Gần đây thời tiết khá tốt, cuối thu trời mát, bầu trời quang đãng.
Tôi đều mang hai thành ngữ duy nhất tôi biết để hình dung thời tiết ra nói, dù sao cũng chỉ là một học sinh cấp hai còn ngây ngô nên lượng từ ngữ còn hạn chế.
Tôi mặc đồng phục, tay đút túi, trong miệng ư ử bài của Trịnh Quân Thôi Kiện, không ngờ một thiếu niên văn nhược như tôi lại thích bọn họ.
Tôi đột nhiên thích họ tất cả là do Trương Tử Kiếm, cậu cho tôi vài đĩa nhạc. Thêm việc suốt ngày hát bên tai tôi, tôi cảm thấy khá hay rồi sau đó thì hãm sâu không thể tự kiềm chế.
Lúc tôi đi đến cổng trường thì thấy nữ sinh từng đưa thư tình cho tôi.
Nhỏ trừng mắt nhìn tôi rồi xoay người đi.
Tôi thở dài trong lòng, đâu thể trách tôi được. Tuy tôi cũng không định thích lại nhỏ, thế nhưng vì bị Trương Tử Kiếm cướp thư tình nên tôi vẫn chưa đọc được, trong lòng rất áy náy.
Tôi không nói là ai đưa tôi nên Trương Tử Kiếm có nghĩ thế nào cũng không biết là ai. Nghĩ thế lòng tôi mới thoải mái chút, chứ nếu không thì rất xin lỗi bạn học xinh đẹp kia.
–“này Diệp Tần, chờ tớ chút!”
Tôi chợt nghe thấy đằng sau có người gọi. Vừa nghe thấy âm thanh đầy sức sống đó là tôi đã biết là ai. Nhiều ngày ở cùng nhau là tôi hiểu rõ thói quen và hành động của cậu, không thể bắt ép cậu thay đổi được gì, có đổi cũng là tôi, mà tôi muốn thay đổi được thì trước tiên phải điều chỉnh giới hạn chịu đựng của mình.
Không thì sớm muộn gì cũng bị cậu làm tức chết.
Tôi dừng lại chờ cậu: “Sao hôm nay đến sớm thế?”
Cậu khoác tay lên vai tôi: “Ừ, hôm nay ba tớ dậy sớm.”
Hai chúng tôi cùng đi vào lớp, cậu ngay lập tức úp sấp xuống bàn ngủ. Hơn nữa cả buổi sớm tự học đều ngủ, tôi quay qua nhìn cậu vài lần, tên này trức gờ đều rất hoạt bát, rất ít khi ngủ như vậy.
Bây giờ là mùa thu, mở cửa sổ ra thì hơi lạnh. Tôi nhìn cậu co rụt cánh tay, trời lạnh mà còn không mặc áo khoác, vẫn mặc áo cộc tay, có lạnh chết cũng đáng.
Sau đó tôi nhẹ nhàng lấy áo khoác trên ghế dựa của mình che lên cho cậu.
Lúc cậu tỉnh lại vừa đúng lúc hết giờ tự học, cậu vừa mở mắt liền nhìn chằm chằm tôi. Tôi hỏi cậu: “Ngủ mơ à?”
Cậu không lên tiếng, vẫn ngu ngốc nhìn tôi. Vẻ mặt cậu còn hơi phức tạp, giống như có lời muốn nói lại không biết mở miệng thế nào.
Tôi hơi bực, hỏi cậu: “Sao thế?”
Cậu ngồi thẳng dậy nói: “Vừa mơ một giấc mơ.”
“Còn ngủ ngon thế,” tôi cười, “ngủ gục trên bàn mà còn có thể mơ.”
“Ừ….”
Hiếm khi cậu lại nói ít như hôm nay, có mấy lần tôi quay lại nhìn cậu đều thấy cậu trợn to mắt nhìn chằm chằm tôi, thẳng thừng nhìn. Tôi không hiểu chuyện gì, “Cậu bị ngốc rồi sao Trương Tử Kiếm?”
Thế mà không phản ứng tôi.
Đúng là mặt trời mọc đằng tây rồi.
Cả ngày hôm ấy cậu đều không có tinh thần, cũng không lảm nhảm bên tai tôi. Mỗi ngày đều nghe cậu liên thiên, đột nhiên hôm nay lại im lặng khiến tôi có chút không quen.
Tôi cứ nghĩ tối về cậu ngủ một giấc hôm sau sẽ trở lại bình thường, nhưng không. Đừng nói ngày hôm sau, mà là cả tuần cậu đều không nói chuyện với tôi, cũng không quấn tôi nữa.
Lúc đầu tôi còn muốn tìm hiểu xem cậu trúng tà gì rồi, nhưng sau vài ngày, tôi…thế mà… cả người lại không được tự nhiên.
Tôi thật sự không trêu gì cậu, gần đây chúng tôi rất hòa thuận, cũng không nói cậu đáng ghét. Đang tốt tự nhiên lại không phản ứng tôi, bạn nói xem có phải tên đó có bệnh hay không.
Tôi có hỏi cậu vài lần, nhưng cậu đều ấp úp không nói rõ.
Không nói thì thôi, cậu chướng mắt tôi thì cậu chuyển chỗ đi, để Lâm Viện Viện quay lại, tôi cùng Lâm Viện Viện đã ngồi cùng nhau hai năm rồi, tình cảm còn hơn cả huynh đệ.
Con người có đôi khi chính là như thế, bạn cả ngày đều cảm thấy người ta đáng ghét, như thế này cũng ghét thế kia cũng ghét, nhưng khi người ta không làm phiền bên tai bạn nữa thì bạn lại cảm thấy khó chịu.
Còn có chút tủi thân.
Mãi đến một ngày tôi lanh trí, nhắt được một tờ giấy màu cam nhỏ trên hành lang.
Lúc nhặt lên tôi còn định vứt vào thùng rác, nhưng một sáng kiến đột nhiên nảy ra. Tôi mở giấy ra xem, đúng là một bức thư tình.
Tôi về lớp, lén xé đi nửa có chữ, còn lại nửa giấy trống. Tôi lấy bút viết lên sáu chữ: Trương Tử Kiếm, đồ có bệnh.
Đợi đến chiều Trương Tử Kiếm tới lớp, tôi liếc nhìn cậu, bốn mắt gặp nhau nhưng cậu nhanh chóng quay đi. Tôi hừ một tiếng trong lòng, cứ như tôi thích nhìn cậu lắm ấy.
Tôi cố ý vuốt tờ giấy kia, giống như tùy ý cầm nó.
Trương Tử Kiếmdán mắt vào nó, giống như một con mèo nhìn viên bi. Thế mà cậu lại không mở miệng hỏi tôi, yên lặng quay đầu đi.
A a a tên này có phải có bệnh không, hay là bị tâm thần phân liệt, chs không sao lại thay đổi nhiều thế.
Tôi trực tiếp ném tờ giấy lên bàn cậu, Trương Tử Kiếm giật mình nhìn tôi: “Đây đây là gì thế?”
Tôi cười lạnh một tiếng: “Thư tình.”
“Cho tớ sao?”
Tôi không đổi sắc mặt, “Ừ, cho cậu.”
Cậu càng kinh sợ, “Cậu cậu cậu cho tớ….?”
Tôi gật đầu, “Đúng thế, tớ tớ tớ cho cậu.”
Thấy phản ứng của cậu khiến tôi cảm thấy thứ cậu nhìn thấy không phải chỉ là một tờ giấy nhỏ màu vàng, mà là màu vàng của vàng mã. Tiền giấy.
Mẹ nó tôi là quỷ à?
Tôi không thể nói tục, vì thế hít sâu một hơi, cúi đầu làm bài tập.
Tôi nhìn cậu qua khóe mắt, cậu run lẩy bẩy nhắt lên tờ giấy nhỏ, dở từng chút một. Đến tận khi thấy được sáu chữ bên trong, bộ dạng thở phào kia thật giống tên ngốc. Chẳng lẽ tin tôi thật sự viết thư tình cho cậu sao?
Cậu ngồi bên cạnh “Phì” một tiếng liền trở nên vui vẻ.
Tôi liếc nhìn cậu.
Trương Tử Kiếm hỏi tôi: “Tớ có bệnh như thế nào?”
“Cậu nói xem mình bệnh thế nào?”
Cậu sờ mũi, không lên tiếng.
Tôi nói: “Dù sao cậu muốn ngồi đây hay không thì đi tìm giáo viên kìa, cậu có thể về chỗ của mình, để Lâm Viện Viện quay lại đây. Tớ vừa mới quen việc cậu ngồi gần tớ cậu liền lên cơn động kinh, ngày nào cũng dày mặt, hình như tớ cũng đâu có trêu chọc cậu.”
Cậu lầm ba lầm bầm: “Đâu có dày mặt…”
“Tớ thèm quan tâm cậu dày mặt hay không sao,” Tôi cúi xuống tiếp tục làm bài, “dù sao cậu cũng đừng ngồi đây nữa, tớ cũng không muốn ngồi cùng cậu, mau đi tìm giáo viên đi, nếu không được thì lại bảo ba cậu đưa tivi.
Trương Tử Kiếm chớp chớp mắt, “Sao thế….sao lại đuổi người chứ?”
“Thì đuổi đấy, thì ghét cậu đấy.” Tôi dùng khuỷu tay đẩy cậu một cái, “Mau đi đi.”
“Không được.”
Cậu cũng giả vờ giả vịt lôi bài tập ra làm, “Đừng nói nữa làm bài đi.”
Tôi trừng mắt nhìn cậu, nhưng trong lòng không nén được có chút vui vẻ.
Sau đó Trương Tử Kiếm mới khôi phục bình thường, tôi thầm nghĩ tên này đúng là có tật xấu, phân liệt không nhẹ đâu. Bảo thay đổi là thay đổi.
Còn tôi sao, tôi chỉ thích lúc cậu điên điên khùng khùng mặt dày mày dạn thôi, không thích cậu lạnh mặt ngồi cạnh tôi.
Hình như tôi cũng bị bệnh không nhẹ đâu.
Bị cậu chà đạp như thế, tôi cũng triệt để quen việc suy nghĩ và hành vi cậu không bình thường, hơn nữa càng lâu tôi càng cảm thấy rất thú vị. Người này rất dễ chọc, ngồi bên cạnh tôi khiến mỗi ngày của tôi đều rất vui vẻ.
Sau đó không biết từ bao giờ chúng tôi đã biến thành anh em thân thiết.
……Như hình với bóng.
Trước kì thi cấp ba, cậu có đoạn thời gian rất buồn phiền, tôi hỏi cậu: “Cậu sao vậy?”
Cậu nói: “Cậu thi trường nào? Định thi cấp ba thập nhất? Hay trường thực nghiệm của tỉnh thế?”
Tôi lắc đầu: “Không biết, nói sau đi, trường thực nghiệm của tỉnh tớ sợ không thi được.”
“Cậu có thể.” Cậu nằm sấp trên bàn nói, “Giả vờ khiêm tốn với tớ làm gì.”
Thành tích của hai chúng tôi đều không tệ, thậm chí cậu còn tốt hơn tôi một chút. Cậu nói: “Này Diệp Tần, sao cậu không hỏi xem tớ muốn thi trường nào thế? Cậu không quan tâm chuyện này chút nào sao?”
Tôi lập tức bị cậu chọc ra tâm sự.
Tôi có một đoạn thời gian…cũng khá phiền muộn. Tôi đã có thói quen mỗi ngày đều ở cạnh cậu, đến lúc đổi môi trường mà không có cậu bên cạnh chắc chắn tôi sẽ không quen. Tôi cũng chưa nói, có lúc tôi cảm thấy hai chúng tôi…rất kì quái.
Lúc sau cậu lại nói: “Hai trường cậu nói muốn thi vào kia cách nhà tớ xa quá….”
Trong lòng tôi có chút buồn bã: “Vậy cậu tìm chỗ nào gần nhà ấy.”
Câu “A” một tiếng: “Cậu cũng vui vẻ quá nhể.”
Tôi không nói.
Cậu vươn tay ra bắt cái đầu của tôi lắc qua lắc lại: “A a a a phiền muốn chết.”
Tôi cũng phiền, nhưng tôi lại giấu nó đi.
Trước ngày làm đơn thi cấp ba tôi đã quyết định từ sớm sẽ đi trường thực nghiệm của tỉnh, tôi dùng khóe mắt liếc cậu, cậu cứ do dự không điền, ngón tay cứ quay quay bút.
Ngón tay vừa trượt, chiếc bút trong tay cậu lập tức bay đi. Cậu đi ra ngoài nhặt bút, lúc trở về liền lưu loát điền xong.
Tôi liếc nhìn.. Trường trung học thực nghiệm tỉnh XX.
Tôi lập tức che miệng mình, vì nếu không che tôi sẽ cười ra mất, khóe miệng tôi không nghe lời mà cứ kéo ra hai bên, cứ để thế tôi sợ sẽ bại lộ mất nên phải che lại. Để nguyên thế mà cười thì kì lắm aaa.
Trương Tử Kiếm cười hỏi tôi: “Sao, cảm động đến phát khóc hả?”
Tôi trừng cậu: “Cảm động cái rắm ấy, cậu phiền muốn chết sao còn định theo tôi.”
Khi ấy cậu đã bắt đầu có một chút nét của anh chàng anh tuấn tiêu sái kiện khí tuấn lang rồi, thế nên khi cậu cười cười chớp mắt với tôi trái tim tôi liền hụt mất một nhịp. (đẹp trai phóng khoáng, cường tráng, nổi bật trong đám đông.)
Ây, tên ngốc này đã trở nên đẹp trai như thế từ bao giờ vậy.
Cậu lại lắc đầu tôi, nói: “Thích cậu.”
Thời gian ấy chỉ thỉnh thoảng tôi mới trở nên kì quái, không ai nghĩ đến phương diện kia. Lúc ấy không có internet và mạng xã hội, chúng tôi thậm chí còn không biết hai đứa con trai cũng có thể ở cùng nhau.
Tình cảm giữa hai chúng tôi còn trong sáng hơn cả nước suối.
Sau này chúng tôi mới hiểu được, đó không phải nước suối, mà là một hồ nước. Từ trên nhìn xuống thấy rõ cả đáy, dù có uống một ngụm cũng không vấn đề. Nhưng đợi đến lúc bạn ngòi ở dưới đáy thì mới phát hiện ngay cả cái bóng của người phía trước cũng không nhìn rõ.
Là một hồ nước đục.
End chương .