Thao Khóc Lão Sư

chương 1: gặp phải ổ lang (khẩu giao)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: HuongTa

Cuối mùa hè, đại học quốc phòng Bắc Kinh.

Tại Bắc Kinh thời điểm này, đừng nhìn đã muốn qua hè, nhưng nhiệt độ bây giờ vẫn còn rất nóng.

Nếu giữ trưa mà ra giữa đường đứng, ngay lúc mặt trời chiếu thẳng xuống đỉnh đầu, không quá nửa giờ, liền trở thành một con heo sữa quay.

Lẽ ra giờ này giữa trưa nắng lớn không ai dám ra ngoài đi dạo, điều ngồi buồn ở nhà mở điều hòa, nhưng có một số người thần kinh không ổn định, vội vàng chạy ra ngoài đi tìm ngược.

Người này chính là Lục Viễn, buổi sáng nhận được tin từ đại học quốc phòng, giữa trưa liền chạy như điên đến đó.

Đại học quốc phòng Bắc Kinh, là trường quân đội hạng nhất. Lục Viễn căn bản không dám mơ rằng có một ngày hắn được mời đến đây dạy học, hắn bây giờ như lạc vào trong sương mù không biết phải làm sao.

Lục Viễn là một thầy giáo, năm nay tuổi, là thầy giáo dạy ngữ văn tại một trường trung học phổ thông.

Hắn có thể tiến vào dạy tại đại học quốc phòng, quả thực chính là một cái bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống, xác xuất có thể so với trúng sổ số giống nhau.

Lục Viễn bị cái bánh nhân thịt này đập vào mặt đến vựng vựng hồ hồ, không rõ chính mình có tư chất gì mà lãnh đạo trường đại học quốc phòng lại có thể coi trọng hắn?

Lục Viễn đổ mồ hôi như mưa, đoạn đường đi xe từ trường trung học phổ thông đến đại học quốc phòng rất xa, cũng may là giữa trưa, người đi xe công cộng không nhiều lắm, hắn cũng không cần phải chờ đợi gì.

Buổi chiều một giờ rưỡi, Lục Viễn đến trước cửa lớn trường đại học, đem thư mời đưa cho binh lính giữ cửa nhìn, binh lính mặt không đổi sắc gọi điện thoại, nhanh chóng cho hắn đi vào.

Lục Viễn đi đến phòng làm việc của hiệu trưởng, thấp thỏm mà gõ cửa, hiệu trưởng là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, tự mình mở cửa nghênh đón Lục Viễn đi vào trong văn phòng.

"Tiểu Lục ngươi đã đến rồi, mau mau mau... mau vào trong ngồi một lát, nhìn ngươi một thân mồ hôi kìa, nhanh chóng vào đây ngồi cho đỡ nóng."

Hiệu trưởng Lý nhiệt tình mà đem Lục Viễn ấn ngồi vào trong sopha, cười híp mắt nói: "Tiểu Lục a, năng lực của ngươi rất tốt, lần này điều ngươi đến đây là do chúng ta nhìn trúng năng lực dạy học của ngươi. Thủ tục ngày mai sẽ do khoa nhân sự lo liệu cho ngươi, học sinh khóa mới vừa khai giảng, ngươi liền dạy cho bọn chúng đi, những ngày đầu không cần gấp, trước tiên cần phải làm quen hoàn cảnh ở đây."

Lục Viễn ứng phó với lãnh đạo luôn luôn không tốt, những lời hiệu trưởng Lý nói điều làm hắn thụ sủng nhược kinh, hắn lúc này hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào mới tốt.

"Ta... hiệu trưởng ta sợ ta làm không tốt công việc này, ta trước đây chưa bao giờ dạy qua chương trình đại học, ta..."

Hiệu trưởng Lý vỗ vỗ bả vai Lục Viễn, cười hiền lành nói: "Ai nha, chuyện này đã định rồi a, ngươi ở nơi này đợi một lát tự nhiên sẽ hiểu, ta còn có việc phải làm, đi trước a."

Hả?

Lục Viễn như người trong mộng, liền cứ thế mà ngơ ngác đứng nhìn hiệu trưởng Lý mang theo túi văn kiện đi ra khỏi văn phòng.

Này, cái này rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy a? Ta có phải đang nằm mơ hay không?

Lục Viễn lao mồ hôi trên trán đứng dậy, hắn bây giờ đi cũng không được, không đi cũng không được, chỉ có thể chân tay luống cuống mà đứng yên tại chổ.

Không đến hai phút, cửa phòng bị mở ra, ba người thanh niên mặt quân trang đi vào.

Lục Viễn nhìn thấy bọn họ nhất thời như bị sét đánh, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống.

Trời ơi, như thế nào lại gặp bọn họ ở đây a.

Cầm đầu là một thiếu niên vốc dáng mảnh khảnh, có một gương mặt như búp bê, làn da trắng hồng. Trên gương mặt tràn đầy ý cười, đi đến ôm Lục Viễn vào trong ngực.

"Đại thúc, còn nhớ ta không? Ta là Tiêu Cẩn Du, ngươi có thể gọi ta là tiểu Ngư, mọi người điều thích gọi ta như thế."

Lục Viễn cả người run rẫy, cánh tay dùng sức muốn đẩy Tiêu Cẩn Du ra, lại bị hắn ôm chặt hơn.

"Ai... đại thúc, không ngờ ngươi lại thiếu nhiệt tình như vậy? Hai tháng không gặp, người ta nhớ ngươi nhớ đến gầy đây này."

Tiêu Cẩn Du nắm cằm Lục Viễn, một bên làm nũng một bên hôn lên đôi môi như cánh hoa của hắn: "Ngô, đại thúc, cái miệng nhỏ nhắn này của ngươi sao lại ngọt như vậy, lại còn rất mềm, thật muốn đem dương vt của ta nhét vào, đâm sâu đến tận cổ họng của ngươi, cho ngươi muốn nói cũng nói không được."

Lục Viễn bị lời nói của hắn dọa muốn hôn mê, sự kiện phát sinh hai tháng trước giống như một cơn ác mộng, làm hắn muốn quên cũng không quên được, hại hắn bị giảm cân tới kg.

Tiêu Cẩn Du một bên đem đầu lưỡi duỗi vào trong miệng Lục Viễn, một bên đưa tay vào trong quần áo của hắn ái muội sờ soạng, còn hung hăng nhéo mạnh đầu v của hắn.

"Ngô... ân"

Lục Viễn không còn sức để phản kháng, tùy ý để Tiêu Cẩn Du hôn môi hắn, phát ra từng tiếng nước dâm mỹ.

Dây lưng bị cởi ra, quần bị kéo xuống đến mắt cá chân, Lục Viễn tâm muốn chết điều có.

Tiêu Cẩn Du tháo xuống kính mắt gọng vàng của Lục Viễn, ấn đầu của hắn xuống dưới: "Đại thúc ngoan, ngươi mau mau liếm thịt heo bổng của ta a, ta chịu không nỗi rồi."

Lục Viễn khuất nhục mà nhắm mắt lại, bị mạnh mẽ bắt quỳ trên mặt đất, há miệng ngậm lấy tính khí của Tiêu Cẩn Du.

Tiêu Cẩn Du nắm lấy những sợi tóc nhu thuận trên đầu Lục Viễn, cười đem côn tht đâm sâu xuống: "A! Nóng quá, đại thúc cái miệng nhỏ nhắn của ngươi vẫn tốt như vậy. Lão Giang, đại Vũ hai người các ngươi không đến sao? Ta đây sẽ không khách khí a!"

Tiêu Cẳn Du mặc bộ quân trang màu lục sắc, chỉ kéo xuống khóa quần, tính khí ở trong miệng Lục Viễn không ngừng trừu sáp.

Lục Viễn tuy rằng trên người vẫn còn mặc quần áo, nhưng chẳng khác gì không mặc, côn tht của Tiêu Cẩn Du vừa to vừa thô, trái ngược hoàn toàn với gương mặt búp bê của hắn.

Nước miếng từ khóe miệng Lục Viễn chảy ra, bên trong yếu hầu bị côn tht của Tiêu Cẩn Du đâm đến, đau đến nổi nước mắt không ngừng chảy xuống.

Trong phòng còn có hai nam hài, điều mặc quân trang, một người gương mặt lạnh lùng, một người liên tục cười xấu xa.

Lục Viễn tuyệt vọng mà nghĩ, ác mộng, ác mộng lại tới nữa, nếu hai tháng trước hắn không có cùng đồng nghiệp đi KTV (quán karaoke) thì bây giờ có lẽ sẽ tốt biết bao.

Truyện Chữ Hay