———————————————————
Hướng Thiên Nhai đối với Hương Xá lần đầu tiên trong đời (bị buộc) phải làm nhiều việc, tỷ như hiện tại bạn Nhai đã biết mùi vị chạy trốn là như thế nào. Bây giờ anh Nhai đang sử dụng hết tốc lực, phi từ ngọn cây này qua ngọn cây khác, nếu có so sánh tốc độ anh Nhai hiện giờ với lưu tinh thiểm điện (nhanh như sao xẹt, chớp lóa) cũng không ngoa.
Không biết đã chạy trối chết bao lâu, mãi cho đến khi thiên hạ đệ nhất sát thủ đang đứng nghỉ mệt dưới một táng cây thở hồng hộc, Hướng Thiên Nhai mới dám tin là đã bỏ rơi được tên yêu nghiệt Hương Xá kia. Bạn Nhai đoan chắc với tốc độ như vừa rồi, cho dù là hầu tử thì cũng chẳng mấy chốc bị vứt lại sau lưng. Hơn nữa, tiểu tử kia nhìn thân thể ẻo lả nhu nhược như vậy, xem chừng cũng không thể nào duy trì được lâu đến như vậy mà có thể bắt kịp.
“A, Hướng đại ca, vừa nãy ta quên mất chưa nói với ngươi, ta không những đuổi kịp hầu tử, mà còn có thể chạy khỏi ly miêu (con báo) nga, mà ngươi có biết ly miêu không? Trong rừng rậm, nó là con vật hung hãn nhất, này linh mẫn (linh hoạt+minh mẫn) nhất, đem so với hầu tử quả là vượt xa nha.”
Từ phía sau hắn vang lên giọng của Hương Xá, Hướng Thiên Nhai tức giận đến suýt tí nữa là đâm đầu vào cây đại thụ trước mặt.
Rồi đột nhiên, anh Nhai xoay người xuất kiếm, thật sự là nổi điên đến muốn giết người rồi, tên tiểu tử này ám ai không ám lại đi quấn lấy hắn, vậy thì đừng trách Hướng Thiên Nhai hắn vô tình.
Không kịp suy nghĩ thêm gì nữa, Thiên Nhai vung trường kiếm hướng bả vai của Hương Xá mà đâm tới. Bất giác hắn thấy đối phương chậm rãi ngước mắt lên, lệ mắt đầu sóng sánh trong đôi mắt to ấy cùng vẻ mặt không dám tin, Thiên Nhai mới giật mình nghĩ đến hành động hiện tại của bản thân.
Ta…… Ta như thế nào lại thật sự động thủ với hắn? Hướng Thiên Nhai trong lòng điên cuồng hét lên một câu, rồi đột nhiên rút kiếm chạy như điên tiến lên, chậm rãi ôm lấy thân mình yếu đuối của Hương Xá, hắn nói mà trong giọng có chút bối rối: “Ngươi…… Ngươi đừng sợ, ta không có thương tổn đến chỗ hiểm của ngươi đâu, để ta lấy dược cầm máu cho ngươi.”. Nói xong Thiên Nhai lấy từ trong ngực áo ra một túi kim sang dược loại tốt nhất mà hắn thường đem theo để sử dụng, xé một bên vạt áo của Hướng xá, đổ một ít lên vết thương của bạn xà rồi thoa đều.
“Ta…… Ta có phải sắp chết rồi không?”, Hương Xá đang ‘suy yếu’ nằm trong lòng ngực Hướng Thiên Nhai, đôi mắt cố sức mở to để nhìn rõ nét mặt của anh Nhai: “Hướng…… Hướng đại ca sao ngươi lại khẩn trương như vậy? Là…… Là bởi vì ta sắp chết rồi sao?” (tiểu Anh: Ặc, bạn mà chết thì hết truyện để coi à, đang dùng khổ nhục kế hả? Bái phục, bái phục)
“Không, không có, đừng nói bậy, ta…… ta cho tới bây giờ đều không có giết qua người vô tội, ngươi đừng nghĩ quẩn như vậy, nhất định sẽ không có việc gì!” Hướng Thiên Nhai la lớn, sau đó lại có chút nôn nóng nói: “Vì sao ngươi không chịu né? Ngươi như thế nào lại không tránh đường kiếm của ta?”.
“Ta… Ta đã từng nói qua… Ta chỉ muốn đuổi theo ngươi mà thôi.”. Hương Xá đưa tay nhỏ bé vuốt nhẹ gương mặt Hướng Thiên Nhai: “Hướng đại ca, ngươi đừng… đừng lo lắng, nếu chỉ có chết đi mới có thể khiến ngươi nhìn đến ta, vì ta thương tâm như vậy, kia… ta có chết cũng cam lòng. Thật sự, ta… Ta một chút cũng không oán ngươi. Từ nhỏ ta đã bị người ta khinh rẻ, mọi người đều nói… đều nói ta là đồ yêu nghiệt ăn hại, không ai… không mai muốn chứa ta, cũng… cũng không có người nào vì ta mà thương tâm. Kỳ thật… Kỳ thật ta phải sớm chết đi mới đúng…”, nói đến đây nước mắt lại chực ứa ra: “Vì vậy…… vì vậy khi ngươi đã vì ta mà lo lắng…… vì ta mà đau lòng…… Ta…… Ta thực đã thỏa mãn lắm rồi. Dù có chết…… chết đi sẽ không phải trở thành người bị vứt bỏ, sẽ không tái…… tái trôi giạt khắp nơi, không cần…… không cần phải giả vờ cường ngạnh để tránh bị người khác khi dễ……”
“Ta sẽ không gạt ngươi sang một bên…… Sẽ không bỏ rơi ngươi, ngươi yên tâm đi.” Hướng Thiên Nhai ôm sát hắn:”Từ hôm nay trở đi, ta sẽ dẫn ngươi theo, dù như thế nào cũng không vứt bỏ ngươi. Ta sẽ mang ngươi quay về Sát thủ cốc, đó là một nơi rất rất đẹp. Ngươi…… Ngươi tên là gì? Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua khó khăn, cho nên ta có quyền biết tên của ngươi đúng hay không?”
Tại sao hắn ta lại đau lòng đến như vậy? Rõ ràng việc giết người là công việc của hắn, những tưởng cảm xúc của bản thân đã chai sạn từ lâu, nhưng vì cái gì mà khi nhìn vào đôi mắt của cái tên tiểu tử mà hắn luôn xem là yêu nghiệt kia lại khiến hắn thương tâm như vậy? Bởi vì y là sinh mệnh vô tội đầu tiên chết dưới tay hắn sao? Dường như cũng không phải, rốt cuộc là vì cái gì?
“Hương…… Hương Xá …… Ta gọi là Hương Xá.”Hương Xá ‘khụ khụ’ hai tiếng: “Hướng đại ca, ngươi…… ngươi sẽ nhớ đến ta sao? Hai chúng ta…… thời gian hai chúng ta ở bên nhau quá ngắn. Ta…… Ta cũng chưa có ấn tượng nào tốt để lưu lại cho ngươi. Ngươi…… Ngươi sẽ nhớ rõ ta sao? Bất kể…… lúc nào.”
“Phải, Hương Xá. Ngươi sẽ không chết, tin tưởng ta.”, Hướng Thiên Nhai thay Hương Xá ngốc lau đi lệ nơi khóe mắt, từ trước đến nay đây cũng là lần đầu tiên hắn tỏ ra ôn nhu đến vậy.
Hương Xá tựa hồ như sắp hết khí lực, từ từ nhắm mắt lại. Đang lúc Hướng Thiên Nhai kinh hãi cho rằng tiểu Xá đã đến lúc ‘thăng thiên’, bạn xà tự dưng lại mở mắt, tự hồ như đang gắng một chút sức lực cuối cùng: “Hướng…… Hướng đại ca, ngươi…… Ngươi sẽ không nuốt lời chứ? Ngươi…… Ngươi sẽ mang ta theo cùng. Cùng nhau quay về…… quay về Sát thủ cốc sao?”
“Phải, Hướng Thiên Nhai ta bình sinh một lời nói ra, chưa bao giờ từng nuốt lời qua.” Hướng Thiên Nhai ôn nhu nhìn hắn, lại bỗng nhiên phát hiện có chút không thích hợp, hắn cúi đầu tái nhìn kỹ xem Hương Xá miệng vết thương, sau đó lại nhìn nhìn trường kiếm bị chính mình ném trên cỏ, thân thể bỗng nhiên cứng ngắc đứng lên, gương mặt cũng nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh lùng trước đây: “Ta nghĩ ngươi hẳn là không chết nữa chứ?”
Ánh mắt Hương Xá khôi phục lại vẻ linh hoạt, rồi lại cố ý suy yếu ‘khụ’ hai tiếng: “Ân, đúng vậy đúng vậy, không biết…… không biết vì cái gì, ta hiện tại cảm thấy được…… vết thương rõ ràng là không còn thấy đau, thân thể…… tựa hồ cũng không còn thấy mệt mỏi nữa. Có thể…… có thể là kim sang dược của Hướng đại ca bắt đầu có tác dụng.”. Bạn xà cụp mắt xuống, vẻ mặt còn mang nét xấu hổ: “Thật tốt, Hướng đại ca nói sẽ không bỏ rơi ta, còn nói sẽ vĩnh viễn nhớ rõ người ta nha.”
Hướng Thiên Nhai tức đến thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu. Tên tiểu tử Hương Xá chết tiệt này, đích xác là một tên yêu nghiệt lừa đảo người ta mà.
Hắn lạnh lùng đứng dậy, nhặt thanh trường kiếm lên hướng về tiểu Xá: “Đừng đóng kịch nữa, kiếm của ta mỗi lần giết người, đều có lưu lại ấn ký trong vòng một canh giờ. Ngươi xem xem, ấn ký này chỉ có một chút xíu ở mũi kiếm, rõ ràng ta chỉ mới đâm qua cái bì lợn nhà ngươi mà thôi.”. Thật sự là tính sai a, rõ ràng hắn rất tin tưởng công lực của bản thân, cũng biết rõ chính mình đã rút kiếm ra đúng lúc, thế mà còn bị tên yêu nghiệt này lấy dáng vẻ đáng thương ra lừa gạt hắn.
Hương Xá trở mình đứng lên, hướng đến bên người Hướng Thiên Nhai, cọ cọ vào người hắn: “Ai nha, người ta da dẻ mịn màng, mỏng manh thế này, dù cho bị xước một chút, cũng là rất đau a. Huống chi lại thấy được dáng vẻ khẩn trương, thương tâm của Hướng đại ca như vậy, hại người ta cũng nghĩ mình sắp chết đến nơi rồi. Bất quá như vầy cũng rất tốt a, ha ha, người ta có thể cùng Hướng đại ca sống chung một chỗ, cùng sống chết gian khổ có nhau, lại còn có thể bồi Hướng đại ca trở về Sát thủ cốc thưởng lãm phong cảnh mỹ lệ. Ai nha, người ta thật sự là người hạnh phúc nhất trên thế gian rồi!”
“Nếu ngươi nghĩ muốn đi theo ta, theo bình thường mà nói, phải là người một nhà với ta, bằng không ta thà rằng ngoại lệ nuốt lời.”,Hướng Thiên Nhai đằng đằng sát khí nói, xoay người không nói thêm nữa tiến lên phía trước, âm thầm quyết định từ giờ trở đi liền một câu cũng không nói.
Hừ, hắn không nói bản thân hắn không tàn bạo, dù gì bản thân hắn cũng đường đường là sát thủ cốc chủ, lại bại như vậy trong tay tên yêu nghiệt này.
Hương Xá bám theo Hướng Thiên Nhai từng bước, ra đến đường cái người qua lại nhộn nhịp, tiểu xà mở to đôi mắt hoa đào nhìn nam nhân phía trước vẻ khó hiểu. Không phải là có người đang sắp đặt thiên la địa võng giết hắn sao, vậy mà Thiên Nhai lại vẫn là mang vẻ mặt bình tĩnh hướng thành thị lớn, nhộn nhịp mà đi là sao? Chẳng lẽ chính mình khiến cho hắn chán ghét đến nước này? Chán ghét đến thà rằng đi chịu chết cũng muốn bỏ rơi ta sao?
Chợt thấy Hướng Thiên Nhai rẽ sang chỗ ngoặc, tiểu xà vội vàng tiến lên bên cạnh Thiên Nhai cùng hắn sóng vai, ai oán nhìn hắn: “Hướng đại ca, ngươi này là muốn bỏ rơi ta đúng không? Bằng không ngươi vì cái gì mà đột ngột rẽ vào chỗ này?”
Hướng Thiên Nhai ở trong lòng tức đến thổ ra một ngụm máu. Mấy ngày nay, hắn bị cái tên yêu nghiệt bám theo tò tò bên người này giày vò khiến trong lòng hết lần này đến lần khác tức đến ói máu, ngay cả chính hắn cũng không nhớ rõ bao nhiêu lần. Dù sao nếu hắn thực sự mà thổ máu ra ngoài, Hướng Thiên Nhai hắn dám khẳng định sẽ chết vì hộc máu.
Bất quá hắn trên mặt lại vẫn như cũ duy trì biểu tình lãnh đạm, mắt thấy cái tên yêu nghiệt kia lại lắc lắc thân hình như con rắn nước quấn lấy hắn, dám chắc hắn sẽ quăng cái tên kia đi. Hắn thật sự chịu hết nổi, lạnh lùng nói: “Ngươi không thấy ta không những rẽ vào đây, hiện tại còn đang lên lầu sao?”
“A, vậy thì sao? Lên lầu là sao? Ngươi là muốn dẫn ta lên lầu, sau đó một cước đem ta đá xuống sao?” Hương Xá lộ ra vẻ mặt sợ hãi, lại ở trên người Hướng Thiên Nhai khẽ nhéo nhéo thắt lưng anh chàng.
Hướng Thiên Nhai thật sự không thể nhịn được nữa, hắn cắn răng từng chữ từng chữ thấp giọng nói: “Đá ngươi cái gì? Ta muốn dẫn ngươi thượng tửu lâu.”
“Thượng tửu lâu?” Hương Xá mở to hai mắt. Hắc xà đáng thương cho tới bây giờ chưa từng tới đô thị, đều chỉ ở nơi sơn dã qua lại, sau lại tu thành đắc đạo liền dọn đến Vụ Ẩn Sơn, cho nên hắn còn không biết này tửu lâu là đang làm gì. Nhãn châu (con ngươi) đưa qua đưa lại rồi nhìn Hướng Thiên Nhai kể tội: “A, Hướng đại ca, ngươi…… ngươi không phải đang nghĩ lên tửu lâu rồi liền giết ta diệt khẩu?”.Không đợi nói xong, thấy Hướng Thiên Nhai trừng mắt nhìn bạn, vội vàng lại sửa lời nói: “Vậy…… vậy ra không phải giết ta diệt khẩu. Vậy dắt ta lên tửu lâu làm gì?”
“Lên tửu lâu còn có thể làm gì hả? Đương nhiên là ăn cơm uống rượu.”, Hướng Thiên Nhai tức giận không khống chế được rống to, nhất thời khiến mọi người xung quanh đều quay đầu nhìn hắn. Thiên Nhai siết chặt nắm tay cố để không phát tiết: Không được, phải biết kiềm chế, Hướng Thiên Nhai, khôi phục lại phong thái hỉ nộ bất hình (không lộ ra nét vui, giận-ý nói là lạnh lùng á) trước kia của ngươi đi, quyết không để cho cái tên yêu nghiệt này phá hủy hình tượng của ngươi. (tiểu Anh: hắc hắc, ra là anh có hình tượng để mất đấy – Nhai: lườm lườm – tiểu Anh: …..)
Sau khi vào tửu lâu liền kiếm một chỗ rồi ngồi xuống. Vừa xong, tiểu nhị đã ân cần chạy tới hỏi bọn họ muốn dùng gì, Hướng Thiên Nhai tức giận quay qua Hương Xá liếc mắt một cái: “Nói đi, ngươi muốn ăn cái gì?”
Ăn? Hương Xá ngạc nhiên chớp chớp đôi mắt vừa tròn lại vừa to, bạn nhớ tới một ngàn năm trước, cái cảm giác ngoạm con chuột vừa to vừa béo trong miệng vẫn còn như trước mắt, nhất thời nước miếng thiếu điều chảy ra (ó___ò). Nhưng để chắc chắn…, tiểu xà vẫn là cẩn thận hỏi Hướng Thiên Nhai: “Hướng đại ca. Ăn cái gì cũng được sao? Đều cho phép ta sao? Dù là món trên núi hay ở đồng ruộng đều được sao?”
“Đúng vậy, miễn không phải là thịt rồng gan phượng gì gì đó, còn lại tất cả các món sơn dã bình thường đều có thể thỏa mãn ngươi.”. Những lời này nói ra cũng không quá, Thiên Hương tửu lâu chính là đại tửu lâu nổi tiếng nhất trong thành với hàng ngàn món ăn độc đáo. Người trong thiên hạ nếu đã đến Giang Lạc thành, không thể không ghé qua, huống chi bạn xà chỉ muốn vài món sơn dã bình thường? Vả lại cơ bản hắn trên người không hề thiếu thốn tiền bạc.
“A, thật là tốt quá.” Hương Xá hưng phấn ngồi thẳng lưng xoay qua tiểu nhị nói: “Cho ta hai con chuột đồng, tốt nhất phải là loại da lông bóng loáng, mập mạp một chút a……” tiểu xà còn chưa nói hoàn đâu, gã tiểu nhị kia thiếu điều đem mông mà đặt xuống sàn, mà Hướng Thiên Nhai cũng mở to hai mắt nhìn.
“Khách…… Khách quan a, tiểu …… Tiểu không có món này, chúng ta đây là tửu lâu ở phương Bắc, không có thịt chuột đồng……”. Người phương Bắc không giống phía nam nhân, có người nhắc tới con chuột liền ghê tởm, mà tiểu nhị rất không may lại chính là người như thế.
“Hả? Không có chuột đồng a?” Hương Xá trên mặt khó nén thất vọng, sau đó phất phất tay: “Quên đi quên đi, không có chuột đồng, vậy mang ra hai ra con chuột thường cũng được.”. Bạn xà nhìn về phía tiểu nhị nói: “Đừng nói là ngay cả chuột thường cũng không có đi? Nếu trong bếp không có, thì vào kho lúa bắt đại hai con cũng được.Ta nói cho ngươi nghe, chuột thì kho lúa nào mà không có, dù cho ngươi có dọn dẹp cái kho có sạch sẽ đến đâu đi nữa, cũng không thể ngăn cản bọn chúng nó sinh sôi a.”. Đó cũng bởi vì bạn đã ở cùng cái con chuột tinh kia cả một ngàn năm, cho nên đối với điểm này, Hương Xá dám thập phần khẳng định.
“Lão…… lão thử?”, tiểu nhị sắc mặt trắng bệch: “Thực xin lỗi khách quan, bổn …… Bổn không làm loại đồ ăn này, người xem…… người xem thử vẫn còn nhiều món khác nữa đi.” nói xong nhìn về phía Hướng Thiên Nhai, trưng ra bộ mặt nhăn nhó cùng trái khổ qua như nhau cầu cứu.
“Ngươi có cái điểm nào bình thường hay không đây?” Hướng Thiên Nhai đích xác có chút không nhịn được. Bản thân còn chưa kịp ăn gì, đã bị mấy lời của cái tên yêu nghiệt kia khiến cho mọi ý nghĩ ăn uống đều mất sạch.
“Cái gì…… Cái gì mới gọi là bình thường?”, Hương Xá khó hiểu hỏi, bất chợt nhìn ra phía trước, xuyên qua cánh cửa sổ ở tửu lâu xa xa có một bãi đất trống, ở đó đang có một bầy chim sẻ đang kiếm ăn. Ngay lập tức, bạn xà khôi phục lại vẻ hưng phấn la lớn: “Cái kia, ta muốn cái kia, cho ta bắt vài con chim sẻ ăn nha.”
“Hương Xá, không được quấy rối.” Hướng Thiên Nhai nghe được trong đầu mình có tiếng ‘phực’ như cái gì đó bị đứt ra, rốt cuộc không khống chế được bản thân, gân xanh lại lần nữa nổi lên gầm nhẹ: “Ngươi làm ơn kêu món gì bình thường cho ta, cái gì tôm cá thịt trứng, rau củ đều được.”
Tôm cá thịt trứng? Rau củ? Nguyên lai là những cái bình thường a? Ra là chuột đồng cùng chim sẻ không được tính là bình thường. Hương Xá nghĩ nghĩ: “Ân, vậy mang cho ta vài quả trứng đi.”. Quên đi, cố nhẫn nại một chút, lúc trước không phải cũng từng nếm qua trứng chim sao, hương vị cũng là không tồi.
Tiểu nhị đứng lên, lau lau mồ hôi trên trán, nghĩ thầm “Cũng may bình thường ta ăn ở cũng không có điểm gì là thất đức, bằng không hôm nay thật bi thảm a~’. Tiếp theo Hướng Thiên Nhai cũng chỉ ra vài món kêu tiểu nhị mang ra ngay. Tiểu nhị đi tới trù phòng, mới nhớ tới vị khách quan xinh đẹp vô song kia cũng không có nói rõ ràng muốn trứng gì.
Đợi trong chốc lát, đồ ăn đã được bưng lên, ngoại trừ những món mà Hướng Thiên Nhai đã kêu, còn có bốn cái đĩa khác. Hương Xá chỉ liếc một cái, đã cụp mắt xuống, bất mãn nói: “Trứng! Trứng của ta đâu?”
“Trứng? Là đây ạ.” tiểu nhị khó hiểu nhìn Hương Xá.
Chỉ thấy khách quan xinh đẹp vô cùng này lập tức đứng lên, hai tay chống nạnh hình ấm trà hét lớn: “Ngươi tính lừa gạt ai hả? Cho rằng ta chưa từng ăn trứng qua sao? Dám mang những cái thứ vàng vàng ra để khi dễ ta sao!”
Tiểu xà còn đang tính hất tung cái bàn lên, thì Hướng Thiên Nhai bất chợt buông ra một câu lạnh lùng “Ngồi xuống!”, liền thôi hồ nháo, nhưng vẫn ủy khuất vô cùng mà ngồi xuống (tiểu Anh: Cái gì mà ủy khuất chứ, chỉ tội nghiệp bạn tiểu nhị a, tự dưng lãnh đạn!). Tiếp theo, cái miệng nhỏ nhắn bặm lại, bắt đầu anh anh khóc, chỉ vào Hướng Thiên Nhai nói: “Ngươi bất công, rõ ràng không phải trứng, ngươi lại cùng người kia thông đồng với nhau lừa gạt ta, ô ô ô, ngươi nói xem, là ngươi coi trọng hắn hơn ta.”
Hướng Thiên Nhai nhất thời hiểu ra mọi chuyện, lại thấy mọi người trong tửu lâu đều đưa mắt nhìn qua đây, hắn trong lòng ai thán một tiếng, bản thân một đời anh danh (tên tuổi anh hùng) lừng lẫy, xem như hiện giờ đều bị tên yêu nghiệt kia phá hủy hoàn toàn.
Chợt nghe “Oa” một tiếng, nhìn kỹ, nguyên lai anh tiểu nhị cũng bắt đầu lên tiếng khóc lớn, vừa khóc vừa ủy khuất la lên: “Khách quan a, tiểu nhân có phải chịu thiệt cũng không quan trọng, nhưng người cũng không thể đem ta cùng vị này liền có quan hệ với nhau a. Tiểu nhân ta đã cùng nhị nha đầu nhà bên đính hôn rồi, mùa thu năm nay sẽ thú nàng về. Người nói oan ta như vậy, vạn nhất bị mẹ vợ ta biết được, sẽ không cho ta thú nhị nha đầu nữa bây giờ?”
“Nghe thấy chưa? Ngươi còn nói là mình ủy khuất, người ta tiểu nhị kia còn bị ủy khuất hơn ngươi nữa a” Hướng Thiên Nhai thở dài, ném cho tiểu nhị một Kim nguyên bảo: “Cầm lấy, trừ tiền ăn ra, còn lại liền thưởng cho ngươi, xem như là tiền mừng cưới cho ngươi.”
“Thế nhưng…… Chính là ta muốn trứng cơ?”, Hương Xá vẫn là ủy khuất, nhìn bàn đầy những màu sắc hồng hồng lục lục hoa hoa, nhưng lại không thứ mình muốn ăn. Chính là do đã một ngàn năm chưa có nếm qua thức ăn, lại nghĩ đến các huynh đệ khác lúc này không rõ đang ở đâu bụng lại quặn lên, nên bạn xà đói càng thêm đói.
“Những món này không phải sao?”, tiểu nhị bi phẫn chỉ vào bốn cái đĩa kia: “Bởi vì người không nói rõ là muốn ăn trứng như thế nào, nên ta cố ý kêu đầu bếp làm cho ngươi bốn loại. Ngươi xem xem, đây là ‘phiên gia sao đản’ (trứng xào cà chua), đây là ‘tiên kê đản’ (trứng chiên), đây là ‘bạch thủy chử đản’ (trứng luộc), còn đây là hai cái trứng muối cùng hai hàm áp đản (trứng vịt mặn), chẳng lẽ chừng này còn chưa đủ? Ngươi còn muốn cái dạng gì nữa?”
“Cái này…… tất cả đều là trứng?” Hương Xá kinh ngạc chỉ vào bốn cái đĩa kia, cố gắng nhớ lại hình dáng trứng mà bạn đã ăn một ngàn năm trước, lại lẩm bẩm: “Kỳ quái a, trứng sao lại có những cái dạng này? Ta lúc trước ăn, rõ ràng đều là nằm trong tổ, bên ngoài còn có lớp vỏ trăng trắng, ăn vào thật là giòn a, nhưng mấy loại trứng này……”, tiểu xà lấy ngón tay chọt chọt vào một cái trứng: “Tuy rằng hình dạng cũng tương đồng, nhưng lại to hơn, hơn nữa còn mềm mềm, vỏ ngoài đâu? Vỏ ngoài chạy đi đâu rồi, là bị ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu sao?”, bạn lại ngẩng đầu nhìn phía tiểu nhị, đã thấy tiểu nhị cũng đang kinh ngạc nhìn lại bạn.
“Vị này…… Khách quan…… thật biết nói giỡn…… Bằng không…… Ngươi là dã nhân do lang nuôi lớn a?” tiểu nhị miễn cưỡng tươi cười, đã thấy Hương Xá vẻ mặt tức giận đập bàn đứng dậy: “Nói bậy, dã nhân một đám cao to giống đại cẩu hùng (con gấu chó), ngươi xem ta quyến rũ tha thướt như vậy giống dã nhân ở chỗ nào?” Hương xá cao giọng giận dữ la, nhất thời không kiềm được cả người phát ra khiến tiểu nhị sợ hãi.
Hướng Thiên Nhai trong mắt mờ mịt, suy nghĩ một lúc, rồi phất tay cho tiểu nhị lui ra, sau đó thản nhiên nói: “Đó chính là trứng gà, so với trứng chim còn ngon hơn. Ngươi nếm thử sẽ biết.”
Một khắc sau.
Hướng Thiên Nhai kinh ngạc nhìn Hương Xá đem bốn đĩa trứng kia thanh toán sạch sẽ, sau đó còn chọc đũa vào tô “hồng thiêu nhục” (thịt kho tàu), “đậu biện ngư” (cá nấu đậu). Ngay cả bát cơm trắng cuối cùng trước mặt anh Cốc chủ cũng bị cướp mất, tên ăn cướp vừa ăn lại còn vừa cao giọng nói: “A a a, quả nhiên là ngon a, khó trách lão hổ kia thích ăn thịt, còn con chuột ngốc kia thích ăn gạo, tiểu thố tử (con thỏ) lại thích ăn rau xanh……”. Nói xong lại múc một muôi lớn nấm hương cùng cải dầu nhét vào miệng, tiếp đó ngây ngô cười gật đầu nói: “Không tồi không tồi, hương vị quả thật không tệ a.”
Trong nháy mắt, tiếng nghị luận nổi lên từ bốn phía của tửu lâu, trong đó có người nói: “Thấy chưa, dám chắc người này nằm trong một tổ chức giang hồ lấy mười hai con giáp làm mệnh danh. Thiên a, người như vậy chúng ta phải tránh xa một chút là tốt.”. Lời vừa nói xong, trong nháy mắt không còn một bóng người tại tửu lâu.
Mười hai con giáp, tổ chức giang hồ? Hướng Thiên Nhai hơi nhíu nhíu chân mày, trí nhớ của bạn luôn rất tốt a, bởi vậy bạn Nhai dám khẳng định, hiện nay trong giang hồ, không bao giờ có một tổ chức giang hồ lấy danh là mười hai con giáp cả.
Mà Hương Xá cũng vì những lời bàn tán vừa rồi có cảm giác như thân phận thật sự của bạn ta bị phát giác, dứt khoát đã đâm lao phải theo lao (lỡ sai rồi thì cũng ‘ráng’ làm theo cái sai đó a), cũng không cần giải thích biện bạch, mong rằng như vậy có thể làm cho Hướng Thiên Nhai tin rằng xà ta đúng là người trong cái tổ chức giang hồ gì gì đó.