Thanh Xuyên Làm Nữ Phụ Pháo Hôi

chương 20: thăm ngục

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

() Thăm ngục

Edit: icedcoffee

Qua nửa canh giờ, tứ phúc tấn vịn tay ma ma đi đến nam thư phòng, bên trong đã trống không một bóng người, Ô Lạp Na Lạp thị chậm rãi nhắm mắt, nắm tay ma ma, nói:

– Trở về.

– Vâng, chủ tử.

Đường trở về, ma ma lặng lẽ dò xét tứ phúc tấn, bây giờ trên mặt nàng nhìn không ra dị trạng, ma ma khẽ nói:

– Chủ tử gia không phải là vì nàng.

Ô Lạp Na Lạp thị thần sắc không thư hoãn đi chút nào,

– Tây Lâm Giác La thị càng lúc càng khiến ta kinh hãi, ngươi đã từng thấy hắn vì ai mà phá hư quy củ chưa? Đông Giai trắc phúc tấn có bao nhiêu sủng ái, nhưng chỉ cần nàng nói một câu đến nhà mẹ đẻ, Tứ gia cho dù không lãnh đạm nàng một năm, sắc mặt tuyệt không đẹp mắt. Đông Giai thị là kẻ thông minh, không thăm dò Tứ gia về vấn đề này, nhưng hôm nay thì sao? Tứ gia vì Tây Lâm Giác La thị mà phá lệ, ta lo lắng không phải nàng, mà là Tứ gia quá coi trọng người ở sau lưng nàng.

– Nếu không nô tỳ đem tin tức lộ ra? Để Đông Giai trắc phúc tấn biết được? Người trong phủ chưa chắc sẽ để yên cho Tây Lâm Giác La khanh khách, nàng là cái tên đần không hiểu quy củ, Tứ gia kiểu gì cũng sẽ phiền chán nàng.

Tứ phúc tấn lắc đầu bác bỏ đề nghị của ma ma,

– Không được, Tứ gia đã coi trọng người sau lưng nàng, ta nào dám phá hư? Tứ gia là đoán chắc ta sẽ đi nam thư phòng, để cho ta giúp đỡ bọn họ giải quyết tốt hậu quả ···

Ô Lạp Na Lạp thị sắc mặt âm trầm, giải quyết tốt hậu quả... quy củ của Dận chân không thể bị phá, hắn cần nhất là giữ gìn mặt mũi, cho nên đến phiên nàng tìm lý do thỏa đáng vì sao Tây Lâm Giác La thị lại theo Dận Chân ra ngoài, tuyệt đối không thể nói là đi cứu a mã khốn nạn kia của Tây Lâm Giác La thị, có việc nào có với việc này buồn bực hơn.

Động tĩnh trong hậu viện không thể gạt được người trong phủ, mặc dù các nàng không biết tin tức kỹ càng, không có cách nào từ sân tứ phúc tấn hỏi thăm được tin tức, nhưng Tây Lâm Giác La thị không có ở trong phủ mà là theo Tứ gia đi ra ngoài, nữ nhân hậu viện chẳng mấy người không biết.

Ô Lạp Na Lạp thị trở lại trong sân,

– Các ngươi tới thật là đầy đủ, hôm nay làm thế nào, đến Lý muội muội cũng tới?

Lý thị mang bầu, thân thể càng ngày càng nặng nề , Ô Lạp Na Lạp thị liền miễn hẳn thỉnh an cho nàng.

Lý thị phá lệ coi trọng cái thai trong bụng, không có chuyện gì làm sẽ không ra khỏi tiểu viện, ăn mặc đều nghiêm phòng cẩn thận, nghĩ đến chuyện sinh thêm một nhi tử, địa vị sẽ càng vững chắc.

Tứ gia sủng ái Đông Giai thị thì sao? Nàng sinh được nhiều nhi tử cho tứ gia, tứ gia cũng sẽ không bạc đãi nàng.

Lý thị vịn sau lưng, bụng hướng về phía trước nhô lên, mặc dù có thai, màu da nàng không có bóng loáng tinh tế như trước kia, dáng người cũng không đủ xinh đẹp, sưng vù, nhưng đây đều là huy chương của nàng, chứng minh nàng được Dận Chân sủng, chứng minh nàng có thể sinh nhi tử.

Trước mặt Ô Lạp Na Lạp thị, Lý thị không dám quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ nàng, kính cẩn nói:

– Mấy ngày không gặp phúc tấn, thiếp rất nhớ ngài, hôm nay nhàm chán, liền muốn hướng phúc tấn thỉnh giáo kinh nghiệm nuôi trẻ, Hoằng Huy đại ca được phúc tấn nuôi dạy tốt, thiếp cũng muốn học hỏi mấy phần, thời điểm thiếp tới cũng giật nảy mình đâu, còn tưởng rằng phúc tấn là triệu kiến bọn tỷ muội, vẻn vẹn sót lại thiếp.

Trừ Đông Giai trắc phúc tấn luôn thanh cao không dính bùn, tất cả các nữ nhân của Dận Chân không danh phận hay có danh phận đều đến, Ô Lạp Na Lạp thị ngồi trên ghế chủ vị, gương mặt vẫn bình thản:

– Lý muội muội nói sao lại nói vậy? Ta sót ai cũng không sót được muội muội.

Đám người thần sắc có mấy phần xấu hổ, từng cái tùy tiện chạy đến trong sân tứ phúc tấn, thật sự không biết nhẫn nhịn.

Nhưng Tứ gia chưa hề mang một thị thiếp khanh khách nào đi ra ngoài qua, nữ tử đi theo Tứ gia ra ngoài chỉ có hai, một là tứ phúc tấn, hai là Đông Giai trắc phúc tấn, người có địa vị lại có sủng ái như Đông gia Đông Giai trắc phúc tấn còn hiếm có cơ hội cùng Tứ gia đi ra ngoài, Tây Lâm Giác La thị là cái gì?

Cho nên đám người vẫn giả bộ không biết, nói,

– Còn có một người chưa có mặt, là Tây Lâm Giác La khanh khách, nàng đâu rồi?

Ô Nhã thị chớp chớp mắt,

– Nàng quen lười biếng, các tỷ tỷ đều đến bồi tứ phúc tấn, nàng lại không đến, tham ngủ lười biếng như nàng đúng là vô ý quá, phúc tấn, nếu không tỳ thiếp cho người đi gọi nàng?

Ô Lạp Na Lạp thị nhàn nhạt nói:

– Không cần, nàng vừa rồi hầu hạ Tứ gia đi ra ngoài.

Tin tức được chính thức xác nhận từ miệng tứ phúc tấn làm cho đám nữ nhân đều phải đổi sắc, Tây Lâm Giác La thị hèn mọn không lên được mặt bàn lại có thể cùng Dận Chân đi ra ngoài?

Tây Lâm Giác La thị có chỗ nào đáng giá?

Ô Nhã thị nước mắt lưng tròng sám hối,

– Là tỳ thiếp không quản giáo tốt quy củ Tây Lâm Giác La thị, nàng một thị thiếp nho nhỏ sao có thể bồi Tứ gia ra ngoài? Chờ nàng trở lại...Tỳ thiếp nhất định sẽ dạy dỗ nàng.

Ô Nhã thị quỳ gối trước mặt tứ phúc tấn,

– Tỳ thiếp biết sai, cầu phúc tấn khai ân.

Ô Lạp Na Lạp thị nói:

– Ta nhìn Tây Lâm Giác La thị mặc dù vị phần thấp, nàng cũng chưa đọc bao nhiêu sách, kim khâu nữ công càng không thể nói là tốt, nhưng nàng quy củ cẩn thận không hề chênh lệch so với Ô Nhã thị ngươi, nàng bây giờ không phải nô tỳ của ngươi, cho dù dạy bảo nàng quy củ cũng là ta dạy, Ô Nhã thị.

Tứ phúc tấn từ trên cao nhìn xuống Ô Nhã thị,

– Về sau loại lời này vẫn là sửa lại đi, ta hôm nay bỏ qua không trừng phạt ngươi.

Có câu nói nói ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Tứ phúc tấn phảng phất cảm thán đến chậc chậc hai tiếng, đừng khinh thiếu niên nghèo, ai ngờ được tương lai ai sẽ là người hiển quý trước?

Ô Nhã thị thân thể lung lay, cắn môi, trong miệng một mùi tanh mặn, Mạnh Hinh tiện nhân kia lại có thể được tứ phúc tấn che chở, bợ đỡ được tứ phúc tấn, khó trách dám châm chọc khiêu khích mình, chỉ cần nghĩ đến chuyện Mạnh Hinh bồi Dận Chân đi ra ngoài, Ô Nhã thị tâm đau đớn như đao cắt.

Tứ phúc tấn nói:

– Tứ gia đi miếu cùng Vô Vi đại sư luận phật, vừa lúc Tây Lâm Giác La khanh khách hầu hạ ở chỗ ta, mặc dù là phật gia trọng địa, nhưng bên người Tứ gia cũng không thể không có ai bưng trà đưa nước, ta nhìn Tây Lâm Giác La thị, muốn để nàng nghe đại sư Vô Vi giảng phật kinh, Tứ gia nói nàng không đủ trầm ổn, ta liền lệnh đi hầu hạ Tứ gia.

Đám nữ nhân nghe xong càng thêm hâm mộ ghen tị, nhưng tứ phúc tấn đã nói là nàng phân phó, ai cũng không dám nhảy ra chỉ trích nàng là an bài sai lầm rồi.

Đây là ân điển Ô Lạp Na Lạp thị cho nàng, ngày xưa Tây Lâm Giác La thị hầu hạ tứ phúc tấn có bao nhiêu kính cẩn các nàng đều có thể nhìn ra, cúi đầu ngoan ngoãn đến mức như là đem tứ phúc tấn thành bồ tát mà cung phụng, Bồ Tát cảm thấy Mạnh Hinh thành kính, thưởng mặt mũi hầu hạ Tứ gia...các khanh khách thị thiếp địa vị thấp giống như học được bài học, đối tứ phúc tấn càng thêm kính cẩn, đều muốn học Mạnh Hinh đem tứ phúc tấn làm Bồ Tát mà bái.

Tứ phúc tấn trên mặt bình tĩnh hưởng thụ đám thị thiếp lấy lòng, trong lòng lại nghĩ, vậy cũng coi như trong khổ có sướng, thị thiếp hậu viện sẽ càng thêm nghe lời mình, có Mạnh Hinh làm tấm gương, các nàng sẽ càng dụng tâm hầu hạ.

Bị đám người ghen tị – Mạnh Hinh lúc này thân thể cứng ngắc, cô cách Dận Chân rất gần, Dận Chân giữa lông mày có mấy phần không vui, Mạnh Hinh ngửi ngửi mùi vị trên người mình, thỉnh tội nói:

– Nô tỳ quên dùng huân hương, chủ tử phúc tấn thưởng nô tỳ, nô tỳ không rõ cách dùng.

Dận chân hừ lạnh một tiếng, Mạnh Hinh vội vàng đem chén trà bày bên trên bàn nhỏ đưa đến trên tay Dận Chân.

Mặc dù lần đầu tiên đi ra ngoài đối với Mạnh Hinh mà nói là mới mẻ, từ sau khi xuyên không cô chưa ra khỏi cửa lần nào, vị tứ đại gia trước mặt thật sự khó hầu hạ, Mạnh Hinh lại có việc muốn nhờ, vẫn là vuốt lông sờ lông đi.

Mạnh Hinh sụp mi thuận mắt an tĩnh ngồi ở một bên, tùy thời chú ý động tĩnh Dận Chân, nhìn quen cảnh ngựa xe như nước ở trong phim truyền hình hay trong những bức tranh, cảnh sắc bên ngoài với Mộng Hinh mà nói có chút mới mẻ.

Ánh mắt Dận Chân rơi vào trong lá trà nổi trên mặt chén, hắn thích dạng yên tĩnh này, người trước mắt cũng chưa chắc không thể dạy dỗ, thân thể nàng căng thẳng khẩn trương, dạy dỗ tốt rồi cũng có khả năng giữ ở bên người hầu hạ, Dận Chân cảm thấy cũng không quá mức miễn cưỡng.

Hai người cứ như thế một đường trầm mặc, phảng phất như đang so xem ai giống người gỗ không động đậy hơn.

Đến khi xe ngựa dừng lại, Dận Chân đưa tay nâng hàm dưới Mạnh Hinh, ngón tay xẹt qua gò má cô, ánh mắt như đang nhìn một món đồ có tỳ vết,

– Gia thích ngươi nghe lời, hôm nay thực ngoan.

Mạnh Hinh không dám tránh, người trước mặt là hoàng tử là chủ tử, cô là thị thiếp của hắn,

– Đa tạ gia.

Mạnh Hinh xuống xe ngựa, Dận Chân lông mày khẽ nhăn, ngón cái ấn huyệt thái dương, quy củ còn phải dạy bảo nhiều.

Dận Chân ở trong xe ngựa, đợi mãi, đợi nửa được khắc đồng hồ, hắn đổi tư thế, lại đợi một hồi...

Dận Chân từ trong ngực lấy ra đồng hồ bỏ túi, thời gian trì hoãn quá lâu, cha con bọn họ có nhiều lời để nói như vậy?

Chân chính có thể giúp Thiện Bảo chính là hắn, Mạnh Hinh không phải nên đi cầu hắn hay sao?

Dận Chân vén màn xe, xe ngựa vốn đang dừng sẵn ở trước cổng nha môn, Dận Chân xuống xe, hai mắt nheo lại, làm nô tài bên người hãi hùng khiếp vía, Tứ gia không vui, cả đám đều cúi thấp đầu, sợ bị Dận Chân xem như nơi trút giận.

Cao Vô Dung thấp giọng hỏi:

– Nếu không nô tài đi thúc giục Tây Lâm Giác La khanh khách một chút?

Dận Chân ngón cái vân vê nhân ngọc, cất bước đi về hướng nhà lao, Cao Vô Dung bận bịu chạy theo sau lưng hắn, một lần nữa cảm thán, chủ tử quý nhân vậy mà bước vào nhà tù, Tây Lâm Giác La khanh khách đúng lợi hại.

Không khí trong phòng giam đương nhiên là không tốt, tia sáng u ám, mặt đất không bằng phẳng, Dận Chân thích ứng một hồi, mùi xà phòng thấp kém đã khiến hắn bất mãn, Dận Chân càng vì mùi hôi xung quanh mà bực bội, xa xa truyền đến động tĩnh, Dận Chân cất bước đi về phía trước.

Cai ngục khuôn mặt phát khổ đi theo Tứ gia, tôn Phật sống này làm sao tự mình giá lâm thế này?

Đám đồng liêu chưa biết chuyện con gái Thiện Bảo nhập phủ tứ gia, nhìn thấy Dận Chân tự mình bồi tiếp nữ nhi Thiện Bảo đến, kém một chút đem đầu lưỡi đều nuốt vào.

Dận Chân nghĩ bước vào sẽ là cảnh Mạnh Hinh đang khuyên nhủ Thiện Bảo, nhưng không nghĩ tới đập vào mắt lại là cảnh, trước cửa phòng giam Thiện Bảo vây mấy người, còn nghe tiếng phạm nhân trong nhà tù cười to:

– Nói hay lắm, nói đúng lắm, nếu như sớm nghe lời tiểu nương tử, chúng ta cũng không đến mức bị nhốt vào ngục giam thế này.

Khu nhà lao này đều giam một ít "kỳ nhân", đều là tôn thất hoặc quan nhàn tản, gây chuyện rồi bị nha môn bắt giữ, Dận Chân sắc mặt càng thêm khó coi.

Bên trong phòng giam truyền đến tiếng nghẹn ngào,

– A mã sai, a mã về sau nhất định sẽ cẩn thận, con gái ngoan đừng nóng giận! A mã thực sự biết sai rồi!

Truyện Chữ Hay