Anh hài lòng, hôn lên trán tôi một cái, “Ngủ ngon, anh yêu em.”
“Em cũng yêu anh.”
Anh ngủ ngay sau đó, tay vẫn ôm chặt tôi, khiến tôi hơi nóng. Tôi thử đẩy anh, nhưng anh lại lầm bầm không buông, tôi không muốn đánh thức anh nên đành để như vậy.”
Thực ra tôi cũng rất thích ngủ như thế, cực kì thoải mái.
Tuy tôi biết việc hôm qua là do Trương Tử Kiếm cố ý gây sự, nhưng dù sao cũng đã cãi nhau một trận. Thế nhưng những lời anh nói tôi hoàn toàn không chấp nhận, đó là vu oan tôi. Nhưng tôi quyết định nhường anh, dù sao tôi cũng không nhẫn tâm được với cái kiểu bẹp môi oan ức của anh.
Hôm sau tôi đem hai vé xem phim cho Lã Phi, đồng nghiệp của tôi. Hôm qua tôi bảo với cậu hôm nay sẽ đi xem cùng, giờ không đi nữa chả nhẽ lại nói do tôi không muốn xem cùng cậu, đành đưa nốt tấm vé của mình cho cậu.
Tôi nói với cậu: “tiểu Phi, ngày mai anh phải về nhà, mẹ anh gọi về có chút việc, vé em cầm tất đi, tìm người khác đi cùng em nha.”
Cậu ngượng ngùng nói muốn xem cùng tôi, hỏi tôi có muốn lùi lịch không.
Chắc chắn là không lùi được rồi, chứ nếu không sao anh phải trả vé cho cậu. Cũng tại Trương Tử Kiếm tay thối, vừa nhìn thấy bộ phim anh thích sắp chiếu liền đặt vé luôn, tuần trước vé vừa được gửi đến. Nhưng ngày mai anh lại phải đi công tác, chẳng nhẽ tôi lại đi xem một mình, thế nên mới hẹn Lã Phi.
Mà tôi cũng chịu thua luôn Trương Tử Kiếm, Lã Phi có bạn gái hẹn hò đã được bốn năm, cho dù yêu xa thì vẫn là thẳng nam. Như vậy cũng ghen được thì đúng là chỉ có mình anh.
Có khi là do trong lòng Trương Tử Kiếm, toàn thế giới đều là tình địch của anh, mặc kệ giới tính nào, tuổi tác, cao thấp mập ốm ra sao. Tôi nói thật, lấy đâu ra nhiều người như thế nhìn trúng tôi, cho dù tôi muốn chắc gì người ta đã đồng ý. Trương Tử Kiếm lúc nào cũng mang tâm lý ‘người yêu tôi đẹp nhất thế giới, ai mà nhìn em ấy lâu tí là đã phải lòng em ấy’, tôi thỉnh thoảng đứng cạnh nhìn mà không biết nên nói gì.
Giữa trưa anh gửi cho tôi một tin nhắn: [Hey, tối có thể anh sẽ đến muộn nửa giờ, em ở công ty chờ anh chút nha.]
Tôi trả lời: [Em về trước cũng được.]
Tôi cố ý nói vậy, quả nhiên anh lập tức gọi đến, tôi vừa nghe đã thấy anh nói: “Em chờ anh một chút thì mất gì chứ?”
Tôi: “Em lười, tự gọi xe về là được, anh cũng không cần lái xe đến đâu, đỡ phiền phức.”
Anh có vẻ mất hứng: “Anh không biết.”
Tôi có thể tưởng tượng được lúc anh nói câu này mày sẽ hơi cau lại, tôi ở bên này cười một cái, “Trêu anh thôi.”
Anh mừng như đứa ngốc, lại hỏi tôi: “Diệp Tần, em còn nhỏ lắm ấy?”
Tôi vô cùng tán thành: “Đúng vậy, chú ơi.”
Trưa ngày nào Trương Tử Kiếm cũng gọi điện thoại cho tôi, tôi lúc nào cũng trêu anh hai câu, vì công việc của anh rất bận, đôi khi bận rộn quá anh đâm ra nóng tính. Nếu tôi trêu anh vài câu anh sẽ cười lên, tâm trạng cũng bình tĩnh lại.
“Uây, tán tỉnh nhau kìa?” Tần Châu đi lấy nước thấy tôi liền lên tiếng chào hỏi.
Tôi cũng cười với cậu, “À, mỗi ngày đều gọi nói chuyện chút.”
Tần Châu nhướn mi, lấy xong nước thì đi ra ngoài. Ở bên kia lỗ tai Trương Tử Kiếm đã vểnh lên lâu rồi, “Mọe, là tên họ Tần ngu ngốc kia hả?”
Tôi cảnh cáo anh: “Anh thôi đi nhá.”
Từ khi Tần Châu gửi nhầm tin nhắn cho tôi thì mỗi lần Trương Tử Kiếm nghe đến tên cậu liền rất mẫn cảm, chính là không thể không đề phòng. Lần ấy chúng tôi vừa vì việc cỏn con mà cãi nhau xong, anh vốn đang tức, lúc dùng di động tôi thì thấy cái tin nhắn đó.
Nói thật, tin nhắn ấy thực sự là rất không ổn. Từ ngữ trắng trợn kiểu hai người vừa xong thì nhắn tin tán tỉnh nhau, hơn nữa đối tượng còn là nam. Lúc tôi thấy tin nhắn thì cũng kinh ngạc nhưng cũng không để ý. Sau này Tần Châu nhắn lại cho tôi là cậu ta nhắn nhầm, tôi cũng không trả lời lại. Tuy tôi cũng bực không hiểu cậu ta nhầm kiểu gì lại nhầm phải tôi, nhưng tôi lười nghĩ, mà nghĩ nhiều cũng không ổn, lúng túng lắm.
Trương Tử Kiếm thấy tin nhắn từ rất lâu rồi, tí nữa thì điên lên, nếu không phải bên dưới còn có tin nhắn nói nhắn nhầm thì có khi Trương tử Kiếm đập nát điện thoại tôi luôn rồi.
Đập nát rồi có khi còn dùng chân dẫm dẫm vài cái.
Anh lầu bà lầu bầu tắt điện thoại, tôi không thích anh cằn nhằn nhưng lại thấy anh như thế rất đáng yêu.
Tôi cũng bệnh không nhẹ mà.
Công việc của tôi so với Trương Tử Kiếm thì nhàn nhã hơn nhiều, dù sao tiền vẫn ở đấy. Người ta tính lương của một năm, tôi một tháng cũng được cả vạn, không nhiều cũng không ít, nhưng nếu một ngày nào đó anh không đi làm nữa thì tôi vẫn có thể nuôi được anh, tuy không thể bằng bây giờ nhưng cũng chả đến mức nghèo.
Nói thật, mỗi lần tôi thấy anh bận rộn làm việc đến tối mịt mới về đều có xúc động muốn kêu anh nghỉ việc để tôi nuôi. Nhưng tôi cũng phải suy nghĩ kĩ, vì tôi hiểu anh, tính cách của chúng tôi khác nhau, đến giờ vẫn vậy. Anh có tham vọng, còn tôi chỉ thích an nhàn.
Có lẽ đó cũng là nguyên nhân phân chia thuộc tính của chúng tôi? Em gái nói tôi trời sinh chỉ nên là thụ, nếu đòi làm công của Trương Tử Kiếm thì sẽ nghịch cp, tôi nghĩ em ấy nói dóc.
Lúc tối anh đến đón tôi liền cố ý lên công ty dạo một vòng, đồng nghiệp của tôi đã chai mặt anh luôn rồi, anh nghênh ngang đi như con sư tử đầu đàn.
Lúc vào thang máy thì gặp Tần Châu, cậu còn chào hỏi hai chúng tôi, nhưng Trương Tử Kiếm không thèm để ý, đầy mặt cao lãnh làm tôi nhìn mà xấu hổ không chịu nổi.
“Vé xem phim em đều cho tiểu Phi rồi, anh cũng đừng tìm chuyện phá nữa.” Sau khi lên xe tôi nói với anh.
Trong mắt anh bắt ra tia sáng mang tên sung sướng: “Vậy đợi anh về thì hai ta cùng đi xem.”
Tôi gật đầu, “Em không để ý đâu.”
Anh định lại gần hôn má tôi, tôi lập tức cầm quyển sách lên chắn miệng anh, “Già thế này rồi, anh còn định bắt chước người trẻ tuổi nói chuyện yêu đương hở?”
“Má nó chả nhẽ anh không trẻ?” Anh véo cằm tôi, “Anh già rồi sao?”
Tôi bất đắc dĩ, “Không già.”
“Em cũng không già, bé cưng của anh giờ mềm nộn như hai mươi tuổi ý, búng ra sữa được luôn, giờ anh mà đưa em đến đại học, mấy đứa nhỏ bên trong thấy em đều phải gọi học đệ kìa!”
“….”
“Mà trẻ hay không thì thế nào, anh hôn một cái thì có làm sao.” Anh liếc mắt nhìn tôi, không vừa lòng nói.
Tôi nắm lấy bàn tay đang cầm cần số của anh lên hôn một cái. Anh liền vui vẻ, hi hi ha ha khởi động xe lái đi. Nhiều lúc tôi cảm thấy bên cạnh tôi hơn chục năm nay không phải một người đàn ông mà là con trai tôi.
Nhưng đây không phải con của tôi nha.
Lúc tối hai chúng tôi ăn cơm xong đang phơi bụng ra tiêu hóa đồ ăn thì điện thoại anh đổ chuông. Anh lấy chân đá đá tôi: “Bé cưng lấy giúp anh.”
Tôi cào vào gan bàn chân anh một cái rồi vẫn đứng dậy lấy, nhìn lên màn hình thì thấy người gọi đến là mẫu thân đại nhân của anh.
Thôi xong, lại có người đến tranh giành con với tôi.
Anh nhận điện thoại: “Mẹ ạ?”
“Ăn chưa, đang ở đâu đấy, có nhớ mẹ không?”
“Tuần này không được rồi mẹ, ngày mai con phải đi công tác rồi, mười ngày nửa tháng cơ, nếu mẹ nhớ con thì để sáng mai con về nhà.”
“Gì ạ….mẹ đừng xen vào chuyện này nữa.”
Trương Tử Kiếm vốn đang nói chuyện bình thường, còn lấy chân cặp cặp lưng quần tôi, nói đến câu này thì liếc nhìn tôi một cái rồi đeo dép đi ra ban công.
Tôi nhìn theo anh, cười nhạt một cái. Nhìn bộ dạng chột dạ của anh thì không cần nghĩ cũng biết chuyện gì. Chắc chắn là mẫu thân đại nhân lại chuẩn bị xem mắt cho con trai cưng đây mà.
Tôi tiếp tục xem TV, một lát sau thì Trương Tử Kiếm lê dép quay vào, nhìn tôi cười hì hì.
Tôi liếc anh, anh liền sờ sờ gáy, “Anh sợ ảnh hưởng em xem TV nên mới ra ngoài nghe điện thoại, em thấy anh ngoan không? Rất nghe lời đúng không?”
Tôi nhướn nhướn mi, xem như là đồng ý lời anh nói.
Con trai cưng đến tuổi kết hôn, mẫu thân đại nhân sốt ruột thì cũng đúng thôi, hơn nữa lại là đứa con độc nhất, bao nhiêu cô nương tốt đứng đầy ra đấy cho anh chọn, ai cũng đều xứng đôi.
(: câu này ý chỉ không phải giống như con trai nhà bình thường mà là cục vàng trong mắt mẹ ý.)
Lần đầu tiên Trương Tử Kiếm bị mẹ bắt đi xem mắt thì rất lo lắng, xem mắt rồi về nhà, lúc tôi mở cửa nhà thì mới biết anh cố ý mua ván giặt về quỳ lên. Tôi dở khóc dở cười, đạp một phát vào mông anh, mạch suy nghĩ của tên ngốc này người thường không thể hiểu nổi mà.
=))))))).
Sau này thấy tôi không tức giận nữa thì đỡ lo hơn. Số lần xem mắt ngày càng nhiều nhưng không phải lần nào cũng nói cho tôi, tôi biết anh không muốn tôi khó chịu, mà tôi cũng lười đoán.
Không phải là tôi không để ý chuyện này, mà là tôi tin anh.
Tôi biết dù anh đi xem mắt bao nhiêu lần đi nữa, một ngàn hay một vạn lần thì chắn chắn sẽ kết thúc nó trước giờ tan làm của tôi, rồi sau đó đúng giờ đến đón tôi, còn nói “Bé cưng anh thật nhớ em.”
Trong lòng Trương Tử Kiếm cũng mệt mỏi vì chuyện này, anh cảm thấy rất có lỗi với tôi, muốn đưa tôi về nhà anh, nhưng tôi ngăn cản. Phần lớn là do mẹ anh thân thể không tốt, bị hen suyễn nhẹ, tim cũng không tốt. Trước giờ bà đều rất kiêu ngạo vì con trai, nếu giờ đột nhiên đưa đàn ông về nhà rồi nói đây là vợ con thì làm gì có ai chịu nổi. Nhỡ đâu giận quá làm ảnh hưởng đến thân thể thì không đáng.
Thêm một lý do nữa là tôi sợ phiền. Lúc trước tôi come out cũng không dễ, giờ nghĩ lại vẫn thấy đau đầu. May là sau này nhõng nhẽo nài nỉ mãi bố mẹ liền chấp nhận. Tôi thực sự không muốn trải qua việc này lần nữa, anh phiền lòng tôi cũng không dễ chịu. Không bằng cứ gạt trước, trì hoãn được ngày nào hay ngày đấy.
Trương Tử Kiếm ngồi bên cạnh mắt liếc ngang liếc dọc trộm nhìn tôi. Tôi nâng mắt lên nhìn anh, hỏi: “Sao lại cứ nhìn em?”
Anh lắc đầu, một lát sau lại chọc chọc tôi: “Anh muốn.”
Tôi hỏi: “Muốn cái gì?”
Anh sờ mó eo tôi, rất không biết xấu hổ nói: “Muốn làm em.”
Tôi nghiêm mặt: “Muốn cái trứng ý, hôm qua muốn rồi hôm nay lại còn muốn tiếp? Không có đâu.”
Anh không cam lòng: “Mai anh phải đi công tác rồi? Hơn mười ngày không về chả nhẽ em không nhớ anh sao? Em sẽ không trống rỗng sao?”
Tôi bình thản cầm điều khiển đổi kênh: “Trống rỗng cái trứng à.”
Anh lại lầm rầm bên tai tôi nửa ngày, nhưng cũng không dám động vào tôi, cuối cùng rất không tình nguyện mà tắm rửa đi ngủ. Đúng là đang chột dạ rồi, bình thường mà muốn làm liền trực tiếp nhào lên xé quần áo tôi, hôm nay còn bày đặt hỏi ý kiến. Thế này chắc chắn là thỏa hiệp với mẫu thân đại nhân rồi, đồng ý đi xem mắt nhưng không xác định ngày nào.
Mẹ anh cũng rất kiên trì, xem mắt nhiều lần như thế nhưng chưa lần nào thành công, vậy mà vẫn chưa từ bỏ lại còn làm không biết mệt, nghĩ lại cũng thấy Trương Tử Kiếm rất đáng thương.
Trong lòng anh áy náy với tôi, cảm giác này là do tôi rất quan trọng với anh, ngược lại tôi lại không thấy gì, cũng không muốn anh phải áy náy. Nhưng chẳng lẽ tôi phải an ủi anh? Trương tử kiếm anh cứ đi xem mắt đi, bảo anh đi thì anh đi đi, em không giận đâu, đi đi.
Vậy thì tôi ngu đến mức nào rồi.
Nhưng không ngờ cô gái này lại có chút mưu mô càn quấy, vừa sáng ra đã gọi điện cho trương Tử Kiếm. Mẹ anh không hẹn được thì tự mình hành động đây mà.
End chương