Một vị thống đốc lấy được số điện thoại riêng của anh, Lăng Thiên không cảm thấy có gì lạ, lạ chính là hôm qua anh vừa mới mắng ông ta, hôm nay ông ta lại gọi điện thoại tới làm gì?
Lăng Thiên lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì vậy?”
“Tướng quân Lâm, anh mỗi ngày đạp xe đưa đón con đi học, thật sự là vất vả quá rồi. Nếu hôm nào gặp mưa gió thì chẳng phải là đứa nhỏ sẽ bị mắc mưa hay sao?” Lý Thịnh Quang cười nói qua điện thoại: “Tướng quân Lăng, tôi tặng anh một chiếc xe để anh đưa đón con đi học nhé?”
“Xe?” Lăng Thiên có hơi ngạc nhiên.
“Tướng quân Lăng, anh đừng hiểu lầm, đây là tiền của tôi, không phải là tiền công. Lý Thịnh Quang tôi chưa từng vơ vét tiền của dân chúng, càng chưa từng tham tiền của quốc gia. Tất cả đều là tiền lương tôi để dành. Quà tặng mà hôm qua tôi đi nhà họ Lâm tặng, là của các lãnh đạo tặng, bản tôi cũng chưa tặng gì cho tướng quân Lăng, làm phiền tướng quân Lăng nể mặt tôi, nhận lấy món quà nhỏ của tôi. Nếu anh không nhận thì… tôi… luôn cảm thấy không yên lòng.”
Mặc dù hôm qua Lý Thịnh Quang lỗ m ãng đi tìm anh làm cho anh cảm thấy rất phiền phức. Nhưng mà tối qua anh đã tra tư liệu, phát hiện mặc dù Lý Thịnh Quang năng lực có chút tầm thường, nhưng lại là một người tốt làm việc vì dân chúng, danh tiếng ở thành phố Vân cũng không tệ.
Lăng Thiên biết sở dĩ ông ta tặng xe cho anh, đơn giản là vì sợ sau này anh sẽ cố ý tìm khuyết điểm của ông ta.
Lăng Thiên cười nói: “Ông không có làm chuyện gì xấu thì tại sao phải không yên lòng? Được rồi, tôi nhận xe là được, sau này ông tiếp tục ở thành phố Vân làm việc cho tốt, tôi sẽ giúp ông nói hay vài lời với cấp trên. Có điều, muốn rèn sắt thì bản thân phải cứng, ông hãy làm ra nhiều cống hiến cho thành phố Vân, như vậy sẽ có càng nhiều người ở thành phố Vân ủng hộ ông, làm vậy còn có tác dụng hơn vài câu nói của tôi nữa.”“Đúng, đúng, tướng quân Lăng nói đúng, tôi chắc chắn sẽ làm cho tốt, không để tướng quân Lăng thất vọng.” Nghe mấy lời nói của Lăng Thiên, Lý Thịnh Quang cực kì kích động.
Không nói tới việc Lăng Thiên có chịu nói tốt cho ông ta với cấp trên hay không, chỉ nói tới cách nói năng của anh thôi, cũng đủ làm ông ta cảm động.
Ông ta thầm nghĩ, vị chiến thần hộ quốc này dường như không phải là người khó gần, đôi khi cũng rất bình dị gần gũi.
Lăng Thiên đạp xe đi đến địa điểm mà thống đốc Lý đã nói.
Đây là cửa hàng 4S, thống đốc Lý đã trả trước tiền rồi, chỉ cần Lăng Thiên trực tiếp đến đây lấy xe là được.
Nhưng khi Lăng Thiên đỗ xe đạp xong, định đi vào cửa hàng 4S thì bị người ta chặn lại.
“Anh làm gì vậy? Đây là nơi mà rác rưởi như anh có thể tới hay sao?”
Hiển nhiên, người này rất coi thường Lăng Thiên, cảm thấy một thằng đi xe đạp như anh không có tiền mua xe.
Lăng Thiên chậm rãi ngẩng mặt lên nhìn anh ta.
Và anh ta cũng nhìn lại anh.
Có vẻ như bọn họ quen biết nhau.
“Ơ kìa, đây chẳng phải là kẻ hi3p d@m của nhà họ Lâm sao? Sao đây? Tới cửa hàng 4S để mua xe hả?” Trong lời nói chứa ý giễu cợt.
Hiển nhiên, anh ta cho rằng Lăng Thiên không có năng lực mua xe nên mới nói như vậy.
Anh ta chẳng phải người xa lạ nào khác, chính là Triệu Thủ Minh – người từng bị cấp dưới Cương Long của Lăng Thiên dạy cho một bài học.
Vì gia tộc sụp đổ nên Triệu Thủ Minh chỉ có thể ra ngoài tìm việc làm. Nếu không đi làm thì anh ta phải chết đói. Vừa lúc anh ta có một người bạn làm trong cửa hàng 4S, nên nhờ bạn mình thu xếp công việc bán xe cho mình.
Nếu anh ta biết Lăng Thiên là nhân vật lớn đứng sau vụ càn quét nhà mình, thì chắc hôm nay anh ta sẽ không dám kiêu ngạo chế giễu Lăng Thiên, càng sẽ không cảm thấy Lăng Thiên không có năng lực mua xe.
Lúc này Lăng Thiên cũng rất ngạc nhiên. Từ lúc lái xe chiến đấu đi nhà họ Triệu tìm Triệu Thủ Minh, kết quả là anh ta chạy trốn, cho tới trước đó Lăng Thiên cũng không thấy anh ta đâu, nào ngờ lại gặp anh ta ngay đây.
Nhìn thấy dáng vẻ tìm đường chết của Triệu Thủ Minh, Lăng Thiên hừ lạnh trong lòng.
Đã là châu chấu mùa thu rồi mà ngạo mạn như vậy?
Nếu anh thích tìm đường chết, thì tôi sẽ cho anh một bài học nhỏ trước, sau đó lại làm anh giải thích rõ ràng chuyện mười triệu tệ tiền quyên góp kia với vợ tôi.