Thanh Xuyên - Ký Sự Tấn Chức Của Hoàng Quý Phi

chương 46: c46: lễ tắm ba ngày

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mùng một tháng Giêng.

Vừa qua giờ Sửu, tứ gia mới chợp mắt được có hai canh giờ đã tỉnh dậy. Tấu chương thỉnh phong viết suốt một đêm đã được phong ấn lại nhét vào trong ngực. Hắn tới phòng tiểu cách cách nhìn qua, thấy hai mẹ con Vưu Uyển vẫn đang ngủ say thì thả nhẹ cước bộ đi ra ngoài.

Ra roi thúc ngựa chạy từ Hoàng trang vào cung cũng phải mất ít nhất một canh giờ. Tứ gia nắm chặt thời gian, cuối cùng ở trước khi trời sáng đã tới bên ngoài Cổng Đông Hoa. Sau khi vứt ngựa lại cho Tô Bồi Thịnh, hắn vội bước nhanh tới Điện Thái Hòa.

Quan lại đều ở bên ngoài triều bái. Khang Hi đứng ở phía trước nhất, nhận rượu tế từ lễ quan.

Tứ gia vuốt lại triều phục, đứng vào vị trí của mình. Thập tứ gia cách khoảng nửa trượng về phía sau thấy hắn tới muộn, lén lút chọc hắn một cái.

"Tứ ca, huynh sao vậy? Tới trễ như thế, cẩn thận bị Hoàng a mã bắt lỗi." Thập tứ gia thấp giọng nói.

Tứ gia quay đầu liếc hắn: "Đệ đứng thẳng cho ta, chớ có nghiêng trái nghiêng phải, không đứng đắn tí nào."

Thập tứ gia vốn cho là mình có thể bắt được nhược điểm của tứ gia, ai ngờ lại bị tứ gia nhân tiện phê bình một trận, cố tình không dám náo loạn vào lúc này, chỉ đành dựng râu trừng mắt với bóng lưng tứ gia.

Mấy vị ca ca bên cạnh làm như không nhìn thấy gì. Lão thập tứ là đệ đệ ruột của tứ gia nên mới dám trêu chọc hắn. Mấy người bọn họ cũng không muốn xung đột với lão tứ.

Thập tam gia đứng bên cạnh thập tứ gia, thấy vậy huých hắn một cái rồi cười nói: "Đệ còn không biết ư, nhất định là tứ ca chạy về từ thôn trang ở Kinh giao. Nghe nói hôm qua tứ ca mới được thêm một tiểu a ca. Bôn ba trên đường phí không ít thời gian đó."

Tối hôm qua sau khi rời cung, thập tam gia vốn muốn tìm tứ gia nói chuyện. Nhưng đợi y tới được Cổng Đông Hoa thì tứ gia đã sớm đi xa. Thập tam gia kéo thị vệ lại hỏi thăm, có một người tai thính mắt tinh chú ý tới giọng thông báo oang oang của Tô Bồi Thịnh liền kể lại cho y nghe.

"Sinh tiểu a ca ngay ngày Trừ Tịch ư? Đứa nhỏ này thật là biết chọn thời điểm!" Thập tứ gia không ngờ còn có duyên cớ như vậy. Hắn biết đây là chuyện vui lớn, nhất thời cũng hết giận, chắp tay nói với tứ gia, "Đệ đệ ở đây chúc mừng tứ ca. Đợi ngày khác đệ muốn tới thăm cháu nhỏ, không cho huynh ngăn cản đâu đấy."

"Đệ đứng đắn tới cửa thì ai sẽ cản," Thập tam gia cười hắn, "Lần nào cũng là do đệ nháo ra chuyện xấu mới mò đi tìm tứ ca."

Mặt thập tứ gia xấu hổ tới đỏ cả lên, lầm bầm lầu bầu nói không nên lời.

Vừa vặn Khang Hi bên trên đã hoàn tất tế tự, vừa xoay người thì bắt gặp bộ dáng kia của thập tứ gia, không khỏi cười nói: "Lão thập tứ, con sao thế? Lại làm ra trò khôi hài gì rồi?"

Thập tứ gia bị điểm danh đương trường, không thể làm gì khác ngoài bước ra, bẩm lại chuyện vừa rồi với mọi người.

Khang Hi nghe vậy cũng thấy mới lạ, bèn nhìn tứ gia nói: "Nếu trẫm nhớ không lầm thì đứa nhỏ này hẳn là lục a ca của con. Sinh ra vào ngày Trừ Tịch, cũng là điềm tốt khởi đầu một năm mới."

Tứ gia vội bước ra đáp: "Hoàng a mã quá khen, chỉ là trùng hợp mà thôi, không đảm đương nổi lời này."

Khang Hi cười khoát tay. Vốn mọi người còn không dám chen miệng nhưng thấy vẻ cao hứng này của Hoàng thượng, nhất thời đủ loại âm thanh chúc mừng vang lên.

Thập tam gia cười nói: "Nhi thần thấy tiểu a ca này không có tranh thủ sinh ra vào năm mới để lấy điềm tốt lành gì đâu, mà là để có thể xin tiền áp thăng từ Hoàng a mã đấy, là muốn chia chút không khí vui mừng của Hoàng a mã mới đúng."

Mùng một tháng Giêng hàng năm, nhóm Hoàng tôn tiến cung đều có thể được Khang Hi ban thưởng, gọi là tiền áp thăng, lời này của thập tam gia cũng không sai.

Khang Hi nghe vậy thì rất cao hứng, vừa vặn đúng lúc Lương Cửu Công dâng bút mực lên, muốn hầu hạ Hoàng thượng khai bút Nguyên Đán.

Khang Hi liền nâng tay viết chữ Phúc, sai Lương Cửu Công lấy ra chuỗi đồng xu hình rồng chuẩn bị cho các Hoàng tôn, gộp chung với chữ Phúc thưởng cho tứ gia.

"Con mang xâu tiền này về, nói là trẫm ban thưởng cho đứa nhỏ, để mấy năm nữa nó tiến cung dập đầu tạ lễ với trẫm."

Tuy các Hoàng tôn đều có thể được đến tiền áp thăng này nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có một a ca nhỏ tuổi như vậy đã được hưởng vinh dự ấy. Tứ gia vội vàng vươn hai tay tiếp nhận, thay mặt Nguyên ca nhi tạ ân Thánh thượng.

Thập tứ giá thấy rất mới lạ, bèn đoạt lấy chữ Phúc trong tay tứ gia quan sát. Chữ Phúc đầu tiên trong năm mới này bị một thằng nhóc miệng còn hôi sữa lấy được, đây là chuyện trước nay chưa từng có.

Hắn lặng lẽ nói thầm với thập tam gia: "Ngày sau ta cũng phải bắt chước mới được, sinh một a ca đáng yêu, tới lúc đó cũng sẽ được nhận phần phúc khí này."

Cửu gia đứng trước nghe được bèn đạp cho hắn một cước. Ban đầu thập tứ gia còn chưa phản ứng kịp, đang định mở miệng tranh luận thì đã bị thập tam gia kéo lại, âm thầm nháy mắt với hắn, trộm khua tay làm thành chữ "Tám".

Thập tứ gia vội vàng ngẩng đầu, nhìn bát gia đang đứng trước mặt cách hắn không xa, không dám nói gì nữa.

Hắn khờ quá, sao lại quên mất con nối dòng của bát gia không phong phú, tới giờ vẫn chưa có con trai kia chứ. Lời vừa rồi chẳng phải là xát muối lên vết thương của người ta ư?

Thập tứ gia lập tức ngậm chặt miệng.

*

Chuyện ở Điện Thái Hòa truyền tới Ninh Thọ Cung. Nghe nói Hoàng thượng thưởng chữ Phúc đầu tiên trong năm mới cho tiểu a ca mới sinh của phủ tứ bối lặc, phản ứng của mọi người đều không đồng nhất.

Nghi phi lắc lắc khăn tay, nhướng mi cười với Đức phi: "Tiểu Hoàng tôn mới sinh này của tỷ tỷ thật là có phúc khí. Mới sinh ra được một ngày đã để lại danh tiếng trước mặt Vạn tuế gia, người khác cũng không có phúc phần này đâu."

Trong lòng Đức phi cũng kinh ngạc nhưng đối với những lời có gai của Nghi phi, trên mặt bà vẫn hiện nụ cười ôn hòa, nói: "Muội muội quá lời, chỉ là Vạn tuế gia hứng thú nhất thời thôi. Đứa bé là trẻ con mới sinh, biết cái gì chứ. Muội muội thực sự là cân nhắc nó."

Nghi phi than nhẹ một tiếng. Thái hậu bên trên thấy hai người nói qua nói lại nhưng không quá hiểu, bèn dùng tiếng Mông Cổ hỏi Nghi phi.

Nghi phi dùng vài ba câu kể lại mọi chuyện. Thái hậu đã lớn tuổi, thích nghe những chuyện cát tường như thế này bèn liên tục khen với Đức phi là đứa bé thật có phúc, còn đích thân thưởng một chuỗi Phật châu làm từ mười tám hạt san hô đỏ.

Đức phi lập tức tạ ân. Vẻ mặt Nghi phi bên cạnh càng thêm khó coi.

Từ Ninh Thọ Cung trở về Vĩnh Hòa Cung, Đức phi nói với tứ phúc tấn: "Quý phủ mới có thêm một tiểu a ca, sao con không báo với bổn cung một tiếng?"

Hôm nay, suýt chút nữa bà đã hấp tấp không kịp phản ứng, lúc ấy cả người cũng mơ hồ.

Tứ phúc tấn nói: "Nương nương thứ tội, con dâu cũng là tối qua mới biết chuyện, sáng sớm hôm nay chưa kịp nói lại với người. Ai ngờ Hoàng thượng sẽ hỏi tới chuyện này."

Nàng thầm nghĩ trong lòng, Vưu cách cách sinh cũng khéo quá. Nếu không phải là chọn đúng thời điểm tốt để sinh sản thì ai sẽ biết con trai nàng ta là người nào? Lần này thì hay rồi, cả cung đều biết tứ gia có một lục a ca sinh ra vào đêm Trừ Tịch. Vừa rồi, ánh mắt của các phúc tấn khác nhìn nàng cũng là chế giễu trắng trợn.

Đương nhiên Đức phi không biết tứ phúc tấn đang suy nghĩ gì. Đứa nhỏ của tứ gia lọt vào mắt xanh của Thánh thượng, bà chỉ cảm thấy cao hứng, bèn nói: "Lần này lục a ca ra đời, bổn cung cũng nên ban thưởng. Vừa hay để các con mang về phủ, nhớ dặn dò nô tài hầu hạ cẩn thận, phải chiếu cố hai mẹ con họ cho thỏa đáng."

Lúc này, việc đứa nhỏ mới ra đời có thể sống sót hay không vẫn còn là nan đề. Đức phi từng thấy qua quá nhiều đứa nhỏ chết yểu. Lục a ca chọn thời điểm sinh ra tốt quá, ngàn vạn lần chớ nên cô phụ số phận này.

Tứ phúc tấn tất nhiên là liên tục gật đầu đáp ứng.

Lý trắc phúc tấn đứng nơi xa, nghe được cuộc đối thoại này thì lén đảo mắt. Đức phi không rõ nội tình nhưng nàng ta biết, Vưu Uyển đã sớm được tứ gia đưa về thôn trang rồi. Quá trình từ sinh sản tới ở cữ, phúc tấn nửa điểm cũng không chen tay vào được. Mấy lời căn dặn của Đức phi, e là đều đổ sông đổ bể cả thôi.

Qua một lúc, Liễu ma ma bên người Đức phi mang phần thưởng lên. Lý thị lạnh nhạt nhìn, thấy Đức phi không ban thưởng quá giới hạn, cũng như phân lệ của tứ a ca và ngũ a ca, ít hơn một chút so với tam a ca.

Trong lòng Lý thị nhất thời thư thái. Tuy lục a ca được Thánh thượng ban thưởng nhưng vẫn là con do cách cách sinh ra, thân phận thấp, không so được với tam a ca của nàng ta.

Tứ phúc tấn và Lý thị ở lại Vĩnh Hòa Cung hơn nửa ngày, tới khi hai người chuẩn bị xin phép cáo lui, Lan Tiêu cô cô đột nhiên từ bên ngoài tiến vào, cúi người nói mấy câu bên tai Đức phi.

Lông mày Đức phi hơi nhướng, bất động thanh sắc thấp giọng nói: "Nó thật sự đã trình tấu chương lên Tông Nhân Phủ rồi ư?"

Lan Tiêu gật đầu: "Nô tỳ vừa nghe được tin tức, cũng đã tận mắt nhìn thấy tấu chương nên đặc biệt về báo với nương nương một tiếng."

"Nó thật là nóng vội, một khắc cũng không chờ được." Đức phi khẽ quát một câu rồi ngoắc tay gọi Liễu ma ma qua, nhỏ giọng phân phó.

Tứ phúc tấn đứng cúi đầu. Tuy nàng ở gần nhưng lại không nghe rõ Đức phi nói gì, nghĩ tới là chuyện mình không nên nghe, liền tiếp tục chuyên chú cúi đầu.

Thời điểm Lan Tiêu cô cô tiễn các nàng tới cửa cung, lễ vật Đức phi ban cho lục a ca được đưa lên xe ngựa, Lý trắc phúc tấn tùy ý liếc một cái, nhất thời trợn tròn hai mắt, dáng vẻ kinh hách quá độ.

"Cái này.. cái này.. có phải là sai rồi không? Lễ vật sao bỗng nhiên nhiều lên thế này, vừa rồi rõ ràng không phải như thế." Lý thị chỉ vào đống đồ ban thưởng mà la lớn.

Lan Tiêu cô cô cười nói: "Trắc phúc tấn nói đùa, những thứ này đều do nương nương phân phó, nô tỳ nào dám tùy ý tăng giảm."

Phúc tấn nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn về phía lễ vật, vừa liếc mắt đã hiểu rõ sự tình.

Vừa rồi ban thưởng của Đức phi vẫn dựa theo phân lệ cũ của tứ, ngũ hai vị a ca, nhưng những thứ được chất lên xe ngựa lúc này lại có thể sánh ngang với tam a ca.

Phúc tấn đã sớm đoán được an bài của tứ gia nhưng không ngờ hắn lại cấp thiết đến mức này. Lục a ca vừa ra đời, hắn đã muốn thỉnh phong trắc phúc tấn cho Vưu Uyển, hoàn toàn không tiết lộ nửa câu với những người khác trong phủ.

Sắc mặt phúc tấn trầm xuống, thần thái lộ ra vẻ lạnh lẽo khó nói nên lời, quát Lý thị vẫn đang ồn ào: "Đừng nháo nữa, đã là nương nương phân phó thì ngươi cứ ngoan ngoan mà nghe. Còn không mau lên xe hồi phủ?"

Lý thị bị nàng quát cho rùng cả mình, không rõ phúc tấn xảy ra chuyện gì, nhất thời không dám tranh luận với Lan Tiêu nữa, vội vã cùng tay cùng chân leo lên xe ngựa của mình.

Phúc tấn chỉ gật đầu ý bảo với Lan Tiêu rồi sau đó nghiêm mặt ngồi lên xe ngựa. Ngược lại, khuôn mặt Lan Tiêu vẫn tươi cười, đợi sau khi phúc tấn hạ rèm xe thì ý cười mới biến mất, còn giơ tay xoa bóp quai hàm cứng đơ.

Mấy vị phúc tấn nhà tứ gia và thập tứ gia đều không dễ đối phó. Nàng cười tới cười lui cũng không nhận được sắc mặt tốt. Lần sau lại thêm một vị Vưu trắc phúc tấn tiến cung nữa, cũng không biết nhân cách thế nào, hy vọng sẽ dễ chung đụng hơn một chút.

Lan Tiêu than nhẹ một tiếng, xoay người trở về Vĩnh Hòa Cung.

*

Vưu Uyển ở thôn trang cách xa Tử Cấm Thành. Nàng cũng không biết sự ra đời của Nguyên ca nhi lại nhấc lên chừng ấy sóng gió trong cung.

Hiện tại nàng chỉ một lòng học cách bế con trai.

Sau nhiều lần Vưu Uyển khiến cho Nguyên ca nhi khóc toáng lên, Nghiêm ma ma không cho phép nàng đụng tới bé nữa. Vưu Uyển chỉ có thể nhìn, nỗ lực dùng món đồ chơi phát ra âm thanh là trống bỏi để thu hút sự chú ý của Nguyên ca nhi.

Nguyên ca nhi nghe tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo chuyển động theo, hai nắm tay nhỏ kích động lắc lư. Mỗi khi Nguyên ca nhi xoay đầu theo tiếng trống, Vưu Uyển lại đổi tay sang một hướng khác, khiến cho Nguyên ca nhi lại xoay loạn lên.

"Ma ma, sao thằng bé không mở mắt?" Vưu Uyển hỏi Nghiêm ma ma, "Ta đã quan sát hơn nửa ngày, đôi mắt nó vẫn chưa từng mở."

Nghiêm ma ma nói: "Cách cách chớ nóng vội, có vài đứa nhỏ quả thực mở mắt chậm hơn bình thường. Ngài chờ thêm một chút đi.". Đọc‎ tr𝘂yệ𝗇‎ hay,‎ tr𝘂y‎ cập‎ 𝗇gay‎ ﹏‎ 𝖳𝙍‎ 𝖴𝘔𝖳𝙍𝖴𝘠ỆN﹒V𝗇‎ ﹏

Thanh Mai bên cạnh lầm bầm: "Cách cách đó là quan sát tiểu chủ tử hả? Sao nô tỳ cứ có cảm giác ngài đang chơi đùa tiểu chủ tử ấy?"

Vưu Uyển: ".. Ta đây còn không phải là đang rèn luyện thính giác cho nó ư? Thính giác của trẻ nhỏ rất trọng yếu, không thể lơ là."

Thanh Mai qua loa gật đầu, hiển nhiên là không tin lời nàng.

"Được rồi được rồi," Nghiêm ma ma lên tiếng, ôm Nguyên ca nhi từ bên người Vưu Uyển đi, "Đã đến giờ tiểu chủ tử bú sữa rồi. Nô tỳ ôm tiểu chủ tử qua phòng cách vách, một lát nữa sẽ trả về cho cách cách."

Vưu Uyển gật đầu lia lịa. Hiện tại nàng rất thích ngắm Nguyên ca nhi, nhìn lâu như vậy mà còn chưa thấy đủ đây này.

Nói là cách vách nhưng thực ra là khơi thông một cánh cửa nhỏ trên tường phòng Vưu Uyển, trực tiếp bế Nguyên ca nhi sang chỗ nhũ mẫu bên kia, miễn cho phải ra ngoài hứng gió lạnh.

Nghiêm ma ma vừa đi, ngạch nương Hỉ Tháp Tịch thị của Vưu Uyển liền tới. Trên tay tỳ nữ sau lưng còn bưng canh ngó sen cho nàng.

Hiện Vưu Uyển chỉ ăn được chút đồ thanh đạm dễ tiêu, loại canh đại bổ cũng chưa thể đụng tới.

Hỉ Tháp Tịch thị ngồi bên giường, cầm muỗng tự tay đút cho Vưu Uyển. Hai mắt Vưu Uyển sáng lên, ngoan ngoãn mở miệng uống canh.

Bát canh đã cạn thấy đáy nhưng Hỉ Tháp Tịch Thị vẫn chưa đứng dậy rời đi mà nói với Vưu Uyển: "Ta muốn hỏi con một chuyện, chẳng biết tứ gia đã nhắc với con chưa?"

Vưu Uyển nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ngạch nương, lập tức cũng chăm chú lên: "Ngạch nương cứ nói đi."

Hỉ Tháp Tịch thị nói: "Trước kia tứ gia vì bảo vệ con và Nguyên ca nhi chu toàn nên mới an trí con ở thôn trang này đợi sinh. Biện pháp này cũng thỏa đáng. Nhưng hiện giờ Nguyên ca nhi đã ra đời, tứ gia có nói lúc nào thì đón hai mẹ con về phủ không?"

Vưu Uyển đáp: "Chuyện này ngạch nương không cần lo lắng. Hiện tại trời lạnh, con và Nguyên ca nhi đều không thể tùy tiện di chuyển. Ý tứ gia là đợi con hết cữ thì sẽ đón hai mẹ con về phủ, vừa vặn tổ chức tiệc đầy tháng trong phủ luôn."

"Đầy tháng đúng là nên làm trong phủ," Thần sắc Hỉ Tháp Tịch thị vẫn chưa thả lỏng, nói, "Nhưng cũng sắp tới lúc Nguyên ca nhi phải tắm ba ngày rồi, nếu làm ở thôn trang thì chẳng phải là quá đơn giản sao?"

Tạm không nói tới việc ở thôn trang không có đầy đủ đồ đạc, nhưng người thêm bồn cũng chẳng có mấy ai thì lễ tắm ba ngày này còn ý nghĩa gì nữa?

Vưu Uyển nhất thời không nghĩ tới điểm này. Hiện tại ngạch nương hỏi, nàng cũng chẳng trả lời được.

Người có thể tham dự lễ tắm ba ngày của Nguyên ca nhi đều ở nội thành, cách thôn trang chừng hai canh giờ đi xe ngựa. Hai mẹ con nàng lại không thể trở về, lễ tắm ba ngày của Nguyên ca nhi e là chỉ có thể tùy tiện qua loa.

Cũng không thể bắt mọi người trong phủ bối lặc tới thôn trang chứ, quá phiền phức cho bọn họ đi.

*

"Cái gì? Tứ gia kêu chúng ta sáng sớm mai đã phải tới thôn trang, chỉ vì dự lễ tắm ba ngày của thằng nhãi kia?" Lý trắc phúc tấn nghe được tin này, cả người đều không ổn, "Tứ gia điên rồi chắc? Chúng ta nhiều người như vậy, bôn ba chỉ để dự lễ tắm ba ngày của con trai một cách cách. Ngài ấy cũng không ngại giày vò?"

Trần ma ma bên cạnh vội nói: "Trắc phúc tấn, lời này không thể nói lung tung, cẩn thận người khác nghe thấy."

Mặc kệ chủ tử gia muốn làm gì, trắc phúc tấn cũng không thể thốt lên những lời này. Nếu bị tứ gia biết được, e là khó giải thích rõ.

"Ngài ấy có thể làm ra loại chuyện này, còn không cho chúng ta nói ư? Dù sao ta sẽ không đi, vì thằng nhãi kia mà sáng sớm đã phải ngồi xe ngựa, quá hạ thấp địa vị của ta rồi. Ta không đi." Lý trắc phúc tấn cáu kỉnh nói, hiển nhiên là không đồng tình.

Trần ma ma cũng chẳng biết nên khuyên thế nào. Trắc phúc tấn không chịu đi, nhưng chủ tử gia đã sai người truyền lời. Nếu không đi, chẳng phải là cãi lệnh chủ tử gia ư?

Tin tứ gia lệnh đám người ở hậu viện ngày hôm sau phải tới thôn trang dự lễ tắm ba ngày của lục a ca nháy mắt truyền khắp trong phủ.

Phúc tấn nghe người từ tiền viện truyền lời xong, chỉ cười lạnh một tiếng.

Triệu ma ma đứng bên nói: "Chủ tử gia cũng quá cưng chiều lục a ca rồi, sao phải kinh động tới người cả phủ như thế chứ? Dù lục a ca có tốt thì cũng chỉ là đứa con của một cách cách."

Khóe môi phúc tấn cong lên một cách giễu cợt, nói: "Lời này của ma ma sai rồi. E là chủ tử gia đã trình tấu chương thỉnh phong lên trên. Lễ vật nương nương ban thưởng cho lục a ca hôm nay không ít hơn so với tam a ca trước kia. Nếu không phải là nương nương đã biết chuyện tứ gia thỉnh phong cho Vưu cách cách thì sao có thể cất nhắc lục a ca như vậy?"

"Chuyện này.." Triệu ma ma cũng không lường trước được là hành động của tứ gia lại nhanh như vậy. Lục a ca mới ra đời, có thể sống sót hay không còn khó nói. Tứ gia làm vậy cũng chẳng sợ tổn hại tới phúc khí của lục a ca.

Triệu ma ma nghĩ vậy, cũng nói ra khỏi miệng. Phúc tấn lạnh lùng cất lời: "Lục a ca chọn ngày tốt mà sinh, ngay cả Vạn tuế gia cũng thưởng chữ Phúc cho nó. Phúc vận như vậy không phải là thứ người bình thường có thể có."

"Phúc tấn.. Lẽ nào phải y như lời tứ gia, tất cả mọi người ngồi xe ngựa tới thôn trang?"

"Chủ tử gia cũng đã lên tiếng, chúng ta còn có thể làm thế nào được nữa, tất nhiên phải nghe lời ngài ấy rồi. Con trai của một cách cách không gánh nổi đãi ngộ này, nhưng con trai của trắc phúc tấn thì vẫn chịu nổi." Phúc tấn trầm mặt nói.

Tin tức truyền tới viện của Cảnh cách cách và Nữu Hỗ Lộc cách cách. Cảnh cách cách tất nhiên là vui mừng, lập tức muốn đi thu dọn đồ đạc: "Đã mấy tháng ta không được gặp Vưu cách cách rồi. Ở mãi trong phòng cũng sắp buồn bực muốn chết, vừa hay ra ngoài dạo chơi."

Ngũ a ca đang ngồi trong góc nhà chơi đồ chơi, nghe thấy ngạch nương nói đi ra ngoài thì cũng cao hứng theo, hoa chân múa tay đầy vui sướng: "Ra ngoài ra ngoài, chơi! Chơi!"

Cảnh cách cách cười mắng một câu: "Chỉ biết chơi thôi. Lần này dẫn con tới gặp lục đệ, về sau lại có thêm người hồ nháo với con rồi."

Phản ứng của Nữu Hỗ Lộc cách cách khi nghe tin là bình tĩnh nhất, chỉ phân phó hạ nhân chuẩn bị cho việc thêm bồn rồi lưu nhũ mẫu lại trông chừng tứ a ca.

Ngày hôm sau, phúc tấn vốn nên tiến cung đã ngồi lên xe ngựa tới Hoàng trang. Lý trắc phúc tấn ngoài miệng nói đến là thống khoái nhưng gần tới giờ cũng vẫn uể oải đuổi kịp cước bộ của phúc tấn, lên một chiếc xe riêng.

Vài vị cách cách đằng sau ngồi chung một xe ngựa. Cảnh cách cách thấy Nữu Hỗ Lộc cách cách không dẫn tứ a ca theo thì hỏi một câu.

Nữu Hỗ Lộc cách cách cười nói: "Nó ngủ nướng, không dậy nổi nên không dẫn theo."

Cảnh cách cách chỉ vào ngũ a ca mới sáng sớm đã vô cùng có tinh thần: "Nó thì khác, vừa nghe là được ra cửa thì hưng phấn không ngủ được. Nếu muội đi mà không dẫn nó theo, nó có thể náo loạn cả ngày."

Nữu Hỗ Lộc cách cách mím môi cười cho qua.

Trời vừa hửng sáng thì mọi người tới được Hoàng trang, lần lượt nối đuôi nhau xuống xe. Tô Bồi Thịnh đã sớm chờ ở cửa, thấy đám người phúc tấn thì lập tức nghênh đón.

"Gặp qua phúc tấn, trắc phúc tấn và các vị cách cách, nô tài cung kính chờ đã lâu. Chủ tử gia đang ở đằng sau đợi các vị, xin đi theo nô tài qua bên này." Tô Bồi Thịnh khom lưng dẫn đường. Đám người phúc tấn cũng không biết Vưu Uyển ngụ tại sân nào, chỉ có thể theo sau.

Xuyên qua tiền viện là tới nơi ở của nữ quyến. Lần này chỉ có một nữ chủ tử là Vưu Uyển tới thôn trang nên tất nhiên là vào ở trong sân viện lớn nhất.

Phúc tấn chú ý tới chi tiết này, đáy mắt tối sầm lại.

Lễ tắm ba ngày tổ chức trong buồng sưởi. Vưu Uyển vẫn chưa thể xuống giường, chỉ đành cách bình phong nghe động tĩnh bên kia.

Nàng không ngờ tứ gia thực sự gọi mọi người trong phủ tới. Trước đó hắn cũng không tiết lộ nửa phần với Vưu Uyển, có lẽ là lo lắng nàng không muốn nên mới tiền trảm hậu tấu, trực tiếp đưa người qua.

Nguyên ca nhi hiện còn chưa biết mọi người vì lễ tắm ba ngày của bé mà trải qua biết bao trắc trở. Bé vẫn ngủ say sưa. Thẳng tới khi được ma ma đỡ đẻ nâng thân thể nhỏ bé thả vào chậu nước, Nguyên ca nhi dường như mới chợt tỉnh giấc, oa oa khóc lớn.

Ma ma đỡ đẻ vừa vốc nước tắm cho bé vừa lẩm bẩm: "Tắm đầu trước, làm vương hầu, lại tắm vai, làm quan lớn.."

Nguyên ca nhi nghe không hiểu lời bà, chỉ biết gân cổ kêu khóc. Vưu Uyển ngồi trên giường nghe được đều đứng ngồi không yên, muốn sai người ra ngoài xem xét.

Nghiêm ma ma an ủi nàng: "Cách cách chớ hoảng, đây gọi là vang bồn. Tiếng khóc tiểu chủ tử càng to càng tốt, càng to càng cát tường."

Vưu Uyển chỉ có thể đè ép tâm tình, lại gần bình phong cẩn thận nghe ngóng.

Sau khi tắm xong, ma ma đỡ đẻ liền làm lễ nạp phúc cho Nguyên ca nhi. Sau khi thu thập chỉnh tề cho bé thì dùng hành tây đánh ba cái vào người bé, ngụ ý "một đánh thông minh, hai đánh lanh lợi", thế mới hoàn tất lễ nạp phúc. Nguyên ca nhi đã hoàn toàn nín khóc, dường như cảm thấy ma ma đỡ đẻ đang đùa với mình.

Đợi đến khi Nguyên ca nhi được quấn kỹ trả về cho Vưu Uyển thì nàng mới ngạc nhiên phát hiện bé đã mở mắt. Một đôi mắt to lanh lợi, sống động hệt như hắc mã não thượng đẳng nhất.

Tứ gia mỉm cười nhìn Vưu Uyển: "Khuôn mặt con giống nàng."

Ngược lại, Vưu Uyển không nhìn ra nét nào của Nguyên ca nhi giống mình, có điều không thể phủ nhận là đôi mắt thằng bé quả thực xinh đẹp, nhìn không giống tứ gia, vậy khẳng định là giống mình.

Nàng có chút đắc chí: "Giống thiếp mới tốt, về sau lớn lên nhất định là vô cùng tuấn tiếu."

Tuyệt đối có thể mê đảo vô số thiếu nữ.

Tứ gia nghe vậy, làm bộ cả giận nói: "Ý nàng là dung mạo gia không dễ nhìn?"

Vưu Uyển cười nói: "Nào có nào có, chỉ là so với thiếp thì vẫn còn kém một chút."

Hai người đùa giỡn với nhau, đám người phúc tấn bị bỏ mặc một bên chỉ có thể khô cằn mà đứng.

Cũng may da mặt Vưu Uyển mỏng hơn so với tứ gia, không tiếp tục hồ nháo với hắn nữa.

Nàng thấy Cảnh cách cách cũng đưa ngũ a ca tới liền vẫy tay với cậu bé: "Ngũ a ca có muốn lại đây xem đệ đệ không?"

Ngũ a ca tập tễnh bước tới, lay lay tã lót của em trai.

Vưu Uyển hạ thấp Nguyên ca nhi một chút, thuận tiện để ngũ a ca nhìn, lại nói: "Đây là lục a ca, nhũ danh Nguyên ca nhi. Về sau con chính là ngũ ca của nó rồi đó."

Ngũ a ca vẫn chưa hiểu đệ đệ là gì, có điều trông thấy đứa bé nhỏ hơn mình thì vẫn rất vui, bèn hưng phấn vỗ tay: "Đệ đệ! Đệ đệ!"

Lúc này, Nữu Hỗ Lộc cách cách vẫn luôn không có cảm giác tồn tại đột nhiên cất tiếng cười nói: "Nhũ danh của lục a ca là Nguyên ca nhi à? Là một cái tên hay, chỉ không biết là chữ Nguyên nào?"

Vưu Uyển bỗng sửng sốt một lát.

Cảnh cách cách lanh mồm lanh miệng nói: "Chuyện này có gì hay mà phải hỏi, muội đoán nhất định là Nguyên trong chữ Viên. Ngụ ý của chữ này tốt, đọc lên cũng thuận miệng. Vưu cách cách muội nói có đúng không?"

Hai tay ôm Nguyên ca nhi của Vưu Uyển hơi buộc chặt. Khóe mắt thấy tứ gia muốn mở miệng, nàng vội vã vươn tay nghiêm khắc nhéo lưng hắn một cái. Tứ gia nhất thời không nhịn được mà khẽ xuýt xoa một tiếng.

"Cảnh cách cách nói không sai, chính là chữ Viên này," Vưu Uyển nhếch miệng, cười đến là ôn hòa, "Về sau tất cả mọi người có thể gọi thằng bé là Nguyên ca nhi."

Truyện Chữ Hay