Đại kiếm Nghiễn Đài của Như Mặc gần đây cực kỳ khó chịu, thập phần khó chịu. Thật là, mỗi ngày đều có thể nghe được một chút cái tên ‘thượng vàng hạ cám’ ấy đối với Bảo Bảo (tên thường gọi cục cưng hay bảo bối yêu ở nhà) của Như Mặc khen ngợi, chơi đùa ngoài ra còn chấp nước miếng, mà vì phong ấn trong hư không, không được sự triệu gọi của Như Mặc cho nên cũng không cách nào nhìn thấy mặt Bảo Bảo.
Vốn dĩ cho rằng, mình và Như Mặc dù thế nào cũng là huynh đệ bảy tám trăm năm, hắn tuyệt đối không thể nào quên mình được, có lẽ không gọi mình xuất ra chỉ vì ta ở trong mắt hắn trọng lượng quá nặng, cho nên không tùy tiện triệu gọi, đợi khi thời cơ đến, mình khẳng định sẽ được làm trò hay long trọng mà lên sân khấu, như là ở yến tiệc đầy tháng của Bảo Bảo xuất hiện, đảm đương đeo khóa trường mệnh cho nó (hay khoá trường thọ – đeo cho trẻ em vs ý nghĩa khoẻ mạnh dài lâu). Nhưng sau đầy tháng của Bảo Bảo, hắn lại tự khuyên giải và an ủi bản thân nói, ‘Như Mặc khẳng định là muốn tại yến tiệc ngày của Bảo Bảo mà thỉnh mình ra, trước mặt mọi người tuyên bố danh tự của Long bảo bảo.
Khi ngày của Long bảo bảo cũng đã qua mất, Nghiễn Đài thập phần xác định, đối Như Mặc, bản thân rất mực trung thành theo Như Mặc nữa đời người rồi, vậy mà cái đồ ‘trọng sắc khinh bạn’, không đúng, chính xác phải là cái đồ gia hỏa ‘trọng sắc quên bạn’, căn bản là quên ta mang đến Trảo Oa Quốc rồi.
Trung thành hết lời đổi lại được cái kết quả gì chứ, nỗi bi phẫn trong tâm Nghiễn Đài nổi lên. Hắn đã định chủ ý rồi, suốt đời này đều không muốn chú ý đến Như Mặc nữa, cái tên chủ nhân kém cỏi đã quên mất bằng hữu bay trên đầu cùng chung hoạn nạn này rồi.
Cho nên vào một ngày, trời trong nắng ấm ‘phong hòa nhật lệ’ nước biển xanh thẫm không gợn sóng, Long thái tử Long Triển cũng thật nhàn hạ vô việc muốn giúp vợ nhà lúc luyện kiếm, hắn (Nghiễn Đài) rõ ràng nghe tiếng hô hoán của Như Mặc, nhưng lại đem thân kiếm xoay qua một bên, không thèm quan tâm lí lẽ.
Như Mặc đứng tại đấu trường sau ngự hoa viên, phía trước tư gia phu quân Long Triễn, còn có nét mặt trẻ con của Khác ma hoàng tử, Chương Du, Nhiếp Chiêu và Cưu tướng quân, hai ba mươi tiếng kêu bạt mạng, trước sau triệu gọi phi kiếm không ra, có phần xấu hổ. Lúng túng không biết làm sao.
Đầy mặt của Khác ma hoàng tử cùng Cưu tướng quân, Nhiếp Chiêu như trúng gân đen, Chương Du đang trong tình trạng há to miệng ra biểu tình không dám tin, tư gia phu quân cả đầu mồ hôi lạnh, Như Mặc lấy dũng khí, gọi to thử một câu cuối lời vốn định uy hiếp: “Nghiễn……Nghiễn Đài, ngươi mau ra đây cho ta, ta……ta hạn ngươi đếm đến ba liền ra đây cho ta, nếu không……nếu không ta thật sự giận ngươi đó……”
Cả đám người Long Triển cùng Khác ma hoàng tử đồng loạt té ngã, có trời mới biết đây là loại uy hiếp gì, nếu bọn họ là cây kiếm cao ngạo kiêu căng kia, bọn họ sẽ không vì cái câu uy hiếp này mà xuất ra. Nhưng mà lúc bọn họ nghe Như Mặc đếm số, họ mới biết được trên đời này có người bị khi dễ vì không có năng lực là như thế nào.
“Một——” kéo ra thật dài. “Hai———” lại kéo ra thật dài nữa “ Hai…hai rưỡi…”. Sau đó “Hai lẻ b ảy……hai lẻ t ám……hai lẻ chín…… ô ô ô …Nghiễn Đ ài ngươi mau ra đây đi, ta bị ngươi làm cho xấu mặt rồi, ô ô ô, ngươi rốt cuộc vô cớ bát nháo cáu kỉnh cái gì a?”
Đám người Long triển cùng ma hoàng tử ngồi ngay dưới đất cũng không đứng dậy, trở mình mắt trợn trắng, ra Như Mặc cũng biết mất mặt a.
Thấy Như Mặc quay đầu lại tiến vào lòng tư gia phu quân Long Triển, ô ô bi thương mà kêu lên “Triển, ngươi giúp ta ngẫm lại xem, có phải ta niệm chú ngữ sai rồi, vì cái gì Nghiễn Đài vẫn không chịu ra chứ, hắn tuyệt đối sẽ không đối xử với ta như thế, ngươi mau giúp ta ngẫm lại chú ngữ triệu gọi hắn rốt cuộc là cái gì đi, có lẽ lúc này hắn cũng đang gấp đến độ xoay vòng vòng trong hư không, Triển, ô ô ô…… ”
Long Triển nhíu hạ mày, lòng nghĩ Nghiễn Đài cái đồ đại kiếm cao ngạo chết tiệt này cả nhiên dám chọc Mặc Mặc nhà chúng ta thương tâm như thế.
Hắn đằng đằng sát khí đứng lên “ Mặc Mặc, ngươi không cần khổ sở, chú ngữ của ngươi căn bản không sai, ta thấy đại kiếm của ngươi căn bản là ăn nhầm thuốc gì rồi, đang ở nơi nào đó mà phát cáu.” Nói xong hắn lớn tiếng niệm qua một lần chú ngữ trước Như Mặc đã niệm qua, sau đó rét căm căm nói “ Nghiễn Đài ta chỉ cho ngươi thời gian một số, nếu ngươi vẫn không ra, thì vĩnh viễn cũng đừng nghĩ sẽ ra nữa, hừ hừ, không phải chỉ là một thanh kiếm sao? Ta không tin thân là long thần, lại chế tạo không ra một thanh phi kiếm tiện hảo cho Mặc Mặc……Một……”
Vừa dứt lời, bấy giờ thân ảnh của Nghiễn Đài mới chầm chậm di động giữa không trung, hắn chầm chậm di chuyển thành một vòng tròn, nhìn rõ mọi người xung quanh, sau đó chuôi kiếm hướng về phía trước giương lên, lớn tiếng nói “Nói cho ngươi biết Long Triển, ta không phải vì câu uy hiếp của ngươi mà xuất ra, ta chẳng qua là muốn ra đây cùng với cái tên chủ nhân ‘trọng sắc quên bạn’ kia nói một câu, từ nay về sau chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, hắn đi đường Dương Quan thế gian kệ hắn, ta đã qua chiếc cầu độc mộc của hư không, hừ hừ, ta cả đời đều không muốn gặp lại hắn nữa, ngươi yêu thì ngươi đi luyện cái dạng phi kiếm gì đó cho hắn đi.”
Như Mặc đại kinh thất sắc, một phen tiến lên ôm chặt lấy Nghiễn Đài, rơi lệ hoảng sợ nói “Nghiễn Đài Nghiễn Đài, ngươi làm sao vậy? Ngươi vì cái gì không cần ta nữa? Ta không có làm chuyện gì có lỗi với ngươi a. Phi Điện của Triển xinh đẹp như vậy, ta sợ ngươi tức giận, cho tới bây giờ đều không có ca ngợi qua một lần, ngay cả sờ đều không có sờ một chút, nhưng mà Nghiễn Đài, ngươi vì cái gì vẫn còn nói ta, ta không có quên ngươi, ta thật sự chưa từng quên ngươi a.”
Đám người Long Triển cùng Khác ma hoàng tử mặt vô biểu tình nhìn một người một kiếm trình diễn màn sinh ly tử biệt, trước đó đều tìm một vị trí tốt ngồi xuống, sau bị Như Mặc làm cho kinh lộng rớt khỏi chổ ngồi ngã vài cái bổ nhào, té xuống nữa, ngay cả bọn họ cũng muốn ‘diện mục vô quang’ rồi (tối t ăm mặt mũi).
Nghiễn Đài tựa hồ bị cảm động, qua sau một lúc lâu mới trên không trung trở mình từng cái một, tức giận hét lớn: “Nếu đã như vậy, vì cái gì trong thời gian đầu không triệu gọi ta ra nhìn mặt Long bảo bảo? Trong khoảng thời gian đó không triệu gọi cũng cho qua đi, vì cái gì đến lúc đầy tháng cũng không triệu ta ra thay nó đeo khóa trường mệnh? Lúc đầy tháng quên ta cũng còn có thể tha thứ, nhưng qua ngày của Bảo Bảo cũng không kêu ta ra tuyên bố danh tự của nó, a a a, Như Mặc ngươi tự nói xem, ngươi có phải rất quá đáng?”
Như Mặc ngơ ngác nhìn đại kiếm cuồng nộ trên không, sau một lúc lâu mới ngây ngốc nói: “ Nhưng mà……nhưng mà……Phi Điện cũng không có nhìn thấy Bảo Bảo a, Long Triển nói binh khí là vật hung (xấu, dữ, nguy hiểm), đem nó mắc ở chổ cao cao trên tường, căn bản không để nó tới gần cái nôi nữa bước…” Không đợi nói xong, Nghiễn Đài liền hét lớn: “Loại kiếm đó, ngay cả linh thức đều không có một tí, treo ở đâu mà không như nhau, nó có thể so sánh với ta sao?” Hắn trên không trung cuồng khảm loạn phách (điên cuồng chém loạn tứ tung), phát ra một chuỗi pháo hoa xuyên lóa mắt.
“A, thì ra Nghiễn Đài vì cái này mà tức giận a.” Long Triển tiến lên trước một bước, bảo vệ thảo long ngốc nhà mình: “Không còn gì nữa, bây giờ ta liền mang ngươi qua xem tiểu bảo bảo, hơn nữa sinh nhật của bảo bảo vẫn chưa có qua, còn một trò chơi quan trọng hàng đầu mà, đến lúc đó toàn bộ dân Thủy long tộc xem Bảo Bảo chọn đồ vật đoán tương lai, nghi thức vĩ đại này giao cho Nghiễn Đài ngươi chủ trì đi, thế nào? Cứ như vậy tất cả có thể bù đắp những thiếu sót trước đây với ngươi được chưa?”
Long Triển còn bồi thêm mặt cười, tâm lí tràn ngập cảm giác vô lực, thầm nghĩ trước đây thấy Như Mặc có phi kiếm tự linh thức còn thập phần ngưỡng mộ, bây giờ xem ra, vẫn là Phi Điện nhà mình tốt a, đem nó đặt ở chổ nào cũng đều không chút ý kiến, nào giống Nghiễn Đài này, bất quá đã quên mời hắn ra xem nhi tử, liền để mọi người xem nét mặt không vui của Như Mặc, còn phát bão trước mặt khách nhân của mình. Ai~, thật là không có biện pháp, lại là mình yêu thích binh khí của Thảo long nương tử, ngay chổ đó là ‘em’ vợ cùng đứng, chính mình căn bản không dám phát giận, nếu như là phi kiếm của mình như vậy không hiểu chuyện, lão sớm đã mang nó chôn ở đáy biển sâu nhất sâu nhất rồi, còn giữ nó trước mặt người khác làm càn.
Nghiễn Đài nghe Long Triển nói như vậy, cuối cùng cũng dừng lại cái thân xoay chuyển không ngừng, pháo hoa lôi điện cũng lập tức biến mất, hắn gật đầu vừa lòng nói “Ân, được thôi, xem ra lần này là Như Mặc có phần vô tâm, ta tha hắn một lần vậy.” Hắn làm ra vẻ nghiêm trọng nói xong, lập tức bắt đầu khoa tay múa chân: “Nhanh a nhanh a, mau mang ta đi xem tiểu bảo bảo, ta muốn xem Long bảo bảo, ha ha ha…”
Long Triển mặt đầy gân đen cùng Như Mặc cẩn thận cười làm lành dẫn Nghiễn Đài tới bên ngọa thất của mình, Long bảo bảo Long Mặc ngủ trưa vừa tỉnh, mở to đôi mắt sáng ngời, chớp chớp nhìn sang tứ phía, nghe được tiếng bước chân vang lên, nó ở trong nôi trở mình một cái, cười rộ lên “Hắc hắc hắc” một mặt phát ra một vài đơn âm vô nghĩa “a a i i”, vung vẫy lên xuống thật mạnh đôi cánh nhỏ tròn trĩnh, muốn Như Mặc ôm nó lên.
Nghiễn Đài cuối cùng hiểu được vì cái gì phía trước sẽ có người chảy nước miếng, này phấn nộn thịt non đô đô (thịt mịn như phấn non non mềm mềm búng ra sữa xD ~) của tiểu anh nhi (trẻ sơ sinh) thật sự là rất đáng yêu.
Hắn liền bay đến, trên dưới trái phải tán loạn trước mặt tiểu anh nhi, kích động kêu lên: “A, đáng yêu quá, Long Bảo Bảo thật đáng yêu, Như Mặc, không hổ là hài tử ngươi sinh ra, a a a, quả thực so với ngươi còn đáng yêu hơn nhiều.”
“Ấy, chỉ có thể nhìn không thể sờ a” Long Triển một phen tiến lên ôm lấy bảo bối nhà mình: “Ngươi là kiếm hai lưỡi, đừng kích động sờ soạn lung tung, làn da Bảo Bảo còn non, chỉ cần bị kiếm của ngươi chạm một chút liền thảm rồi, đến lúc đó ta không tha cho ngươi.”
“Yên tâm yên tâm, ta không sờ không sờ, Bảo Bảo dễ thương như vậy, lòng ta đau còn không kịp mà.” Nghiễn Đài tiếp tục vây quanh Long Bảo Bảo nhảy múa, sau đó vẻ mặt chờ mong nhìn Long Triển hỏi: “Là thật sao? Nghi thức sinh nhật Bảo Bảo chọn vật đoán tương lai sẽ do ta chủ trì sao?” Sau khi thấy Long Triển gật đầu, hắn hưng phấn trở mình lộn nhào.
Long Bảo Bảo vẫn một mực mở to đôi mắt sáng tinh quan sát vị khách không mời đột nhiên xuất hiện này, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú với hắn. Sau đó ngay lúc Nghiễn Đài đang nhào lộn, bàn tay nhỏ bé mập mạp như tia chớp vươn đến, nắm một nữa cái chuôi kiếm gỗ mĩ lệ ấy của Nghiễn đài trong tay, sau đó cũng không chịu thả ra, cười “hắc hắc hắc” không ngừng. Nếu ai muốn đoạt lấy Nghiễn Đài nó liền oa oa khóc lớn.
Long Triển cùng Như Mặc nhìn thấy thoáng ngạc nhiên, thầm nghĩ Nghiễn Đài dù sao vẫn có linh tính, sẽ không gây thương hại đến Bảo Bảo, cứ để nó chơi một lát đi. Nhưng mà ai cũng không ngờ, mãi cho đến khi Long bảo bảo ngủ, tay nó vẫn khăng khăng giữ lấy chuôi gỗ của Nghiễn Đài không chịu buông ra, hơn nữa lực nắm càng lúc càng mạnh, mà ngay cả Long Triển vị cha Long thần này, cũng không thể nhẹ nhàng lấy Nghiễn Đài ra, nếu như khi lấy ra dùng một chút lực, sẽ làm cho Long bảo bảo tỉnh giấc, tiện thể còn làm cho nó oa oa khóc lớn.
Nghiễn Đài từ nay về sau nhất định phải đứng bên cạnh Bảo Bảo, một khắc cũng không được rời. Mà khi sinh nhật của Long Bảo Bảo xong xuôi, tình cảm lưu luyến kiếm của Long bảo bảo Long Mặc sau đó vẫn chưa giảm chút nào, Long Triển cùng Như Mặc bắt đầu lo lắng.
Long Triển: “Mặc Mặc a, đại kiếm Nghiễn đài này của ngươi là giống đực hay cái vậy a?”
Như Mặc: “Hả, kiếm mà cũng có phân đực cái nữa sao? Ưhm, nếu nói nhất định phải phân, nên là đực.”
Long Triển: “Nó tương lai sau này trải qua tu luyện, có thể hay không hóa thành hình người?”
Như Mặc, nghiên đầu suy nghĩ một lát: “Ngưu ca ca nói có khả năng này, nhưng có thể hóa thành hình người hay không, ta cũng không biết nữa.”
Long Triển, nhẹ nhàng thở ra rõ ràng: “Đi, có khả năng thì liền đi, ai~, hóa thành hình người rồi hãy nói, nếu một khi hóa không ra hình người, tiểu Long Mặc vẫn nhất mực lưu luyến nó, tương lai cưới một thanh kiếm, có thể nào là tốt a, ân, ta quyết không thể để cho loại tình huống này phát sinh, ta nói sao cũng muốn nó hóa thành hình người.”
Nghiễn Đài: “Ô ô ô, đừng có mà tự quyết định đời người của ta, không, là đời kiếm của ta được không hả? Ta không muốn biến thành hình người, ô ô ô, ta hối hận rồi, Như Mặc, ta bây giờ muốn quay trở lại hư không rồi, nếu như có thể, cứ xem như ta trước giờ chưa từng xuất ra có được không? Ô ô ô……”
《Hoàn》