() Nguyện vọng
Edit: icedcoffee
Không có hôn lễ, không có đưa gả, không có lễ phục, thậm chí không có động phòng, sinh mệnh của Mạnh Hinh cứ như vậy nhiều thêm một nam nhân cùng với một đống nữ nhân, nếu không có tính huống ngoài ý muốn nào phát sinh, Ái Tân Giác La Dận Chân đời này sẽ là nam nhân duy nhất của Mạnh Hinh, mà với Dận Chân, Mạnh Hinh chỉ là một nữ nhân bé nhỏ không đáng kể.
Mạnh Hinh tay ôm hai thất gấm vóc tứ phúc tấn ban thưởng, mười đĩnh bạc hoa mai, hai bộ trang sức, này có thể coi như thù lao bán mình của cô? Mạnh Hinh có tự tôn nhưng hiện thực bức bách làm cô cần thiết hạ tự tôn xuống:
- Đa tạ tứ phúc tấn.
Mạnh Hinh đối với tứ phúc tấn có cảm kích, cũng có oán hận, có tứ phúc tấn tha mạng, cô mới không đến mức bị đánh chết, đồng thời nếu không phải tứ phúc tấn, có lẽ Mạnh Hinh đã sớm ra khỏi phủ tứ gia, hiện giờ cô chỉ có thể ở trong phủ làm một thị thiếp không danh không phận.
Mạnh Hinh nhận ra bản thân còn có cơ hội tái kiến Dận Chân, thực sự không nghĩ cùng Dận Chân lại phát sinh chuyện gì.
Nếu hỏi cô hai đời này cô hận nhất kẻ nào, Mạnh Hinh chỉ hận Dận Chân, nguyên chủ tuyệt đối không phải nha hoàn bò giường đầu tiên, nhưng vì cái gì Dận Chân để chuyện này xảy ra, vì cái gì thô bạo như vậy, chỉ lo phát tiết?
- Ta xem bên cạnh ngươi không có ai hầu hạ, hiện giờ nói như thế nào ngươi cũng là thị thiếp trong phủ...
Tứ phúc tấn nhìn ly trà, lá trà trôi nổi trong chén trà đều so với Mạnh Hinh có lực hấp dẫn,
- Lan Thúy.
Tỳ nữ vừa rồi mang vải vóc cho Mạnh Hinh bước vào,
- Có nô tỳ.
- Sau này ngươi đi theo Tây Lâm Giác La thị, lại tìm cho nàng hai cái tiểu nha đầu hầu hạ, với một ma ma.
- Vâng.
Mạnh Hinh vội nâng Lan Thúy đang hạ bái mình lên, tứ phúc tấn có phải hay không quá hào phóng với cô rồi? Mặc kệ nói như thế nào, người lãnh đạo trực tiếp – tứ phúc tấn ban thưởng người, Mạnh Hinh cũng vui vẻ tiếp nhận, cô không sợ bị người giám sát, cũng không sợ Lan Thúy tâm hướng về phía tứ phúc tấn, Mạnh Hinh trừ bỏ tánh mạng, không có gì có thể làm cô bận tâm.
- Tạ phúc tấn đại ân.
Mạnh Hinh lại lần nữa quỳ gối ở trước mặt tứ phúc tấn nói lời cảm tạ, nghĩ thầm chỉ là ủy khuất Lan Thúy, hầu hạ cô một kẻ vĩnh viễn không có tâm tranh sủng, pháo hôi không tranh sủng, làm nha đầu nhị đẳng bên người tứ phúc tấn có lẽ còn suиɠ sướиɠ hơn,
Mạnh Hinh vì mạng sống chọc giận Ô Nhã khanh khách, chờ đến lúc trả thù đi, Ô Nhã khanh khách chưa nói, nhưng người nhà mẹ đẻ nàng, Đức phi còn đó, Mạnh Hinh căn bản không có tư bản chống lại nàng.
Bất quá đối mặt với Ô Nhã khanh khách có thuộc tính thánh mẫu dễ dàng hơn đối đầu tứ phúc tấn nhiều.
Tứ phúc tấn cho Mạnh Hinh cảm giác của một cao thủ trạch đấu, thâm tàng bất lộ.
Mạnh Hinh may mắn cô không cần đứng ở phe đối lập với tứ phúc tấn, lấy đại vi cao cao tại thượng của nàng, muốn làm gì Mạnh Hinh quả thật quá dễ dàng, cấp bậc giữa hai người chênh lệch quá lớn.
Cấp bậc đại thần như tứ phúc tấn không cần thiết để ý đến tân thủ như Mạnh Hinh. Mạnh Hinh tuy rằng bất hạnh trở thành thị thiếp, nhưng chiếm cứ tứ phúc tấn vị trí, vượt cấp đánh quái thăng cấp cô không có hứng thú.
Cô sẽ là thị thiếp quy củ nhất, thành thật nhất, không đi lấy lòng nhất của tứ gia, cô không có nguyện vọng làm Dận Chân chung tình với mình, cũng không muốn cùng Dận Chân sinh nhi tử, tương lai làm Thái Hậu, mặc kệ nói như thế nào, tiểu tam đả đảo vợ cả vẫn luôn là cốt truyện Mạnh Hinh chán ghét nhất.
Tứ phúc tấn khóe miệng cong cong, miễn cưỡng xem như một nụ cười, ánh mắt hoài nghi trong mắt chợt lóe rồi biến mất,
- Không cần cảm tạ ta, là ngươi có phúc khí làm tứ gia hạnh ngươi.
Mạnh Hinh ngượng ngùng cúi đầu, trên thực tế cô không có lời nào để nói, ai hiếm lạ Dận Chân? Mạnh Hinh hiện giờ kiên quyết làm phản, nguyền rủa Dận Chân đoạt đích thất bại!
Màn kịch đi đến hồi kết, chẳng còn ai thèm để ý đến một kẻ râu ria như Mạnh Hinh, một thiếp thất ngay cả tư cách đứng trong phòng của tứ phúc tấn cũng không có, cô cũng không muốn nghe tứ phúc tấn quan tâm cái thai trong bụng Lý trắc phúc tấn nhanh nhẹn thối lui ra gian ngoài, cúi đầu yên lặng đứng, hoàn toàn biến thành cái người gỗ.
Lan Thúy trở về phòng thu thập vật phẩm cần thiết, nha đầu cùng nàng hầu hạ tứ phúc tấn – có người đồng tình, có người vui sướng khi người gặp họa, cũng có người nổi dã tâm với vị trí nhị đẳng nha đầu mà nàng để lại, Mạnh Hinh đối với đề tài của đám người tứ phúc tấn không chút quan tâm, nhưng với chuyện bên ngoài "đưa tiễn" Lan Thúy, ngược lại hứng thú bừng bừng.
Nhớ trước đây cô nãi nãi ta cũng từ người đứng đầu bộ phận nhân sự bị điều đến hậu cần, tất cả mọi người đều nói Mạnh Hinh mất đất diễn, vào lãnh cung, ai ngờ cô dùng hai năm cải thiện tình trạng của đơn vị hậu cần thành công hấp dẫn ánh mắt của đại lão bản, từ vị trí một giám đốc bộ phận nhàn tản lần nữa đánh tới, ngồi lên vị trí tổng giám đốc.
Người ngoài chỉ thấy được thành tựu bạn đạt được, có ai hiểu vì những thứ đó mà bạn phải trả giá bao nhiêu nỗ lực, Mạnh Hinh cũng vậy, bạn trai chia tay, tăng ca thành chuyện thường, hảo hán bất đề đương niên dũng (hảo hán không nhắc chuyện anh hùng xưa), nghĩ đến tình cảnh hiện tại, yên lặng thở dài một hơi, Lan Thúy coi như không hy vọng, người tài giỏi không được trọng dụng.
- Thúy nhi tỷ tỷ yên tâm, muội nhất định nhắc đến tỷ trước mặt Trương ma ma.
"Thúy nhi?" Mạnh Hinh nâng mắt, đừng nói là Thúy phu nhân thê tử Lý Vệ đi, nhưng mà nghĩ lại kiến thức lịch sử có được nhờ xem phim truyền hình của bản thân, Mạnh Hinh lại phủ quyết ý niệm này.
Mạnh Hinh không chỉ mê văn Thanh xuyên, đọc xong rất thích khảo chứng lại các thông tin mình đọc được, nhưng mà sau một hồi tìm hiểu liền phát hiện, văn Thanh xuyên vẫn nên đọc chơi chơi thôi, quảng cáo với độc giả là "chân thực", "sát với lịch sử", vậy mà các nhân vật lịch sử bị đưa vào truyện liền rùm beng mỹ miều hóa hết cả, lại còn có bàn tay vàng.
Mạnh Hinh nhìn nhìn ngón tay, đáng tiếc cô được chú định là nữ phụ pháo hôi, Kim Thủ chỉ liền không đi theo cô.
Lý Vệ là một nhân vật có thật trong lịch sử Trung Quốc nhưng khi nhân vật đã được đưa lên phim thì dĩ nhiên là không phải mọi tình tiết đều nhất nhất đúng với sự thật lịch sử. Là quan viên của nhà Thanh, ông đóng vai trò quan trọng trong việc thực thi các cải cách của Ung Chính và từng đảm nhiệm nhiều vai trò trong triều đình nhà Mãn Thanh, được xưng là "Tam đại mô phạm" dưới thời Ung Chính.
Nghe được trong phòng có tiếng bước chân, Mạnh Hinh một lần nữa khôi phục dáng vẻ kính cẩn mặt đơ như chết, sụp mi thuận mắt hành lễ,
- Cung tiễn Lý trắc phúc tấn.
- Cung tiễn Đồng giai trắc phúc tấn.
- Cung tiễn Ô Nhã khanh khách.
- Cung tiễn Võ khanh khách.
- Cung tiễn Tống khanh khách.
- Cung tiễn cái-gì-đó khanh khách.
Mạnh Hinh sau khi đếm kỹ, tuy nói Dận Chân ít nữ nhân, nhưng mà ít thì chắc là trong phạm vi không đến hai mươi người?
Mạnh Hinh lễ nghĩa chu toàn, những người này cũng chả nhìn cô nhiều thêm một lần.
Nghĩ đến việc Mạnh Hinh khả năng chịu không nổi Ô Nhã khanh khách chèn ép, càng cảm thấy đối phương nhiều thêm phần hài hước, các nàng có xem diễn tư cách, Mạnh Hinh không có, chỉ có thể trong hậu trạch giãy giụa cầu sinh.
- Chủ tử nói ngươi trở về.
Tiễn đi nhóm tiểu boss, Mạnh Hinh rốt cuộc chờ được ma ma truyền lời bên người tứ phúc tấn, vẫn là vị ma ma cao gầy kia, Mạnh Hinh uốn gối,
- Vâng.
Mạnh Hinh mang theo Lan Thúy – bị sung quân đến bên người cô, đi đến phòng ở mới, đi được nửa khắc, Lan Thúy chỉ vào một tiểu viện nói,
- Tới rồi.
Mạnh Hinh hỏi:
- Bên trong có còn ai hay không?
- Chỗ này có ngài cùng Vương khanh khách, cả viện cũng chỉ có hai người các ngài.
- Nàng là?
Mạnh Hinh muốn tìm hiểu về bạn cùng phòng trước một chút, vị Vương khanh khách này hình như không được ghi lại trong lịch sử, giống các nàng, kêu khanh khách gì đó bất quá là cho các nàng mặt mũi, hộ gia đình bình thường có cái từ ngữ xưng hô quen thuộc hơn ——nha đầu thông phòng.
Lan Thúy nâng nâng mí mắt, đỡ Mạnh Hinh vào cửa, hạ giọng:
- Nàng tính tình cùng thân thể không được tốt, phúc tấn không cần nàng thỉnh an.
Mạnh Hinh ở trong lòng cho vị Vương khanh khách này một cái nhãn "không thể tới gần", liền tứ phúc tấn cũng lười phản ứng nàng, xem ra tính tình thật sự không tốt.
Bởi vì các phòng xây tương tự, lại gần nhau, căn bản không có chính phòng, tiểu viện bao gồm năm gian sương phòng, dọn vào một căn phòng còn tính là có chút ánh sáng mặt trời, Mạnh Hinh lười vì chuyện phòng ở mà lãng phí miệng lưỡi, nhìn quanh sân, còn có hai gian phòng bên trái, hẳn là chỗ ở của hạ nhân thô sử (hạ nhân làm việc nặng), trong viện còn xem như sạch sẽ, cũng không có nhiều hoa cỏ, vừa lúc, Mạnh Hinh cũng không thích hoa cỏ.
Ở hiện đại thú vui nhàn tản duy nhất của Mạnh Hinh chính là lên mạng xem tiểu thuyết, nuôi hoa nuôi cỏ gì đó, một là không có tâm tình, hai là cô nuôi cái gì chết cái đó, duy nhất có thể sống được lâu một chút tiểu rùa đen cùng tiên nhân cầu(họ xương rồng) cũng bị cô ngược đãi mà chết, vì suy nghĩ cho đám cỏ cây đáng thương, Mạnh Hinh rốt cuộc không nuôi thứ gì khác.
Cô cho rằng nuôi dưỡng hoa yêu cầu thời gian, làm cô nhi cô chỉ có thể dựa vào chính mình dốc sức làm, không có ai có thể giúp mình ngoài chính mình.
- Đi thôi.
Mạnh Hinh trực tiếp đi vào căn phòng nhỏ hẹp có chút âm u, bài trí trong phòng cũng coi như là đầy đủ hết, bất quá tất cả đều có vẻ cũ kĩ, không thể so với sương phòng của Ô Nhã khanh khách.
Lan Thúy áp xuống kinh dị trong lòng, Mạnh Hinh thế nhưng không hề ra oai phủ đầu với Vương khanh khách một cái, không tranh phòng ở?
Lan Thúy chủ động châm trà,
- Trong viện không có chỗ nấu nước, nước ấm dùng mỗi ngày đều phải đi phòng bếp.
- Không sao, ta không khát.
Mạnh Hinh ngồi ở ghế trên, tay vuốt ve hoa văn trên ghế dựa, đầu ngón tay không ngoài ý muốn dính một lớp bụi mỏng, tính ra căn phòng này, đợi đến lúc chính ngọ hẳn là có thể hứng được nhiều thêm mấy phần ánh mặt trời, cũng may không cần châm nến chiếu sáng suốt ngày, Mạnh Hinh thấy vậy là đủ.
Cô hiện giờ hẳn là xem như mở khóa hình thức làm ruộng không thăng cấp ở hậu viện Dận Chân đi. Phàm là thăng cấp, sinh bánh bao dưỡng bánh bao đều không liên quan đến cô.
Mạnh Hinh cũng không nghĩ mượn sức Lan Thúy, tay chống cằm nói:
- Nếu buổi tối ta muốn dùng nước ấm tắm rửa, có tính là yêu cầu không quá mức?
- Ngài ···
- Lan Thúy, ta nói thật với ngươi, ta vẫn luôn là nha đầu, nhưng từ tối hôm qua, có thể là hạnh phúc buông xuống quá đột nhiên, ta có một số việc rất mơ hồ.
Vì sao lúc Mạnh Hinh nói "hạnh phúc" buông xuống quá đột nhiên, bất giác làm Lan Thúy có cảm giác, nàng là nghiến răng nghiến lợi? Hay là tứ gia cường nàng? Mạnh Hinh mặc dù trổ mã không tệ, ở trong phủ cũng bất quá là nhan sắc tầm trung, hay là nói nàng căn bản là không muốn hầu hạ tứ gia?
- Ta cũng không phải chính thống xuất thân nha đầu, Ô Nhã khanh khách cũng không yêu cầu nhiều quy củ, cho nên ta có rất nhiều chuyện không rõ, phúc tấn chủ tử đem ngươi cho ta, Lan Thúy ngươi phải chú ý giúp ta.
Mạnh Hinh nghĩ nghĩ nói:
- Ta không có yêu cầu gì khác, chỉ cần hành vi có thể khiến người chú ý, không phù hợp thận phận hiện giờ của ta, ngươi đều phải nói cho ta.
- Đúng vậy.
Mạnh Hinh vừa nói vừa tự đồng tình, gật gật đầu.
Lan Thúy nhìn cô đến kỳ quái, ở trong mắt nàng, Mạnh Hinh ở trước mặt đám người tứ phúc tấn hèn mọn đến phảng phất là bụi đất, nhưng vào lúc này, nàng ... nàng lại là tự tại như vậy, có một loại hương vị tiêu sái, ở trong phòng ốc sơ sài nàng lại càng có tinh thần, có câu thơ không phải nói, sơn bất tại cao hữu tiên tắc danh (núi không nhất thiết phải cao, có tiên ở thì sẽ nổi danh).
Mạnh Hinh biết Lan Thúy đang đánh giá mình, cô cũng biết bản thân hiện tại với bản thân vừa rồi không giống nhau, nhưng ở trong phòng chính mình, còn phải làm bộ làm tịch thật sự là quá khó tiếp thu rồi,
- Lan Thúy, chỉ cần nhớ rõ, mọi việc phiền toái vượt qua quy củ sự tình nhất định phải nhắc nhở ta.
- Nguyện vọng lớn nhất của ta chính là sống trong phủ bình an, tường hòa, chết già —— sống thọ và chết tại nhà.
- Sống thọ và chết tại nhà?
- Đúng vậy.
Mạnh Hinh đôi mắt cười tủm tỉm, sáng lấp lánh,
- Đây là một cái nguyện vọng thực chất phác lại vĩ đại, Lan Thúy, giúp ta thực hiện nó.
Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ, quả đào tiếp tục cầu cất chứa, Mạnh Hinh có bàn tay vàng, nguyên nhân thành công bò cũng chính là do "bàn tay vàng" kia, quả đào lại lần nữa bảo đảm, bổn văn cùng bất luận cái gì Thanh Xuyên văn đều bất đồng. Văn án thượng tóm tắt là hoa thể? Quả đào nhìn thực bình thường a.