[Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố

chương 32

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hôm đó ở lại trong thôn trang, đến sáng hôm sau khi Dận Tộ vừa thức dậy, đang cùng Dận Tự dùng điểm tâm thì Lý bộ đầu kích động tiến vào, nói: “Lục a ca, Bát a ca, đã bắt được!”

Dận Tự nói: “Không đầu không đuôi, bắt được cái gì?”

Lý bộ đầu vẫn không giảm hưng phấn, nói: “Hôm qua không phải Lục a ca nói muốn thử bọn họ một lần sao? Kết quả đến tối quả nhiên có người bị thương tay!”

“Là ai?”

“Chính là Lý Đại Ngưu hôm qua Lục a ca đã nói! Bảo là lúc đi đường bị ngã, tay bị rạch ra vết thương thật lớn.”

Mắt Dận Tự sáng lên: “Người đâu?”

Lý bộ đầu nói: “Đã bắt lại, lập tức sẽ đưa về nghiêm hình khảo vấn.”

Dận Tộ lắc đầu nói: “Không vội, ngươi trước trói hắn lại trước sân phơi, chuyện hôm nay vẫn tiếp tục.”

Lý bộ đầu kinh ngạc nói: “Lục a ca, thực sự muốn để bọn họ vẽ tranh sao?”

Dận Tộ ừ một tiếng, nói: “Dù sao cũng không lãng phí chuyện gì, vẫn nên thận trọng tốt hơn.”

Tuy rằng tràng diện chính là rất lớn, thế nhưng đối với những A ca như bọn họ mà nói, lại bất quá chỉ là một câu phân phó.

Chỗ sân phơi bố trí không khác hôm qua lắm, chỉ là có kê thêm vài cái bàn, nhân vì vị trí có hạn nên thôn dân bị chia làm ba nhóm vẽ tranh, lúc nhóm người Dận Tộ qua đến nơi chính là nhóm thứ hai đang vẽ.

Có vài lão giả thân mặc trường bào, cằm để râu dài thoạt nhìn đặc biệt có học vấn đang cầm thấu kính thủy tinh, lần lượt chăm chú kiểm tra bản vẽ của nhóm đầu tiên.

Dận Tộ mang người đi qua, nhìn cũng không thèm nhìn Lý Đại Ngưu đang bị trói trên sân, trực tiếp đến bên cạnh mấy lão giả, giơ tay miễn bọn họ hành lễ, ung dung ngồi xuống chủ vị, cầm lấy một xấp bản vẽ lần lượt nhìn.

Trên bản vẽ đều có tên, là do người của nha môn trước đó viết sẵn, lại theo tên phát cho bọn họ, trên giấy không chỉ yêu cầu bọn họ vẽ địa đồ mà cũng muốn bọn họ lưu lại dấu tay.

Nhóm người Dận Tộ vừa đến, không khí lập tức trở nên khác biệt, nhìn thấy y chuyên chú xem bản vẽ những người xung quanh tức khắc khẩn trương theo dõi, bốn phía yên lặng đến mức có thể nghe được kim rơi.

Bất chợt, Dận Tộ nhẹ nhàng rút ra một tờ giấy, cao giọng gọi: “Lý Ngang.”

Ánh mắt của thôn dân đồng loạt rơi vào người một hán tử, hán tử lập tức run rẩy: “Tiểu… tiểu nhân ở đây.”

Dận Tộ thản nhiên nói: “Mang xuống, đánh.”

Sai dịch còn chưa động thủ Lý Ngang đã hét thảm lên: “Đại lão gia, đại lão gia, tiểu nhân oan uổng a, tiểu nhân cái gì cũng không làm…”

Dận Tộ giơ tay lên ý bảo sai dịch trước hết ngừng lại, hỏi: “Ngươi dùng tay nào vẽ?”

Lý Ngang rụt rè sợ hãi giơ một tay lên: “Bên phải, tay phải.”

Dận Tộ nói: “Ngươi rõ ràng là thuận tay trái, vì sao dùng tay phải vẽ tranh?”

Lý Ngang há mồm thật to, một lát sau mới run rẩy nói: “Tiểu.. tiểu nhân nghe mọi người nói, bất kể là thuận tay nào khi viết chữ cũng sẽ dùng tay phải… tiểu nhân không phải cố ý lừa dối…”

Dận Tộ không để ý ánh mắt như đang nhìn thần minh của những thôn dân khác, lãnh đạm nói: “Không dùng tay thuận vẽ tranh, rõ ràng là trong lòng có quỷ, mang xuống đánh cho ta!”

“Lục ca!” Dận Tự cười nói: “Thôn dân ngu dốt vô tri, Lục ca hà tất chấp nhặt cùng hắn, liền tha cho hắn lần này đi.”

Dận Tộ khẽ nhíu mày, nói: “Mà thôi, xem ở phân thượng Bát đệ cầu tình, tạm cho cho ngươi lúc này. Đứng qua một bên, lát nữa lại vẽ thêm một bức.”

Lý Ngang như được đại xá, liên tục dập đầu, bị người kéo qua một bên.

Dận Tộ lại bắt đầu xem tranh, Dận Tự cao giọng nói: “Các vị hương thân khi vẽ bản đồ nhớ dùng tay thuận, nếu có người tái phạm đó chính là cố ý lừa gạt, chớ trách ta tính hơn mười cái nhân mạng kia lên người bọn họ!”

Dận Tộ đắm mình trong ánh mắt kính sợ của mọi người xem xong số tranh, sau đó nhìn Dận Tự thở dài lắc đầu, Dận Tự nói: “Lục ca đừng nóng vội, bên kia không phải còn hai nhóm sao? Dựa theo khẩu cung hôm qua, thôn trang này đã hơn một tháng không có người lạ tới, địa đồ nhất định là do người trong nhà vẽ, đợi lát nữa chỉ cần hắn cầm bút lên, bằng bản lĩnh của Lục ca liếc mắt liền có thể nhận ra.”

Dận Tộ ừ một tiếng, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Vị Bát đệ này của y quả nhiên là cái nhân tinh, ngay cả một ánh mắt cũng không cần liền có thể phối hợp khắng khít với y như vậy.

Kỳ thực y nào có lợi hại đến thế, bất quá là do cái người kêu Lý Ngang kia ngay cả ấn dấu tay cũng là gập ghềnh lem nhem y mới có thể đoán được hắn không phải dùng tay thuận mà thôi.

Một lát sau, giữa sân lại vang lên tiếng sai dịch quát lớn: “Đứng lại! Chạy loạn cái gì!”

Dận Tộ mở mắt, chỉ thấy giữa đám đông có sai dịch đang nắm cổ áo một thôn dân quát to, là gã bị bệnh chốc đầu, gã ta sợ đến cả người run bần bật: “Tiểu nhân, tiểu nhân mắc đái…”

Lúc nói, đáy quần cũng đã bắt đầu thấm ướt, gã chốc đầu gần như khóc ra: “Quan gia, xin cho tiểu nhân trở về đổi cái quần…”

Sai dịch dùng ánh mắt xin chỉ thị nhìn sang, Dận Tộ thản nhiên nói: “Bảo gã vẽ trước.”

Sai dịch kéo gã tới, nhét một cây bút vào tay, Dận Tộ đứng dậy, trong ánh mắt sợ hãi của các thôn dân chậm rãi đến gần nhìn chằm chằm vào gã chốc đầu, lạnh lùng nói: “Bổn vương nhìn ngươi vẽ.”

Gã chốc đầu cầm lấy bút, bàn tay run như lá rụng giữa gió thu, hồi lâu cũng không dám hạ bút, Lý bộ đầu dùng sức vỗ một chưởng lên bàn phát ra tiếng vang lớn, quát to: “Vẽ!”

Gã chốc đầu sợ đến nhảy dựng lên, ngã ra mặt đất, hỏng mất khóc to: “Đại lão gia, tiểu nhân oan uổng a, tiểu nhân không biết bọn họ muốn làm ra chuyện thiên sát như vậy… tiểu nhân cũng là mắc bẫy… Tiểu nhân oan uổng a!”

Dận Tộ lui ra phía sau vài bước để tránh gã ôm lấy chân của mình, Lý bộ đầu đưa tới hai người kéo gã xuống, Dận Tộ thản nhiên nói: “Chánh chủ đã tìm được, những người không có chuyện đều giải tán đi!”

Thôn dân đều thở phào nhẹ nhõm xoa chân đứng lên, bởi vì đại lão gia còn ở đây, cho dù có vô số lòng hiếu kỳ cũng không ai dám thảo luận, yên tĩnh ra khỏi khu vực sân phơi.

Bỗng nhiên từ phía sau vang lên tiếng Dận Tộ quát lạnh: “Gia nói người không có chuyện có thể đi, ai cho các ngươi đi rồi?!”

Có vài người lập tức cứng đờ tại chỗ, vị đại lão gia này là thần tiên sao, cái gì cũng không thể gạt được…

Dận Tộ lạnh lùng nói: “Trước đem chuyện đám chó ra nói cho rõ ràng!”

Một người lập tức quỳ sụp xuống, nức nở thụt thùi: “Không… chuyện không liên quan đến tiểu nhân, thật sự không liên quan đến tiểu nhân…”

——

Chuyện sau đó liền không liên quan đến Dận Tộ, Dận Tự ra mặt, Lý bộ đầu dẫn theo chốc đầu và Lý Tứ Hỷ chuốc thuốc cho chó đi lấy khẩu cung, Dận Tộ và Dận Tự ngồi dưới bóng râm của cái cây ngoài sân hóng mắt.

Dận Tự thấy Dận Tộ cầm chung trà trầm tư suy nghĩ, cười nói: “Lục ca vừa ra tay liền là kỳ khai đắc thắng, tiểu đệ lấy trà thay rượu kính Lục ca một chung.”

Dận Tộ nâng chung trà lên chạm nhẹ với y, cười khổ nói: “Bất quá bắt được hai tiểu tốt không quan trọng gì, vì sao phải cao hứng? Nếu hai người kia thật sự biết được chút gì đó, chỉ sợ cũng không sống đến hiện tại.”

Dận Tự cũng cười khổ theo, nói: “Dù sao cũng tốt hơn không có thu hoạch gì.”

Đạo lý này y làm sao không hiểu, ít ra cũng có chuyện để báo cáo trước mặt Khang Hy.

Quả nhiên, sau nửa canh giờ, Lý bộ đầu vẻ mặt chán nản tiến đến, trong tay cầm khẩu cung báo lại ‘chân tướng’ cho hai người.

Gã chốc đầu kia cũng là một kẻ thích gây họa của thôn trang, cả ngày chơi bời lêu lổng, dựa vào trộm cắp và ăn vạ qua ngày, cố tình còn thích cờ bạc.

Người của sòng bạc đều biết trên người gã không có chỗ tốt gì để vớt, ngay cả lão bà muội tử có thể dùng để gán nợ cũng không có, vậy nên không ai chịu cho gã mượn tiền, thường thường trong tay có vài đồng bạc liền đi vào sau đó thua sạch trở ra.

Mới trước đó vài hôm gã gặp được một ‘người hảo tâm’ cư nhiên cho gã mượn tiền đánh bạc, lần này vừa chơi liền không thể thu tay, thua mất số bạc cả đời này cũng trả không nổi. Gã nguyên bản định chuẩn bị chạy trốn, không ngờ được mấy người kia lại là ván sắt, trực tiếp bắt được gã về nói muốn chặt tay.

Gã tự nhiên là làm đủ cách cầu xin tha thứ, may mà những người đó tựa hồ cũng không nóng lòng thu thập, sau khi cho gã cơ hội hồ ngôn loạn ngữ thu được rất nhiều tin tức, cuối cùng lại nói: “Ngươi nói cũng không phải không có lý, cho dù là giết ngươi cũng không thu tiền lại được, nếu đã như vậy, không phải ngươi từng nói trong thôn trang của ngươi có một tiểu quả phụ xinh đẹp sao? Ngươi lừa nàng ra cho chúng ta đùa giỡn vài ngày.”

Gã chốc đầu mặc dù không phải thứ tốt gì, thế nhưng chuyện như vậy gã tuyệt đối không dám làm hơn nữa cơ bản cũng không làm được. Trải qua một hồi năn nỉ gã chỉ đành vẽ cặn kẽ địa đồ của thôn trang để bọn người kia tự đi bắt người.

Chờ sau đó xảy ra chuyện hắn mới cảm thấy đại sự không ổn, vốn tưởng chỉ cần liều chết không nhận là xong, ai ngờ những người kia cư nhiên hành sự không gọn gàng, đem địa đồ gã vẽ bỏ quên tại hiện trường.

Gã thường xuyên lắc lư ở kinh thành, cũng nghe không ít cố sự thanh quan xử án tại trà lâu, thấy trang đầu không hề cố kỵ đem sự tình nói ra liền hoài nghi có phải những người này là đang muốn lừa hắn hay không. Trải qua hồi lâu suy nghĩ, gã nảy ra một diệu kế —— tìm kẻ chết thay đi thử một chút.

Nếu quả thực là cái bẫy, như vậy chỉ cần có kẻ chết thay quan gia cũng không tìm người khác phiền phức nữa, nếu không phải gạt, vậy gã liền đổi tay khác vẽ ra, như vậy bọn họ cũng không biết.

Sở dĩ chọn Lý Đại Ngưu là vì gã mơ ước tiểu quả phụ đã rất lâu rồi, thế nhưng tiểu quả phụ lại đối với gã không thèm đếm xỉa, ngược lại cùng Lý Đại Ngưu có gian tình, đây cũng là lý do vì sao Lý Đại Ngưu thấy quan sai liền sợ hãi.

Gã nghĩ tựa hồ rất chu đáo, không ngờ ngày hôm sau vẫn phải đối chiếu bút tích, về phần Lý Đại Ngưu, ngay cả thẩm vấn cũng không cần đã bị trói trước sân phơi cảnh cáo mọi người —— xem ra lần này quan phủ cũng không phải phô trương thanh thế!

Sau đó nữa, Dận Tộ chỉ lướt mắt nhìn hình vẽ liền biết được người kia dùng tay nào vẽ ra, hơn nữa người kia thuận tay trái hay phải cũng biết rõ mồn một, trực tiếp đem gã chốc đầu sợ đến hồn phi phách tán, ôm một tia hy vọng cuối cùng tìm cơ hội chạy ra, kết quả lập tức bị bắt vào.

Về phần cái tên thuốc chó Lý Tứ Hỷ kia, tình huống cũng không khác lắm với gã chốc đầu, đều thích mượn gió bẻ măng và vân vân, chỉ là tiền không dùng loạn mà lại của nặng hơn người. Ngày ấy hắn ra đường gặp bọn thu chó liền động tâm, đám người kia cho hắn một bao thuốc nói là canh một cho chó ăn, canh tư đám súc sinh kia sẽ ngủ say như chết, còn hẹn sáng sớm mai đến lấy hàng.

Ai ngờ mới đến canh ba liền xảy ra chuyện, lại nói tiếp, hắn cũng coi như có công, bởi vì nhờ hắn muốn bắt chó buổi tối không nỡ ngủ, vậy nên mới trước tiên phương hướng vụ cháy, lập tức đứng dậy tri hô không để hỏa thế lan tràn, còn được thôn dân hiệp lực dập tắc.

Thảo nào Lý bộ đầu không có sức lực, đầu mối hoàn toàn bị diệt, muốn điều tra thực sự quá khó khăn, những kẻ tiếp xúc với hai người kia đều là không chút quen biết, chỉ dựa vào mấy câu nói muốn tìm ra người lại chẳng khác gì biển rộng tìm kim.

Dận Tộ hơi trầm ngâm, bảo: “Mang bọn họ đến đây.”

Lát sau, hai người mình đầy thương tích bị kéo như chó chết xuất hiện.

Dận Tộ nói: “Chuyện lần này bao lớn chính các ngươi rõ ràng, nếu chúng ta tra không ra cái gì, vậy cũng chỉ có thể đem hai người các ngươi ra giao phó. Không nói diệt cửu tộc, sao trảm hẳn là nhất định. Nhưng nếu chúng ta tra ra hung phạm, niệm tình các ngươi chỉ là vô tâm, bổn vương có thể làm chủ tha các ngươi một mạng.”

Vừa nghe còn có thể sống, hai người lập tức sáng mắt lên, Dận Tộ lại nói: “Bất quá có thể tra được cái gì hay không, giữ được mạng hay không vẫn là xem chính các ngươi. Hiện tại ta hỏi các ngươi đáp, vừa đáp vừa kể lại, như vậy cơ hội sống của các ngươi càng lớn.”

“Đại lão gia, cứ việc hỏi, chỉ cần tiểu nhân biết, tiểu nhân cái gì đều nói! Cái gì đều nói!”

Dận Tộ gật đầu, gọi Lý Tứ Hỷ tiến lên, nói: “Ngươi tới trước, tên mua chó ngươi gặp qua tuổi tác thế nào…”

Vì cái mạng nhỏ của mình, Lý Tứ Hỷ nói được cực kỳ tường tận, Dận Tộ không ngừng hỏi nhưng đầu cũng không thèm nhấc lên, vẫn cầm một cây bút than vẽ vẽ vạch vạch trên trang giấy, cuối cùng giơ lên, hỏi: “Là hắn sao?”

Lý Tứ Hỷ bị dọa đến nhảy dựng, chỉ thấy gã mua chó kia giống như đang thực sự đứng trước mặt mình vậy, vội vàng vươn tay chỉ: “Đúng, chính là hắn, đại lão gia, ngài mau phái người đi bắt hắn!”

Dận Tộ buông bức tranh xuống, nói: “Ngươi qua đây nhìn kỹ một chút, xem có nơi nào chưa quá giống không?”

Lý Tứ Hỷ nói: “Đại lão gia, không cần nhìn, tiểu nhân nhớ được rất rõ, chính là hắn!”

Lý bộ đầu không nhịn được nói: “Bảo ngươi nhìn ngươi cứ nhìn, dong dài cái gì!”

Lúc này gã mới chịu nhìn kỹ cang một chút, quả thực phát hiện có vài chỗ không quá giống, nói: “Mắt hình như nhỏ hơn một chút, khóe mắt có hơi xiếc, đúng đúng, như vậy thật giống…”

“Còn có ở đây…”

Sau nửa canh giờ, Lý bộ đầu hài lòng đang cầm bức họa đi, nói: “Lục a ca, chiêu thức này của ngài thực tuyệt! Ngài yên tâm, không quá ba ngày, tiểu nhân nhất định mang bọn họ đến trước mặt ngài!”

Đắc ý doanh doanh rời đi.

Dận Tự than thở: “Khả năng phát họa của Lục ca thực sự đáng gờm, đúng là trò giỏi hơn thầy.”

Dận Tộ lắc đầu nói: “Vẽ có giống đến thế nào cũng chỉ là một họa tượng (Thợ vẽ), nào dám nói cái gì trò giỏi hơn thầy? Mấy kỹ năng linh tinh của ta đều là do hằng ngày nhàn rỗi mân mê ra.”

Dận Tự cười nói: “Những kỹ năng nhỏ này trong miệng Lục ca… đổi thành người ngoài, dù tốn cả đời chưa chắc đã học được.”

Lại nói: “Lục ca hôm nay vất vả rồi, hy vọng phá án cũng đã thấy, không bằng Lục ca sớm chút nghỉ ngơi, ngày mai còn phải bận rộn nhiều!”

Dận Tộ ừ một tiếng, nói: “Kỳ thực, có chuyện ta vẫn chưa nghĩ ra được.”

“A?”

Dận Tộ thản nhiên nói: “Đám hung đồ kia, rốt cuộc là tới để làm gì?”

Dận Tự ngạc nhiên, lời này lại có ý khác chăng? Việc này không phải rõ ràng rồi sao? Bọn họ chẳng lẽ không phải đến giết người phóng hỏa?

Vừa định hỏi kỹ lại thấy Dận Tộ đã vào nhà rồi.

Không khỏi trầm ngâm: Đám hung đồ này, rốt cuộc là tới làm gì?

Truyện Chữ Hay