Thắp Đèn Ngắm Lưỡi Dao

chương 16: lạc đao

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hàn Việt đối với chuyện Sở Từ tự nhiên đang yên đang lành lại phải dùng Codein tuy vẫn là hết sức nghi ngờ, nhưng Sở Từ căn bản không thèm trả lời hắn, mà Nhâm Gia Viễn thì lại càng không dám nhắc tới chuyện chính mình khiến vị kĩ sư kia ho ra máu, vậy nên cuối cùng cũng ậm ờ cho qua.

Trước hôm Sở Từ xuất viện, Hàn Việt có việc phải đến căn cứ Thanh Đảo. Trước khi đi, hắn đưa chiếc chìa khóa mà hắn vẫn trân trọng cất giữ giao cho Sở Từ, nói: “Đây là chìa khóa căn nhà mới của em.”

Sở Từ chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng không đưa tay ra nhận lấy, thậm chí không hề nhúc nhích.

Y mặc áo ngủ rộng rãi màu trắng, chính là cái loại vừa nhìn qua đã thấy đặc biệt thanh thản thoải mái, tựa vào đầu giường xem một quyển tiểu thuyết bìa cứng thật dày bọc da trâu. Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời ngày cuối xuân chiếu vào lọ hoa bách hợp trên đầu giường, khắp phòng thoang thoảng hương hoa dịu nhẹ, hết thảy đều yên tĩnh hài hòa tựa như một bức tranh.

Nhân tố bạo lực duy nhất phá vỡ bức tranh này chính là Hàn Việt. Bởi vì Sở Từ trầm mặc cự tuyệt, bàn tay đang nắm chặt cái hộp đựng chiếc chìa khóa kia quả thật nổi đầy gân xanh, nhìn qua có chút đáng sợ.

“Cũng chỉ là một căn nhà ba phòng thôi, địa điểm ngay kế bên nơi làm việc của em, đi bộ mười phút là tới. Tôi đã gọi người trang trí nhà cửa xong rồi, đồ đạc chăn nệm đều có sẵn, ngay cả cái tủ đựng hồ sơ chuyên ngành của em cũng dọn vào luôn.”

Hàn Việt dừng một chút, thấp giọng nói: “Nếu lúc tôi trở về không nhìn thấy em dọn vào ở, coi chừng tôi…”

Hắn không nói tiếp, bởi vì thời điểm đối mặt với Sở Từ thì uy hiếp là cần thiết, nhưng hắn cũng biết lời uy hiếp nói ra sẽ tổn thương tình cảm, cho nên sau một lúc lâu chọn lựa, hắn quyết định giữ lại nửa câu sau.

Kỳ thật nếu lúc hắn trở về không thấy Sở Từ dọn vào ở, đương nhiên hắn cũng không đánh gãy chân Sở Từ hay là đem y trói lại, cùng lắm là hắn sẽ lôi Sở Từ về nhà, hảo hảo ở trên giường giáo huấn y một phen.

Tưởng tượng đến đây, Hàn Việt thật sự có điểm hưng phấn, bởi vì khoảng thời gian Sở Từ nằm viện, hắn sắp nghẹn đến phát điên rồi. Tuy hắn có thể tìm người khác giải quyết, chỉ cần hắn nguyện ý, lập tức trong mười phút sẽ có người đem đến trước mặt hắn đủ kiểu mỹ nhân muôn màu muôn vẻ, nhưng hắn vẫn không nghĩ sẽ làm như vậy.

Hàn Việt dần dần có một loại ý tưởng, cảm thấy chuyện trên giường thật sự là cần đến cảm tình, nếu thân thể cùng linh hồn hoàn toàn tách ra, vậy thì hành vi kia chính là xem người ta như công cụ tiết dục, so với loài dã thú đến thời kì động dục có gì khác nhau đâu?

Con người dù sao cũng là động vật linh trưởng bậc cao, có nhu cầu sinh lý, đồng thời cũng có nhu cầu tinh thần lẫn tình cảm.

Ngón tay đang lật trang sách của Sở Từ hơi dừng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Hàn Việt, mang theo một loại biểu tình không thể nói rõ nhưng tuyệt đối không hề mang theo thiện ý: “Nếu sau khi anh trở về phát hiện tôi đã mất tích, vậy anh chạy đi đâu đánh gãy chân tôi đây?”

Không thể trách Sở Từ đem lời uy hiếp Hàn Việt chưa nói ra trực tiếp xem như “đánh gãy chân em” — trên thực tế đây là câu cửa miệng của Hàn Việt, thường xuyên lấy ra uy hiếp người khác, mà người bị uy hiếp nhiều nhất chính là Sở Từ.

“Mất tích? Em có thể đi đâu mà mất tích?”

“Trên thế giới này không phải chỉ có một mình Bắc Kinh.”

Hàn Việt trừng mắt nhìn Sở Từ, chẳng những không giận còn mỉm cười: “Ồ, vậy là em dự tính từ bỏ công việc, từ bỏ tài sản, hai bàn tay trắng chạy khỏi Bắc Kinh, tìm một thành phố nho nhỏ ẩn cư, lẩn trốn tôi cả đời đúng không? Em không phải cảm thấy nếu em bỏ chạy, tôi sẽ không ở phía sau tìm cho ra đấy chứ!? Tôi có thể tìm mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, dù sao tôi cũng không cần tự mình ra tay, chỉ cần tôi nói một tiếng, tự nhiên sẽ có người giành nhau giúp tôi tìm, hơn nữa so với tôi càng tìm chăm chú hơn cẩn thận hơn. Nhưng còn em thì sao, Sở Từ? Em dự tính dùng mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, thậm chí là cả đời để lẩn trốn một mình tôi?”

Sở Từ im lặng không nói.

“Sau đó cả đời em cứ như vậy bị hủy hoại — không thể quang minh chính đại ra ngoài làm việc, không thể dùng tên thật mua nhà mua đất, không thể làm ăn, thậm chí không thể đến bệnh viện khám bệnh. Em đường đường là một kĩ sư, thế nhưng phải lưu lạc đến mức mai danh ẩn tích, vụng trộm sống sót qua ngày, cả đời không thể ngẩng mặt nhìn trời, không thể bước ra ánh sáng, em nguyện ý trả một cái giá lớn như vậy để thoát khỏi tôi sao?”

Hàn Việt cười rộ lên, dùng ngón tay cái thô ráp sờ sờ gương mặt không chút thay đổi của Sở Từ, dịu giọng xuống: “Như vậy đối với em mà nói không có lợi, Sở Từ. Em đi theo tôi, tuy rằng tôi không phải người tử tế gì, nhưng tôi sẽ học cách làm thế nào để trở thành người tốt, hơn nữa tôi là thật lòng thích em. Hiện tại có rất nhiều chuyện tôi làm không đủ thỏa đáng, nhưng nói không chừng tám năm mười năm nữa, chúng ta có thể xí xóa toàn bộ thì sao?”

Hàn Việt cúi đầu, vô cùng thân thiết cọ cọ lên gương mặt Sở Từ, rồi ghé vào lỗ tai y nói: “Em xem, cho dù em không có kiên nhẫn đợi được tới lúc ấy, em cũng có thể cầu nguyện cho tôi chết sớm. Tôi để lại tài sản cho em, tôi bên này vừa chết, bên kia em liền tự do…”

Sở Từ đột nhiên đem hắn đẩy mạnh ra. Hàn Việt bất ngờ không kịp đề phòng, mặt bị nghiêng qua một bên, nhưng ngay sau đó hắn chỉ chầm chậm nở nụ cười, không có chút nào bộ dáng tức giận.

“Không cần lo lắng.” Sở Từ lạnh lùng nói, “Tôi sẽ chết sớm hơn so với anh.”

Hàn Việt muốn nói em còn trẻ, đừng đem mấy chuyện sống chết suốt ngày treo ngoài cửa miệng, như vậy là không may. Thế nhưng nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ cúi nhanh người xuống, liếm liếm vành tai Sở Từ: “Được rồi, đừng nóng giận nữa. Em thực sự nên đi xem thiết kế ngôi nhà mới của chúng ta, lão tử tuyệt đối dụng tâm đó… Thôi tôi phải đi rồi, xe còn đang chờ dưới lầu. Tôi đến nay sẽ lập tức gọi điện cho em.”

Đúng lúc này, Nhâm Gia Viễn đẩy cửa bước vào, vừa vặn trông thấy một màn tình cảm, ho khan mấy tiếng: “Nè nè, ở trong bệnh viện phải chú ý hình tượng!”

Hàn Việt cười hì hì, ôm lấy Sở Từ: “Lão Nhâm cậu ít giả bộ đi, đừng cho là tôi không biết chuyện cậu đùa giỡn nữ y tá trong phòng trực ban, kết quả bị lão gia tử nhà người ta tát cho mấy bạt tai!”

“Khụ, đó là do tôi ngứa miệng thôi.”

“Ngứa miệng cũng chứng minh cậu có tư tưởng không thuần khiết.” Hàn Việt buông Sở Từ ra, lại đặt xuống đôi môi y một nụ hôn, “Bảo bối nhi, chuyện xuất viện tôi đã an bài thật tốt cho em rồi, sau khi trở về phải ngoan ngoãn về nhà đấy.”

Nhâm Gia Viễn rất hiếm khi thấy Hàn Việt trước khi đi còn tạm biệt người nào đó. Khi bé hắn sống một mình ở Hàn gia, khi trưởng thành thì gia nhập quân đội, đi đến chỗ nào cũng chỉ có bao hành lý trên lưng, một đường thẳng bước, đôi khi ngay cả một tiếng tạm biệt cũng chờ không kịp nói ra, thật sự tiêu sái. Đãi ngộ tạm biệt trân trọng như vậy, cho dù là Hàn lão tư lệnh và tư lệnh phu nhân cũng chưa từng được hưởng.

Nhâm Gia Viễn nhìn Sở Từ, nhịn không được nói: “…Hắn là thật lòng thích cậu.”

“Nhưng tôi là thật lòng không thích hắn.” Sở Từ nhìn theo bóng dáng Hàn Việt, cười lạnh nói.

——

Hàn Việt rời khỏi Bắc Kinh chưa đến hai ngày, Sở Từ đã xuất viện.

Lúc này, thân thể y tịnh dưỡng vô cùng tốt, căn bản không cần Nhâm Gia Viễn lái xe đưa về, chính mình có thể đi bộ ra cổng lớn gọi taxi. Thế nhưng Nhâm Gia Viễn một phần vì muốn làm tròn trách nhiệm, một phần vì có điểm áy náy đối với vị kĩ sư kia, liền kiên trì muốn mời y một bữa cơm, chúc mừng y xuất viện.

Sở Từ ở đầu dây bên kia chần chừ một lúc mới nói: “Buổi trưa tôi không rảnh… Buổi tối đi.”

“Được rồi, cứ quyết định như thế. Nghe nói xe cậu vẫn còn đang hỏng? Đến lúc đó tôi rước cậu nhé?”

Sở Từ ‘Ừ!’ một tiếng, cúp máy.

Buổi tối, Nhâm Gia Viễn quả nhiên đến rước Sở Từ. Hai người đều mới tan ca, đều mặc áo choàng dài màu trắng, bên trong cũng trùng hợp đều là áo sơ-mi quần dài, nhìn qua tựa như đồng nghiệp. Nhâm Gia Viễn nhịn không được, nói đùa một câu: “Cậu nói chúng ta đứng cạnh nhau nhìn có giống anh em không?”

Sở Từ ngay cả mặt cũng không nghiêng một chút, thản nhiên nói: “Tôi không có vinh hạnh có một người anh em như anh.”

Nhâm Gia Viễn rõ ràng bị sốc: “…Nè kĩ sư Sở, tôi nói cậu lúc ở cùng Triệu Đình chẳng phải cười nói vui vẻ sao, như thế nào lúc ở cùng tôi liền chống đối như kẻ địch?”

“Tôi đối với bạn bè của Hàn Việt đều là cùng một thái độ.”

“Nè, cậu đây là vô cớ gây sự, cậu như vậy là không đúng! Nè, cậu…”

Sở Từ không nóng không lạnh cắt ngang lời hắn: “Anh có thể lý giải rằng tôi không biết tốt xấu.”

Nhâm Gia Viễn cứng đờ người, trơ mắt nhìn Sở Từ bước vào cửa lớn nhà hàng.

Nói đến cũng thật trùng hợp, đêm nay nhà hàng tư nhân này không chỉ có Nhâm Gia Viễn và Sở Từ ghé qua, đám bạn bè của Hàn Cường cũng tới.

Tuy Hàn Cường không có mặt, nhưng Triệu Đình thì có. Cả đám người bọn họ bao trọn một gian phòng trên lầu, rồi kêu một đám thiếu nam thiếu nữ đến uống rượu ca hát, không khí hết sức tưng bừng. Nhâm Gia Viễn lúc đi toilet còn chạm mặt Triệu Đình, hai người đứng trò chuyện một lúc lâu.

Thời điểm hắn trở về, Sở Từ đang ngồi trên ghế dựa, một bên xem TV một bên chậm rãi uống Vodka. Chai rượu bên cạnh đã vơi hơn phân nửa, Nhâm Gia Viễn vừa thấy liền bạo phát, tiến lên một phen đoạt lấy ly rượu: “Cậu điên rồi! Người vừa mới xuất huyết dạ dày lại dám uống rượu! Cậu muốn Hàn Việt quay về tìm tôi tính sổ đúng không?”

Sở Từ liếc nhìn Nhâm Gia Viễn, ánh mắt mang theo men say trong suốt, sau đó mỉm cười: “Hắn vì sao phải tìm anh tính sổ? Hắn đã từng ép tôi uống rượu trước mặt người khác, tôi không uống hắn liền…” Đại khái là do hơi rượu trào lên, y che miệng một chút, nói tiếp: “Anh yên tâm, hắn tuyệt đối sẽ không tìm anh tính sổ đâu. Hắn chỉ có đối với tôi mới mở miệng là mắng, giơ tay là đánh thôi.”

“Cậu… cậu đang mượn rượu giải sầu?” Nhâm Gia Viễn đau đầu thở dài, đem chai rượu đặt qua một bên xa tít tắp: “Được rồi được rồi, mặc kệ Hàn Việt thế nào, là người có bệnh đau dạ dày mãn tính, cậu không nên đụng vào mấy thứ rượu mạnh như vậy, thuốc cũng nên ít hút. Rõ ràng trước kia tôi nghe nói cậu không uống rượu, tại sao hôm nay lại tự chuốc say bản thân?”

“Tôi không phải… không phải không uống… Mà là tôi không muốn… không muốn bị ép uống… Anh hiểu không?”

Sở Từ chống tay vào ghế dựa, muốn đứng lên nhưng lại lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may nhờ Nhâm Gia Viễn một bước nhào tới đỡ lấy y: “Cậu uống nhiều rồi!”

Sở Từ ngước mắt nhìn Nhâm Gia Viễn, gương mặt ngập tràn men rượu, nhuộm ra một màu đỏ nhàn nhạt, đáy mắt tựa như có dòng nước lưu chuyển, sáng ngời đến mức người ta không dám nhìn thẳng vào. Bộ dáng say rượu của y hoàn toàn khác hẳn lúc bình thường. Bình thường, y luôn là mặt không chút thay đổi, ít nói ít cười, ngẫu nhiên nói ra một câu có thể khiến người ta nghẹn họng cả nửa ngày; thế nhưng lúc này y lại mỉm cười với Nhâm Gia Viễn, nụ cười kia thật sự rất đẹp, thậm chí có thể nói là mười phần ôn nhu: “Anh… Anh thật sự hiểu không?”

Trống ngực Nhâm Gia Viễn đập liên hồi, vội vàng lấy lại bình tĩnh: “Tôi hiểu tôi hiểu.”

“Tôi không muốn… không muốn bị… bị ép buộc… Anh biết… biết không hả?”

“Biết biết.” Nhâm Gia Viễn nghiêng đầu đi, không dám nhìn thẳng vào mặt Sở Từ trong một khoảng cách gần như vậy, “Cậu cậu cậu… thật sự uống quá nhiều rồi, tôi đưa cậu về nhà.”

May mắn Sở Từ vẫn còn biết nghe lời, kêu về nhà liền về nhà. Nhâm Gia Viễn nửa ôm nửa dìu y lên xe, thầm nghĩ cũng may Hàn Việt không có đây, nếu không để hắn nhìn thấy cảnh này, hắn nhất định nổi cơn ghen, đem chính mình băm nát như cám nuôi heo.

Mới đầu Sở Từ uống say còn làm ầm ĩ, nhưng chỉ sau mười phút đã nhũn xuống, ngồi trên ghế phó lái nhắm mắt lại yên lặng ngủ. Thậm chí lúc về đến nhà, Nhâm Gia Viễn ôm y từ trong xe lên lầu, từ trong túi quần y tìm được chìa khóa mở cửa, hàng loạt động tác như vậy cũng không đánh thức y.

Đây là căn nhà Hàn Việt mua cho Sở Từ, hiện tại chỉ có một mình Sở Từ ở, mà y lại ngủ rất say, bộ dáng không thể tỉnh dậy trong một sớm một chiều. Nhâm Gia Viễn không tiện ngây ngốc quá lâu trong nhà người ta, càng không dám ở chung phòng với Sở Từ đang say giấc, vì thế vội vàng giúp y đắp chăn, sau đó nhanh chóng bỏ chạy lấy người.

Thời điểm hiện tại là mười một giờ rưỡi tối.

Cùng lúc đó trong nhà hàng, Triệu Đình cũng uống rất nhiều.

Lúc này chính là thời điểm của cuộc sống về đêm, đêm xuân chỉ vừa mới bắt đầu. Cô nàng quyến rũ vạn phần mới quen nâng Triệu Đình dậy, cùng đám bạn bè say khướt nói lời tạm biệt.

“Triệu ca, đi chỗ nào?” Cô nàng một bên đỡ hắn ra ngoài, một bên ngọt ngào hỏi.

Triệu Đình líu cả lưỡi, ha ha cười: “Đi… Đi Xuân Sướng viên.”

Phàm là đám bạn bè trong giới ăn chơi đều biết Xuân Sướng viên chính là phòng ngủ bên ngoài của Triệu Đình, một căn nhà trọ xa hoa hắn chuyên môn dùng để gọi gái, uống rượu, đánh bài…. Thời đại này những người có thân phận đều cảnh giác rất cao, cho dù gọi gái cũng không tùy tiện đến khách sạn thuê phòng, ai biết có thể hay không rước lấy phiền toái từ giới truyền thông? Tuy rằng hơi mất công một chút, thế nhưng một có một nơi bên ngoài chuyên dùng để mua vui vẫn là an toàn nhất.

Triệu Đình hiển nhiên không thể lái xe, cho nên cô nàng kia liền thuần thục cầm chìa khóa, lái xe ra khỏi bãi đậu, kế tiếp mới đón Triệu Đình đang chờ ngoài cửa nhà hàng lên xe, lái đến Xuân Sướng viên bên kia. Khi đến nơi, cô ta lại dìu Triệu Đình xuống, lúc này hắn đã rất khó đứng vững, vừa tươi cười vừa vuốt ve lên người cô.

Cũng may sắc trời u ám, nếu không tình cảnh này thật sự quá khó coi.

“Lên… lên lầu đã!” Cô nàng hờn dỗi đẩy Triệu Đình ra, “Thấy ghét, không được làm bên ngoài!”

Triệu Đình một bên vui vẻ đồng ý, một bên lôi kéo cơ thể mềm mại căng đầy của cô. Ai ngờ, hắn lại kéo vào khoảng không. Từ men say ngất trời cố gắng mở to mắt, hắn chỉ thấy cô nàng kia không biết từ khi nào đã mềm nhũn ngã trên mặt đất, chính là bị người ta đánh cho bất tỉnh!

Đại não bị men rượu làm cho mất cảm giác còn chưa kịp phản ứng, Triệu Đình đột nhiên cảm thấy sau ót đau nhói lên, giống như là bị một vật nặng đánh mạnh vào, khiến trước mắt hắn trong thoáng chốc tối sầm, tê liệt ngã xuống.

–Không ổn!

Cảm giác đối với nguy hiểm thật sự đến quá trễ. Trong vài giây cuối cùng trước khi rơi vào hôn mê, hắn chỉ cảm thấy bên vai phải truyền đến một luồng khí rét buốt đến tận xương, giống như cơn gió lạnh trong phút chốc xâm nhập vào tận xương tủy.

Triệu Đình cố gắng mở to mắt, nhưng chỉ nhìn thấy màu máu đỏ tươi cùng ánh đao sáng như tuyết lóe lên, trong thoáng chốc toàn bộ tầm nhìn của hắn đều bị một màu đỏ tươi bao trùm. Cái gì cũng không thấy rõ, cái gì cũng không cảm giác được, hắn cuối cùng chỉ nghe thấy thanh âm một thứ gì đó nặng nề rơi xuống.

–Đó là thanh âm từ cánh tay phải bị chặt đứt của hắn rơi xuống mặt đất!

Triệu Đình cố gắng co giật hai cái, ngay sau đó liền ngất đi.

Truyện Chữ Hay