Từ chỗ Bạch Linh đi ra, ta lập tức tìm kiếm thân ảnh màu lam trong biển người.
Ân Tứ đứng dưới mái hiên, nhàn nhã khoanh tay.
Tuy nói y tính tình phong lưu, nhưng nghe nói đối mặt với nhân vật cấp ‘Tiên nhân’, vẫn cần tất cung tất kinh. Ta chắp tay:
“Hành Xuyên tiên nhân.”
Ân Tứ liếc ta một cái. “Ừm.”
Sao lại cảm thấy không chút thân thiện nào? Ta nghi là mình ở trong phòng tối với Bạch Linh lâu qua, ra ngoài liền quên luôn cách giao tiếp với người rồi.
“Ta có việc muốn nhờ các hạ…”
Ta còn chưa nói xong, y đã che miệng, ngáp một cái thật dài.
Ta sững sờ nhìn y.
“Chuyện gì, nói nhanh.”
“A, là như thế này, ta có bằng hữu ở đại hội anh hùng bị trúng chiêu Bạch Linh, bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, hy vọng các hạ có thể ra tay tương trợ.”
“Không biết có người nói với ngươi chưa, Ân Tứ không trị hai loại người: một, người chiến thương. Hai, người chết.”
“Một khi đã như vậy, tại hạ còn việc muốn nhờ. Mấy tháng trước tại hạ bị một nữ nhân hạ cổ, quên chuyện rất quan trọng. Ta nghe nhị tôn chủ nói cổ này do Hành Xuyên tiên nhân tạo ra, muốn thỉnh các hạ giải cổ.”
“Ngươi nghe không rõ yêu cầu của ta sao.”
“Tại hạ vẫn chưa bị thương.”
“Ta nói, không trị người chết.”
Ta đột nhiên ngẩng đầu:
“Ta vẫn không minh bạch.”
“Ta không trị người chết. Ngươi có phiền hay không?”
Ân Tứ này nói chuyện thế nào vậy?
Ta cười nói: “Người sống và người chết chỉ kém một hơi thở. Đáng tiếc một hơi thở như vậy, đường đường là Hành Xuyên tiên nhân lại không phát hiện ra.
“Người ta nói ta là tiên nhân, ta đương nhiên chính là tiên nhân. Phàm nhân chỉ là đoán không ra khi nào ngươi chết. Ta lại có thể nhìn ra.
“Mong chỉ giáo.”
“Đêm mai.”
“Cớ gì?”
Y phất tay, chỉ chỉ vào phía trong lầu.
Ta nhìn nhìn xung quanh, rất bình tĩnh đấy. Xem ra ta tìm lầm người, Ân Tứ này hữu danh vô thực. Nghĩ muốn mắng y hai câu, nhưng nghĩ tới y, lại nhớ tới Bộ Sơ. Nhớ tới Bộ Sơ, sẽ nghĩ về Trọng Liên. Nghĩ đến Trọng Liên, ta dường như mắc nghẹn, vừa hờn dỗi vừa tức giận.
Phía sau, bên trong Hoa Mãn lâu bạo phát ra một tràng vỗ tay kinh thiên động địa.
“Diễm môn Trọng Liên! Chúc mừng chúc mừng!”
Quỷ Mẫu kéo cổ áo ta, ném ta lên đài cao.
Vạn chúng nhìn chằm chằm, cả nam lẫn nữ vây quanh.
Ta nhìn người bên dưới, cung kính chắp tay mỉm cười.
Không tồi, Lâm nhị thiếu gia ta lúc sinh thời có cơ hội làm hoa khôi, hoa khôi chính là mỹ nam.
Mỹ nam có người thích.
Có người thích, Trọng Liên kia không tính là gì.
Bàn tay nhỏ bé của Đỗ Viêm cầm khăn, dùng hết sức vắt vắt lắc lắc. Ân Tứ đã không thấy đâu.
“Nam tử Dã môn từ trước tới nay vẫn xưng là đệ nhất Hoa Mãn lâu nam hoa khôi, bởi vì đồng thời có được âm chi tuấn mỹ, dương chi cương nghị, mà lúc này đây, Trọng Liên công tử lại cho Diễm môn khẩu khí, chẳng những mỹ mạo khuynh thành, văn võ song toàn, Trọng Liên công tử còn có kỹ thuật mê người tối cao, thuyết phục…”
Bắt đầu thấy nổi da gà. Sau khi nghe đến, ta phát hiện bốn chữ ‘Trọng Liên công tử’ lặp đi lặp lại nhiều tới kinh người. Vì thế lê hoa đái vũ nói, cứu nguy:
“Loạn thế hồng trần luôn chứa nhiều bất hạnh bất dắc dĩ, lưu lạc phong trần, vốn không phải điều ta mong muốn… Cùng mệt mỏi cho đại tôn chủ đã nhường nhịn, ta mới một lần nữa tìm lại cảm giác sảng khoái của nam nhân…”
Toàn bộ Hoa Mãn lâu im lặng.
Ta lê hoa đái vũ xuống đài.
Ở đây người lăn lộn giang hồ không ít. Tin rằng tương lai không lâu, tin Bạch Linh bị Trọng Liên thượng sẽ truyền ra ồn ào huyên náo.
Nhưng mà, Trọng Liên là nhất vật bậc nào, khiến Bạch Linh cùng hắn có quan hệ, có bao nhiêu không thoải mái.
Mới vừa xuống đài, đã bị người chủ trí kéo lại:
“Được, ngày mai Trọng Liên công tử có thể cùng đại tôn chủ về Thiên Sơn.”
Vỗ tay dậy lên.
Ta cả kinh: “Cái gì?”
“Mọi người cùng nhau chúc mừng Trọng Liên công tử!”
Vỗ tay lại dậy lên.
Ta quay đầu lại, nhìn thấy Bạch Linh trên lầu hai. Y tựa vào cây cột đỏ thâm, trên áo trắng là thanh lịch hoa văn yên lung thủy nguyệt. (khói trùm trăng và nước). Một thanh kiếm ôm trong ngực.
Có lẽ là do ánh đèn, bất chợt cảm thấy dưới đấu lạp có một đôi mắt mị hoặc sáng trong.
Nhưng mà, cho dù y thường ngày giống thiên tiên thì cũng chẳng được tích sự gì.
Ta bị người ta bán.
Đang chuẩn bị dùng ánh mắt oán độc muốn giết Quỷ Mẫu, Quỷ Mẫu lại lên tiếng:
“Trọng Liên, có thể ngươi không biết quy củ Hoa Mãn lâu. Mỗi năm có hai hoa khôi, phải thuộc sở hữu của một chủ tử ở Thiên Sơn. Bộ Sơ đã đi rồi. Hiện tại chỉ còn mình người.” Nói tới đây, ngẩng đầu nhìn Bạch Linh nói: “Đại tôn chủ, tiểu tử này là người bên cạnh ta, ngài sẽ không đoạt chứ?”
Quỷ Mẫu còn có chút lương tâm.
“Sẽ không.”
Bạch Linh cũng có chút lương tâm.
“Nhưng mà, Đại tôn chủ đã đặc biệt tới, sao có thể không có mặt mũi không đưa ra.” Quỷ Mẫu quay sang ta. “Trọng Liên, hôm nay ngươi bồi đại tôn chủ một đêm đi.”
Bạch Linh nói: “Giờ ta còn có việc. Trước giờ Hợi chính khắc đến Thanh Khê Mộc Dục đường ở phố tây tìm ta, qua chỗ đó, trực tiếp tới Thâm Tùng Các là tốt rồi.
Một lúc lâu sau, Quỷ Mẫu Quan.
Người bình thường tuyệt đối không thể tưởng tượng, ta sao lại từ Hoa Mãn lâu đi tới nơi này. Hoa khôi Diễm môn, nhị thiếu gia ta thành anh hùng dân tộc. Dọc đường đi không ít người cúi đầu khom lưng, đưa những đồ vật kỳ kỳ quái quái. Khi tới nơi rồi, đếm qua đại khái mười bảy thứ.
Tất cả đều là tiểu bình tiểu vò, tiểu côn, tiểu trúc phiến, đèn, vòng nhạc đeo cổ kỳ kỳ quái quái, đông cung bảy mươi hai thức, sừng tê …
Ta ném toàn bộ những thứ này vào đống bọ cạp, ngồi cạnh Quỷ Mẫu.
“Mẹ nuôi.”
“Hm.”
Bác gái này không phải nghĩ muốn giở trò gì với ta đó chứ? Ta chọc chọc cánh tay bà ta.
Quỷ Mẫu ôm lấy một cánh tay, đặc biệt sâu hiểm khó dò.
“Mẹ nuôi hôm nay thật xinh đẹp.”
“Ừ.”
Bác gái này vẫn không hiểu?
“Mẹ nuôi thân thể không thoải mái sao, có muốn con xoa bóp xoa bóp không?”
“Hiểu lễ phép là hài tử ngoan, đến.”
Trong khi xoa bóp.
“Mẹ nuôi còn muốn gì nữa?”
“Ta muốn ngủ một lát.”
Nhẫn nại chóng tới cực hạn.
“Hôm nay thời tiết tốt, sao mẹ nuôi lại muốn ngủ?”
“Đen sì kìa, tốt chỗ nào.”
Muốn nổi giận.
“Nơi này thời tiết đương nhiên không tốt.”
“Ta đây ra ngoài một chút.”
Quỷ Mẫu vừa định đứng lên, ta đã đứng lên trước, một cước đá bay ghế đẩu.
“Tiểu tử ngươi gan lớn rồi, dám khóc lóc om sòm trước mặt lão nương?”
Bác gái khi hung lên thật đáng sợ. Ta khoát tay: “Không có, cái ghế này không nghe lời, ghế nói muốn con ngồi còn kéo mông con, không tuân thủ lời hứa, con mới đạp nó. Mẹ nuôi cũng không phải người như vậy, sao con còn khóc lóc om sòm.”
“Tiểu quỷ nhà ngươi, sớm nhìn ra người chờ đến không kiên nhẫn.” Quỷ Mẫu thở dài một hơi, từ dưới ghế dài rút ra một gói to, ném tới.
Ta giơ tay tiếp lấy. Hắc, sức nặng này, cầm trong tay đúng là nặng trịch.
Ta lập tức đặt nó trên ghế, lại đi bóp chân cho Quỷ Mẫu.
“Ngươi nếu không ngại cái gỗ này làm gãy tay, cứ tiếp tục đấm đi. Đừng đấm gãy của ta là tốt rồi.”
Ta có chút quấn bách, đổi sang bóp chân khác.
“Cái chân này của mẹ nuôi đã xảy ra chuyện gì?”
“Chặt đấy.”
“Con biết là bị chặt.”
“Tiểu tử, không biết ai đã nói qua cho con chưa, biết ít một chút, mới sống được lâu chút.”
Ta vừa nghe giọng điệu này, biết là đã chọc giận bác gái, đành phải duy trì im lặng.
Thật lâu sau.
Ta đấm được một nửa, lặng lẽ dùng giày chọc chọc gói to màu đen.
Thủy tím kia, bảy lỗ hổng, tính chất kia… Ngoan ngoãn, thật sự là Thiên Quỷ Thần đao! Không phải là cái trước đây ta làm ra chơi để lừa người!
Quỷ Mẫu nhắm mắt lại, bỗng nhiên nói:
“Chân này của ta hơn hai mươi tuổi đã không còn.”
“Sao vậy?”
Quỷ Mẫu tựa lưng trên ghế, một tay nắm đuôi con rắn nhỏ, móng tay thật dài cong lên, cứ thế xuyên qua da rắn. Còn chưa thấy máu chảy ra, con rắn quẫy thân một cái, liền bất đồng. Quỷ Mẫu cầm con rắn ba tấc, cắt đứt, rót máu vào vò nhỏ. Cuối cùng ném nó xuống đất, lau lau tay.
“Khi đó, có người đuổi giết ta, không còn cách nào khác.”
“Cho nên bọn họ chặt chân người.”
“Tự tay ta chặt đấy.”
“A?”
“Chân bị đánh gãy xương, phải kéo một cái chân đã chết, chạy không nhanh.”
“Nhưng mà, người chặt nó, nó sẽ không còn.”
“Ta nếu không chặt nó, mạng ta sẽ không còn.”
Ta nhất thời im lặng.
“Khi đó con ta còn sống, ta không muốn chết.”
Này thật không biết nên nói tiếp gì cho tốt. Ta từ nhỏ đã không cha không mẹ, đối với hai từ cha mẹ này không có khái niệm gì. Thật vất vả mới gặp được cha, đã bị Trọng Liên đâm một kiếm, cũng không cảm thấy khổ sở bao nhiêu. Nhị thiếu gia ta ở Loạn Táng thôn phá sọt mà lớn lên, cũng thấy rất tốt. Người tốt đối đãi cũng không tốt: Khúc Du Duyên thiếu mắt, Quỷ Mẫu thiếu chân, Lâm Hiên Phượng thiếu mạng, Liên cung chủ thiếu tâm can…
Trọng Liên và Lâm Hiện Phượng, nghĩ tới là đau dạ dày. Ta tuổi còn trẻ, sao lại dây dưa không dứt với việc phong hoa tuyết nguyệt này? Nhanh quên đi, tìm kiếm một khoảng trời mới, đợi bình tĩnh, lấy một lão bà rồi sinh con, sống qua ngày.
Sinh con…
Tử bảo bối đáng thương của ta, Chi nha đầu hỗn trướng của ta.
Ta vậy mà bắt đầu hoài niệm nồi sắt chưởng sét đánh ngang tai mà Tuyết Chi tự nghĩ ra, nữ nhi à, phụ thân nhớ con tới tâm can đều đau!
“Không nói nữa.” Quỷ Mẫu đẩy tay của ta. “Nhìn ngươi bóp chân cũng không tập trung, muốn nhìn đao hả? Về đi về đi.”
“Không có việc gì, con muốn ngồi nhiều một chút.”
“Ngồi cái gì mà ngồi? Buổi tối ngươi còn phải bồi đại tôn chủ, nếu không đi sẽ không có thời gian nghỉ ngơi.”
“Mẹ nuôi, sao người có thể đối đãi con như vậy!”
“Ngươi cũng tiếp nhiều khác như vậy, bồi đại tôn chủ thì là gì?”
Ta cảm thấy rét run. Tuy rằng ta quả thật có việc cần tìm Bạch Linh, nhưng nói như thế nào cũng không muốn dùng cách này.
“Mẹ nuôi, người ta vẫn là tấm thân xử nữ a…”
(Aki: Ko biết xấu hổ!)
“Không sao, đại tôn chủ vừa anh tuấn vừa ôn nhu, sẽ không bạc đãi ngươi. Mau về phòng chải đầu chải tóc đi, chuẩn bị đi tiếp khách!”
“Mẹ nuôi…”
“Cút đi!”
“Tuổi một bó to còn quan tâm chuyện người trẻ tuổi, bác gái người cẩn thận có thêm nếp nhăn đó.”
Ta nhảy dựng lên, vội chạy ra ngoài. Nháy mắt, gáy bị cửa đập, lừng lẫy ngã xuống. Có một cái đầu rắn mềm nhũn rơi trước mặt ta.