Đi theo người Thiên Sơn qua hành lang gấp khúc, bỗng nhiên nghe được tiếng cười. Một nữ tử ngồi trước ban công, kim trâm sáng ngời. Nhìn thân ảnh kia thấy quen mắt, rồi nghe được Khuyết đại gia phía sau thở dốc vì kinh ngạc, liền hiểu được cô gái này là ai.
Trọng Liên tên này cử hành hôn lễ cũng thật hoang đường. Không chỉ mời Thiên Sơn, ngay cả người Linh Kiếm sơn trang cũng gọi tới.
Cạnh bình phong, trong bách hoa, Lâu Tần Kha tay cầm quạt nhỏ, cùng tán gẫu với nha hoàn đến không thể tin nổi. Mắt cong cong, hạnh môi đỏ mọng, quả không phụ cái danh mỹ nữ.
Chỉ là sau khi thấy Bộ Sơ, dù nữ tử đẹp đến đâu cũng chỉ mức này.
Tuy nói Hồng Thường Quan là kỹ viện, nhưng không mấy ai sẽ lấy người nơi đó, ngoại trừ Trọng Liên, nhưng hắn cũng không được coi là bình thường. Nhưng Bình Hồ Xuân viện khác hẳn, nữ nhân ở đây tuyệt đối ôn nhu hiền lành tam tòng tứ đức, không ít nam tử tới nơi này chủ yếu là để kết thân.
Trong viện người đến người đi, đèn g cùng hỉ lam xếp thành dãy đỏ thẫm. Chẳng cần đi lâu, đã thấy không ít nam nam nữ tử đình đầu hồng loan, thần tươi sáng.
Lễ nạp thái và nạp tế đã sớm hoàn thành, hai ngày sau là đại hôn.
Người Thiên Sơn độc chiếm một viện. Phía nam Hồng lâu là nước, phía bước gặp núi, trỏng tiểu viện hòn giả sơn suối nhỏ, tiếng ngọc róc rách, trời chiều dưới mưa rả rích, tẩy sạch trời thu xanh.
Bách hoa thông cảnh bình cao quải, Lâu Tần Kha cầm trong tay xảo phiến, cùng một cái nha hoàn tán gẫu đắc bất diệc nhạc hồ. Kia loan loan đích mắt hạnh môi đỏ mọng, quả thật không phụ mỹ nữ nổi danh. Đẩy ra cành lá trong viện, là sen hồng hồ xanh mênh mông vô bờ.
Ở trong viện.
Ngày kế, thị nữ của Bộ Sơ ở Thiên Sơn đi tới phố tân phòng (nơi bán đồ cho phòng tân hồn), từng đống rương hòm thật lớn khuân qua vác lại. Cả Bình Hồ Xuân viện sôi sục mấy ngày liền.
Khuyết Hữu Nhãn chạy đi tìm Lâu Tần Kha, ta ở trong hiên đình từng bước thong thả, khó có khi được yên tĩnh.
Uyên ương song song mặt sóng. Hương sen tỏa khắp viện.
Mấy đại hán chuyển một rương gỗ lim trông thật giống quan tài vào lễ đường, ta đang nhìn đến xuất thần, bỗng nhiên nghe được thanh âm hưng phấn của nữ tử:
“Cung chủ ở Đông viện luyện kiếm!”
“A, thật sao?” Một nữ tử lau lau tay lên người, buông chén trà trong tay. “Mau mau mau.”
Sau đó một đống tiểu cô nương nghĩa vô phản cố (đạo nghĩa không cho phép chùn bước) đi về phía Đông viên.
Nữ tử mê luyến Trọng Liên không ít, ta sớm đã tập mãi thành thoái quen. Nhưng lúc này lại trái với lẽ thường — chân ta không nghe lệnh, liền đi theo.
Chim bay phá không, tiếng kiếm leng keng.
Từ trước đã luôn như vậy, khi Trọng Liên luyện võ liền không ít người vây xem. Trong muôn hồng ngàn tím của Bình Hồ Xuân viện, hắn một thân bạch y, như thấm ánh trăng, động tác linh hoạt ngắn gọn, lại nhanh nhẹn thích hợp.
Các cô nương thẹn thùng, không vài người da mặt dày như ta trước đây, dứt khoát đứng đó, không hề cố kỵ nhìn hắn. Các nàng trốn tránh, lơ đãng, cẩn thận quay đầu liếc hắn, sợ hắn nhìn thấy mình, lại kỳ vọng đôi mắt tím xinh đẹp mị nhân kia nhìn tới.
Chỉ là Trọng Liên khi làm chuyện gì cũng rất chuyên chú.
Trong mắt hắn chỉ có kiếm.
Trên phương diện võ học, hắn là thiên tài, nhưng thiên tài vì ngày này luôn trả giá kinh người.
Trước kia nhìn hắn luyện võ chăm chỉ như vậy, ta đã luôn suy nghĩ, mỗi kiếm của hắn đều thật hoàn mị, nhưng cùng một chiêu thức hắn có thể múa tới trên dưới năm trăm lần, mà ta để ý cả năm trăm lần, sửng sốt, chẳng thấy gì khác biết.
Trước kia ta không biết hắn làm vậy có ý nghĩa gì, còn hỏi qua hắn.
Hắn vẽ một đường kiếm, kiếm nhanh gọn vào vỏ. Hắn đem kiếm ném từ tay trái sang tay phải, nhẹ nhàng cầm lấy, nhưng nhìn có chút khẩn trương. Hắn nói:
Vì bảo vệ một người, ta nhất định phải bất bại.
Ta nói, ngươi lại tìm cớ vì mình giết người lung tung.
Hắn nói, nếu hắn không cho phép ta giết người lung tung, kiếm của ta vì một mình hắn mà xuất vỏ.
Khi đó tim ta đập mạnh tới nỗi như sắp nhảy ra khỏi ngực, hắn nhìn lại có chút mất tự nhiên. Hắn cũng không phải loại người am hiểu lời ngon tiếng ngọt. Vì thế, ta đành phải giả bộ hồ đồ, nói, luyện kiếm nhiều vậy, thật nhàm chán. Nhìn thân thể ngươi trong khoảng thời gian này không tốt lắm, cẩn thận chết sớm.
Hắn mỉm cười nói, ngươi đang lo lắng cho ta sao?
Ta nói, không có.
Hắn nói, ngươi vì sao lo lắng cho ta?
Ta nói, ta khi nào đã nói ta lo cho ngươi?”
Hắn nói, Hoàng nhi, ngươi là người nhát gan, ngươi không dám đối mặt chính mình.
Ta nói, được được được, ta lo cho ngươi.
Hắn vẻ mặt mãn nguyện, cười gian: ngươi nói đi, vì sao lo cho ta.
Thanh âm của hắn thật miễn cưỡng, âm điệu dài thật dài, nghe đến cả người ta đều mềm oặt.
Hắn luôn thích dùng loại giọng điệu này nói chuyện với ta, ta cảm thấy được hắn cố ý câu dẫn người khác.
Lúc ấy hắn dựa vào đình đài, tóc dài đổ xuống, quẩn quít lấy xiêm y màu nhạt, thật đen thật bóng. Khi hắn nhìn ta, ánh mắt đặc biệt sáng.
Ta ôm lấy thắt lưng hắn, nhẹ nhàng mà hôn hắn.
Khi đó, thế giới của ta dường như chỉ có hắn.
Giờ này khắc này, người Trọng Hỏa cung đã sớm bày biện một bàn.
Trong lơ đãng, Trọng Liên sớm thu kiếm, dựa một bên uống trà. Khóe mắt hắn liếc hướng ta một chút, ta lập tức lảng tránh khỏi tầm mắt, tựa vào cột hành làng.
Vừa định rời đi, hắn đi nhanh tới bên cạnh ta.
Các cô nương tán thưởng cũng không sai lắm.
Ánh chiều vô hạn, kim quang vạn trượng. Bình Hồ Xuân viện bị nhuộm một màu hồng điềm nhiên.
Trên lông mi của Trọng Liên nhiễm vầng sáng màu vàng, xinh đẹp cực kỳ.
Ánh mắt hắn nhìn ta lại không như trước đây.
Hắn đứng thẳng tắp một chỗ, ta tựa trên tường. Hắn cao hơn ta nhiều.
“Lâm công tử tới đây có gì chỉ giáo?”
Ta đẩy đẩy bịt mắt, thanh thanh cổ họng: “Chỉ là đi dạo, nhìn hoa ngắm cỏ, nhìn cô nương xinh đẹp — đương nhiên, còn có kiếm pháp anh tuấn tiêu sái của Liên cung chủ.”
“Hm.”
Hắn không nói lời nào, vì thế ta cũng trầm mặc.
Hắn đang hít thở, ta nghe. Ngay cả tiếng hắn hít thở ta cũng có thể nhận ra.
“Ngày mai cung chủ đại hôn, hôm nay cần gì phải mệt như vậy?”
Hắn rất lâu không trả lời. Ta cảm thấy thời gian ở chỗ này trôi qua quá chậm quá chậm, thật sự khó coi. Không bằng cáo từ sớm một chút, lưu lại ấn tượng tốt cho nhau.
(Aki: Lão phu lão phu với nhau cả rồi, còn ấn tượng tốt cái gì?)
Nhưng giống như mọc rễ, một bước cũng không nhấc nổi.
Lạnh nhạt lâu rồi, khiến ta dường như quên mất trước đây mê luyến hắn thế nào.
Nhưng chỉ cần hắn ở đây, chỉ cần hắn nhìn ta, ta sẽ trở nên hoàn toàn không phải chính mình.
Rốt cục hắn đã mở miệng:
“Vì sao nói chuyện này?”
“Cái gì vì sao? Điều này còn có lý do sao?”
“Lâm Vũ Hoàng, ngươi rốt cuộc không rõ chính mình, hay không dám đối mặt với chính mình?”
“Liên cung chủ, ngài suy nghĩ nhiều quá, hay là quá đa sầu đa cảm?”
“Ngươi lo cho ta.”
“Ta đây lương tâm tốt lắm, trên đường dù chết một con chuột, ta cũng sẽ quan tâm một chút.”
Trọng Liên không nói. Hắn quay mặt đi, ta lại nhìn thấy sườn mặt quen thuộc nhất, hoàn mỹ nhất.
Không phải không muốn vãn hồi, không phải không có cơ hội vãn hồi. Chỉ là đã chậm, lại một lần nữa bỏ qua.
Hiên Phượng ca còn sống, ta nhận ra lời hứa trước kia quả thật không thể thực hiện được. Hiên Phượng ca còn sống, ta không thể buông y mặc kệ. Mà Trọng Liên vĩnh viễn không thể chấp nhận người khác xen vào giữa chúng ta. Hắn cũng muốn thành thân rồi.
“Lâm Vũ Hoàng, ta nhìn lầm ngươi rồi, ngươi không phải kẻ nhát gan.” Trọng Liên nghiêng mặt, thản nhiên nở nụ cười. “Ngươi là kẻ lừa đảo.”
“Đâu dám, đâu dám, cung chủ cứ quá lời.”
Trọng Liên rời đi.
Ta ngồi trong hành lang uốn khúc, nửa cánh tay đã lạnh. Hoa sen nở rộ khắp hồ, giống như máu tan lửa cháy.
Mười dặm sen hồng trong gió, mười dặm sen hồng tỏa hương.
Một giọng nói vang lên phía sau: “Nếu là người khác, đã sớm mất mạng.”
“Hải Đường tỷ tỷ.” Ta quay đầu lại hì hì cười. “Hóa ra tỷ cũng có thói quen nghe lén người khác nói chuyện.”
“Cung chủ biết ta ở đây.” Hải Đường trong tóc cài mã não, mắt như mã não. “Nhưng nếu không phải ở đây có người ngài lưu luyến, ngài không còn ở đây lâu rồi.”
“A. Hóa ra Hải Đường tỷ tỷ cũng hiểu mấy thứ này, nếu không phải tỷ trời sinh mỹ mão, ta thấy tỷ mỗi ngày ăn chạy niệm phận tâm địa sáng ngời lại không động phàm tình, nhất định sẽ nghĩ tỷ là ni cô.”
“Ta đúng là hoàn tục mà đến.”
“Hả? Thật hay giả.”
“Nếu không phải có người đáng để ta hoàn tục, ta cũng sẽ không rời chùa miếu nửa bước. Chỉ cần ta theo người đó, người đó bảo ta giết người, thì ta mắt cũng sẽ không chớp.”
“Tỷ tỷ đừng uy hiếp ta, hắn mà hận ta như vậy, một chưởng xé nát ta rồi.”
“Ngươi sẽ không chết. Ngài vĩnh viễn không giết ngươi.” Nàng dừng một chút. “Nhưng tương lai ngươi sẽ hối hận. Ngươi buông điều gì, hẳn là rõ ràng hơn so với bất cứ ai. Mà ngươi, cũng chỉ vì một mộng cảnh sớm đã không thể trở lại.”
“Tỷ đã tới đây bao giờ chưa? Cảnh sắc nơi này thật đẹp.”
“Ngươi lừa ta gạt với cung chủ cũng nhiều, chuyện lừa gạt với ngài mà nói tập mãi thành thói quen, nhưng cung chủ như thế tin tưởng…”
“Hải Đường tỷ tỷ, ta đói rồi, đi ăn cơm đây.”
Ta xoay người nhảy lên mái hiên, bỏ trốn mất dạng. Lướt qua mấy nóc nhà, nhìn thấy Tuyết Chi cầm một đống bùn chạy như điên. Mà người phía trước nó đang trốn đông chạy tây, chính là Bộ Sơ sắc mặt trắng bệch — cho dù nàng là quốc sắc thiên hương tiên nữ hạ phàm, rốt cuộc vẫn là nữ nhân.
Ta chưa bao giờ sợ sâu róm, Tuyết Chi nghịch ta cũng mất cả hứng, lần này lại đùa tới không thể tin được.
Trọng Liên đi tới, che trước mặt Bộ Sơ, vuốt ve tay Tuyết Chi. Tuyết Chi nổi giận, Bộ Sơ lại an ủi. Cuối cùng trở thành Bộ Sơ dỗ Tuyết Chi vào phòng, Trọng Liên ở phía sau lắc đầu, cười đi vào.
Ta đặc biệt muốn lấy tay chọc chọc mắt, cho rớt mấy giọt nước mắt để trông bi đát. Nhưng như thế nào cũng không khóc được.
Một đêm qua đi, là tới hôn lễ của Trọng Liên.
Mà ta vẫn còn nhớ rõ, những ngày ta cùng hắn mới quen, những ngày còn tính khí con nít. Mới ra giang hồ, ta thanh niên sức lớn, trong biển người rộn ràng nhốn nháo nơi Trường An, nhìn hắn đi xa.
Khoảng thời gian giản đơn mà thuần túy.
Ở kinh sư, ở Trường An, quãng thời gian tươi đẹp trong gió hạ êm ái.