… yêu tinh nọ, Như Mặc không hề kiêng nể ai, đánh nhau đến trời long đất lở, dù sao cũng không phải thuỷ tộc, ai đánh hắn thì hắn đánh lại, đó là luật rồi.

“Nhưng mà, Long Triển, ngay ngày hôm qua ta mới tính ra Long Tộc có đại sự phát sinh.” Chương Du xoa xoa trán: “Thật sự, tuy rằng ta không biết chuyện gì, nhưng thực là có đại sự, ta đang muốn đi tìm ngươi và Nhiếp Chiêu đây.”

Long Triển nghiêm túc trở lại, Chương Du tuy rằng không có bản lĩnh gì, nhưng thuật bói toán của hắn ở Đông hải là đệ nhất, sự tình có thể làm cho hắn tính không ra, nhất định không hề đơn giản.

Hắn kéo tay Như Mặc đứng dậy:

“Vừa đúng lúc, ta cũng muốn Như Mặc gặp mấy vị bằng hữu, tiện đường dạo vòng quanh Đông hải xinh đẹp của chúng ta. Ngươi cũng đi luôn, đi thôi.”

“Đi.” Chương Du trả lời, trong nháy mắt lại biến trở về bộ dáng bạch tuộc ú.

Như Mặc tò mò nhìn hắn hỏi:

“Vì sao ngươi phải trở về nguyên hình? Như vậy đi đường có được không?”

Chương Du nghĩ thầm, ta không trở về nguyên hình chẳng lẽ đợi đến lúc Nhiếp Chiêu nhìn thấy lại cười nhạo ta sao? Nhưng ngoài miệng hắn nhất định cũng sẽ không nói ra, suy nghĩ nửa ngày mới tìm ra được một cái lý do chính đáng:

“A, đương nhiên, chúng ta là thuỷ tộc sống dưới nước, đương nhiên hiện nguyên hình thì đi nhanh hơn rồi.”

Ngại bằng hữu của mình lại mất thể diện, Long Triển chỉ phá ra cười to. Bất quá, hắn không ngờ, nương tử yêu dấu của mình sau nửa giây nghiêm túc suy nghĩ lại gật đầu:

“Ngươi nói chắc là đúng, bởi vì ngươi thành bạch tuộc có tám chân, còn ta khi thành long cũng có bốn chân, nếu biến về chắc chắn là đi nhanh hơn rồi.”

Vừa dứt lời, Như Mặc liền xoay người trở về hình dạng thảo long, Long Triển há hốc mồm nhìn bà xã. Liếc con mắt bên trái, một con bạch tuộc mập ú, liếc con mắt bên phải, đụng ngay thảo long nương tử của mình, nhận ra tình cảnh có bao nhiêu thê thảm, hắn đành cắn răng xoay người biến thành kim long, bơi được một chút, lập tức rước phải ánh mắt ghen tỵ đến phát cuồng của bạch tuộc tinh.

Hai con rồng cùng một con bạch tuộc mập bơi vòng vòng Đông Hải lập tức hấp dẫn người đi đường, không ít dân chúng Thủy tộc dừng chân ngóng xem chuyện lạ.

Rốt cuộc cũng bọn họ cũng dừng lại trước một con hải quỳ thật lớn, ở đây ngoài bầy cá xinh đẹp ra, còn có rất nhiều sứa trong suốt cùng sứa đủ màu, những con hải mã nhỏ xinh xinh chui xuyên qua bầy sứa đang bơi lập lờ, thập phần đáng yêu, Như Mặc thích thú nhìn theo bọn chúng.

Chương Du bỗng kề sát vào hai người bọn họ, ha hả cười nói:

“Long Triển, ta chợt nhớ ra, vị thảo long nương tử này của ngươi cũng có bản lĩnh giống như hải mã vậy.”

Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của hai người, hắn càng thêm đắc ý, liền chộp lấy xem như cơ hội báo thù.

“Một đứa con trai.” Chương Du tiếp tục cười to. “Long Triển, chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới chuyện lưu giữ dòng máu Long tộc hoàng gia ưu tú của các ngươi sao? Nếu Long cung vì ngươi mà tuyệt hậu, nhất định là đại tổn thất, cho nên ngươi phải bắt Như Mặc hảo hảo học tập bọn hải mã kia đi, bởi vì nam nhân Hải Mã tộc phụ trách việc sanh nở nha, ha ha ha…..”

“Sanh… sanh bảo bối??”

Như Mặc kêu lên sợ hãi, lúc hiểu được ý tứ của Chương Du, hắn xấu hổ đến đỏ hồng hai má, nghẹn lời nhìn Long Triển: vì thái tử điện hạ xuất sắc sanh một bảo bối cho Long tộc, ý nghĩ này làm cho thâm tâm của hắn trong nháy mắt dâng lên một cỗ vui sướng ngọt ngào không thể đè nén, trong giờ phút này, thảo long Như Mặc khổ cực tu luyện một ngàn năm qua ngay cả chuyện phi tiên cũng đã quên sạch sẽ.

Long Triển hung hăng trừng mắt liếc Chương Du, còn vươn móng vuốt nhắm một trong tám cái xúc tu của hắn dùng sức cắm vào, tám chân dài thiệt là tốt, tùy tiện cắm chỗ nào cũng trúng.

“Từ ngày rước Như Mặc về dinh, ta đã quyết định cả đời chỉ có mình hắn là đủ, không cần có thêm một hài tử béo tròn theo sau chúng ta nữa.”

Long Triển trấn tỉnh nói, kỳ thật trong lòng hắn vẫn còn có chút tiếc nuối, cũng đành chịu thôi, ai bảo hắn đã yêu thảo long Như Mặc ngây thơ khả ái chứ, vì Như Mặc hắn nhất định có thể chịu được, không cần có bảo bối, con bạch tuộc mập chết tiệt kia lại còn cố gắng xát muối vào nỗi đau của hắn.

“Không phải, Triển, kỳ thật…. kỳ thật ta đã đạt tới cảnh giới sắp phi thiên, là có…. là có thể sanh… sanh bảo bối…”

Như Mặc khe khẽ thanh minh. Long Triển nghe được những lời này, tròng mắt mở lớn, phát ra hào quang vạn trượng.

Cái gì? Như Mặc có thể sinh bảo bối sao?! Long Triển suýt chút nữa đã từ đáy biển phi thân lên đỉnh núi hô to “vạn tuế”.

Đôi mắt chuyển động một cách gian tà, hắn hạ quyết tâm rồi, cho dù phải dùng dây thừng cũng phải trói thảo long yêu dấu này bên người, tuyệt đối không cho hắn có cơ hội trốn đi.

“Ừ, đúng vậy.”

Như Mặc thở dài, hắn rốt cuộc cũng nhớ lại rồi, hắn sắp phi tiên:

“Cũng không quá đáng tiếc, ta sắp phi thiên, không thể sanh bảo bối cho thái tử. Hơn nữa người cũng đã nói qua, hai chúng là giả vợ chồng…”

Lời còn chưa nói hết câu đã bị Long Triển bay đến bịt mồm.

Chương Du hoài nghi nhìn bọn họ: A? Có chút không đúng, ta dường như ngửi được mùi âm mưu phảng phất đâu đây.

“Nhìn cái gì vậy, con bạch tuột chết tiệt? Như Mặc nói là chuyện tình của bọn ta nổi tiếng ai ai cũng đều biết.”

Hoàn hảo hoàn hào, hoàn hảo ta phản ứng không tồi, bẻ cong câu nói kia. Long Triển phi thường chán nản nhìn Như Mặc: tại sao chứ? Tại sao thảo long nương tử của hắn cứ tâm tâm niệm niệm hai người là giả vợ chồng chứ hả?

“Viễn khách đáo lai, bất diệc nhạc hồ.” (có bằng hữu từ phương xa đến, sao lại không vui mừng?)

Hải quỳ lớn bỗng chậm rãi dịch chuyển, từ bên trong xuất hiện một con rắn nước, vừa bước ra ngoài liền xoay người biến thành một mỹ nam tử cực kỳ phong độ. Đến lúc nhìn thấy là Long Triển cùng Như Mặc, vị mỹ nam tử có hơi sửng sốt:

“ A, Long Triển, hôm nay chẳng lẽ ngươi đến đây khoe khoang sao? Hừ, không phải thành Thần Long rồi à? Sao lại đến trước mặt bằng hữu giở uy phong vậy hả?”

Long Triển cùng Như Mặc biến trở về nguyên hình:

“Ngươi còn nói sao, còn không phải tại con bạch tuột chết tiệt kia trở về nguyên hình, làm hại nương tử nhà ta cũng làm theo, ta cũng đành bất lực. Phi, ngươi còn nhớ ta là bằng hữu của ngươi a? Thế tại sao yến hội mừng ta thành Thần Long lại không đến hả?”

“Ta nghĩ ngươi không cần, huống chi ta cũng ghét những nơi như vậy.” Nhiếp Chiêu ha ha cười, nhìn về phía hảo bằng hữu bạch tuộc tinh: “Ta không nghĩ ngươi muốn giữ nguyên hình dáng này, căn bản là ngươi không có tu luyện được hình người. Ngươi đã không biến được, làm sao còn cho hắn cùng vị thảo long nương tử của hắn học theo.”

Truyện Chữ Hay