Thuận sản vốn khổ cực hơn phẫu thuật nhiều, Tống Hàng Hàng trong phòng sinh đợi mấy giờ đã sớm đói bụng, lúc nãy đau đớn xua đi cái đói. Hiện tại đứa bé được sinh ra rồi, cảm giác đói liền ùa đến.
Nghe Tống Hàng Hàng nói đói bụng, Hứa Nghiêu Thực mới giật mình tỉnh lại từ trong mộng, theo bản năng ngẩng đầu lên liếc nhìn Tống Hàng Hàng, mới vội vàng nói: “A đúng rồi, em xem, anh quên mất.”
Anh mở bình giữ nhiệt vẫn mang theo bên mình ra, lấy cháo cùng vài món thức ăn vừa mua lúc nãy, “Anh nghe y tá nói, hậu sản ăn cái này, cơ thể mẹ sẽ khôi phục tốt hơn.”
Nói xong, khuôn mặt anh lại ửng đỏ.
Thật ra thì y tá nói rất đúng, ngày thứ nhất ăn mấy loại thức ăn này, có thể thúc sữa.
Đơn giản ăn xong bữa ăn hậu sản đầu tiên, Tống Hàng Hàng nhẹ nhàng hỏi: “Đứa bé đâu? Còn chưa trở lại sao?”
“Không có nhanh như vậy, “ Hứa Nghiêu Thực trả lời, “Y tá ôm đi tắm rửa, em nghỉ ngơi trước đi.”
Cô gật đầu, cũng không nói gì nữa, liền nhắm hai mắt lại ngủ thật say.
Đứa bé được ôm trở về, đã là chuyện sáu giờ sau rồi.
Khi đó, Tống Hàng Hàng mới vừa tỉnh ngủ, mơ hồ cảm thấy một bóng dáng quần áo màu trắng đang đến gần, y tá kia nhỏ giọng dặn dò cô mấy câu, sau đó cẩn thận từng li từng tí đặt đứa bé vào trong lòng cô.
Đứa bé mềm mại, nóng hầm hập, được cô trúc trắc ôm, cặp mày nhàn nhạt khẽ nhíu, cặp mắt đen lúng liếng loạn chuyển không ngừng.
Bé thật nhỏ, ôm vào tựa như búp bê sứ, chỉ sợ không cẩn thận sẽ rơi vỡ… Tống Hàng Hàng không khỏi kích động, dường như có một dòng nước ấm, đang lan tràn toàn thân cô, khiến cô không nhịn được muốn phóng xuất.
Cô hơi cúi đầu xuống, vùi mặt, từng chút từng chút cọ cọ làn da nõn nà của bé, đây là đứa con của cô, là đứa con huyết mạch tương liên…
Có lẽ là vì cô quá gần, bé chợt “Oa” một tiếng khóc rống lên, nhất thời khiến Tống Hàng Hàng có chút bối rối, chỉ có thể ôm bé nhẹ nhàng đung đưa trấn an, nhưng đứa bé vẫn khóc không ngừng.
Cô ngẩng đầu lên, luống cuống hướng về y tá đứng trước giường.
“Phỏng chừng bé đói bụng, nên bú sữa rồi.” Y tá cười nhắc nhở, lần đầu tiên làm mẹ, tóm lại là không có kinh nghiệm gì.
“Nha.” Tống Hàng Hàng tỉnh ngộ cúi đầu, mới vừa muốn vén áo lên, chợt nhớ tới cái gì, ngoảnh mặt sang hướng khác
“Khụ! Khụ!” Hứa Nghiêu Thực một mực ngồi yên bên cạnh ngây người, sau đó mới phục hồi tinh thần lại, che giấu cảm xúc ho hai tiếng, khuôn mặt không khỏi hồng lên: “Anh, anh ra ngoài trước…”
Đợi cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, y tá mới kỳ quái hỏi Tống Hàng Hàng: “Vị tiên sinh kia, anh ấy không phải là chồng cô sao?”
“... Không phải...” Cô dừng một lúc lâu mới có phản ứng, sau đó cúi đầu tiếp tục chuyện cần làm.
Vén áo lên, đứa bé lập tức ngậm vào, không kịp chờ đợi, thỏa mãn phát ra âm thanh bú sữa.
Cô rơi vào trầm tư, cho đến khi bé bú quá mau mà sặc một hớp, buông cô ra, lại oa oa khóc rống lên.
Bác sĩ dặn đi dặn lại, nói sau khi sinh đứa bé, người mẹ phải ở trong phòng khoảng ngày mới có thể ra cửa. Tống Hàng Hàng trở về phòng trọ, vốn cho là rằng có thể nghỉ ngơi thật tốt, kết quả lại ngoài dự liệu của cô.
Nguyên nhân dĩ nhiên là do đứa bé. Bé ăn no, xong rồi ngủ, ngủ lại ngủ không yên, thường đến hơn nửa đêm lại khóc đến kinh thiên động địa, vừa sờ mới biết bé lại đái dầm rồi, vì vậy lại phải đứng dậy thay tã cho bé. Ban ngày thì quậy đến cô phải lăn qua lăn lại, buổi tối cũng không ngủ được.
Trong nhà vẫn có nữ hộ lý lúc cô mang thai như cũ, nhưng rất nhiều chuyện về đứa nhỏ Tống Hàng Hàng phải tự mình xử lý, mỗi ngày qua đi, cô đều mệt mỏi đến kiệt sức.
Mệt mỏi thì mệt mỏi rồi, mỗi ngày ôm đứa bé, hôn nhẹ lên khuôn mặt trơn mềm của bé, dùng ngón tay miêu tả hình dáng xinh xắn cùng ngũ quan khéo léo, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, giống như trong nháy mắt sẽ tràn ra.
Sau khi sinh xong đứa bé, cô mới hiểu được, tại sao mọi người đều nói phụ nữ chưa sinh con thì chưa thể tính là một người phụ nữ hoàn thiện. Đứa bé chính là miếng thịt trên người mẹ, là một phần ruột thịt biến đổi nên, là tạo vật thần kỳ nhất…
Ôm đứa bé, cô mới hiểu được cái gì gọi là niềm vui sướng của sự trả giá, giờ phút này, đứa bé chính là tất cả cuộc đời cô.
Hứa Nghiêu Thực vẫn còn thường xuyên tới thăm cô, thăm đứa bé một chút. Anh cũng vô cùng yêu thích đứa bé này, có lúc ôm bé, đùa với bé, hồi lâu cũng không muốn buông tay giao trả cho Tống Hàng Hàng. Kỳ quái là, thời điểm lần đầu tiên được anh ôm, không ngờ đứa bé luôn luôn sợ người lạ không hề bài xích, còn cười trong trẻo ngậm ngón tay của anh chơi.
Anh gọi đứa bé là “Nháo Nháo”, Tống Hàng Hàng cũng thuận đường coi đó là nhũ danh của bé.
Mỗi lần tới đây, anh luôn là muốn duỗi ngón tay thật dài, vừa cẩn thận chọc nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, vừa quở trách bé:
“Nháo Nháo, mẹ mệt chết đi, không cần ầm ĩ, biết không?”
Nháo Nháo chép chép cái miệng nhỏ nhắn, đùa với ngón tay Hứa Nghiêu Thực, Tống Hàng Hàng ở một bên không khỏi “Xì” cười một tiếng, kéo xuống cái tay nhỏ của Nháo Nháo, nhận đứa bé từ trong tay Hứa Nghiêu Thực.
“Anh nói những điều này, làm sao bé hiểu được.”
Hứa Nghiêu Thực nở nụ cười nhìn cô, lắc đầu, “Trang Tử không phải cá, sao biết cá vui…()”
() Tác giả lấy từ câu chuyện về Trang Tử và Huệ Tử
Trang Tử (tiếng Hán: 莊子; ~– trước CN[]) là một triết gia và tác gia Đạo giáo. Tên thật của ông là Trang Chu(莊周) và tác phẩm của ông sau đều được gọi là Trang Tử. Ông còn có tên là Mông Lại (蒙吏), Mông Trang (蒙莊) hay Mông Tẩu (蒙叟). Ông sống vào thời Chiến Quốc, thời kỳ đỉnh cao của các tư tưởng triết học Trung Hoa với Bách Gia Chư Tử.
Trang Tử bạn với Huệ Thi, mà Huệ Thi thường làm tướng quốc cho Lương Huệ Vương, cho nên Trang Tử cũng đồng thời với Lương Huệ Vương và Tề Tuyên Vương, và như thế thì Trang Tử cũng đồng thời với Mạnh Tử, nhưng trong sách Mạnh Tử không hề đề cập đến Trang Tử, và trong sách Trang Tử cũng không hề đề cập đến Mạnh Tử.
Trang Tử và Huệ Tử vốn là đôi bạn rất thân và hay đối đáp với nhau. Nhiều câu chuyện rất trí tuệ mà ông để lại. Sau đây là chuyện về hai ngươi:
Một hôm, Trang Tử và Huệ Tử cùng đi dạo trên cầu Hào, ông ngắm cá đang bơi lội dưới cầu. Trang Tử bảo:
"Trông cá bơi lội tung tăng như vậy, chúng hẳn đang rất vui vẻ nhỉ?"
Huệ Tử nhìn xuống cầu rồi đáp:
"Ông không phải là cá, sao biết cá đang vui?"
Trang Tử nói:
"Thế ông không phải là ta, sao ông biết ta không biết cá vui?"
Huệ Tử đối đáp:
"Ta không phải là ông, ta không biết ông biết cá vui hay không, nhưng ông cũng không phải là cá, tại sao ông biết cá vui hay không?"
Trang Tử đáp: Ông nói ông không phải ta nên ông không biết ta, ta không phải cá nên ta không biết cá vui hay không, thì đây, vì cá bơi lội tung tăng nên ta cho là cá vui, còn ông đâu biết ta học đến đau mà nói ta không biết cá...
Ít lâu sau Huệ Tử chết, Trang Tử buồn rầu vì chẳng còn ai đối đáp ngang tầm với minh.
“Được rồi được rồi, cũng không biết vì sao gần đây anh lại thích mấy lời trưởng giả già dặn này.” Tống Hàng Hàng cắt đứt lời của anh, cúi đầu hôn bảo bối trong lòng, “Nháo Nháo, chúng ta không để ý đến chú, Nháo Nháo chơi với mẹ.”
Hứa Nghiêu Thực vẫn mỉm cười nhìn cô, nhất thời vui mừng hỏi, “Trong nhà có rượu không?”
“Cũng nửa chai rượu đỏ” Cô cúi đầu trả lời, chợt ngẩng đầu cảnh giác hỏi, “Anh muốn làm gì?”
“Ở đâu?” Anh không trả lời, đã trực tiếp bước về phía phòng bếp, “Tủ gỗ?”
“Này, không phải, không phải nơi đó.” Cô vừa định tiến lên ngăn cản, anh đã tự tay cầm nửa chai rượu đỏ tới.
Hứa Nghiêu Thực mở chai rượu ra, cẩn thận đổ ra nửa chai rượu đỏ, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, sau đó tiến tới trước mặt Nháo Nháo, đầu ngón tay lóng lánh rượu đỏ.
Nháo Nháo cũng thích thú, đôi con ngươi nhìn theo ngón tay anh không rời, dáng vẻ rất chuyên chú.
Hứa Nghiêu Thực cố ý muốn trêu chọc bé, đầu ngón tay xoay nhanh, mắt Nháo Nháo theo cũng không theo kịp, mím miệng, tay nhỏ bé liền vươn ra muốn bắt.
Hứa Nghiêu Thực không né tránh, thuận thế để tay bé bắt được tay của mình, đứa bé theo thói quen kéo ngón tay của anh đưa vào trong miệng, thời điểm Tống Hàng Hàng muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi.
Chỉ thấy Nháo Nháo ngậm lấy ngón tay của anh mút đến hăng say, cặp môi nhắn lúc mở lúc đóng, đôi mắt đen lúng liếng nháy nháy hai cái, sau đó liền sững sờ nhìn Hứa Nghiêu Thực không động.
Hứa Nghiêu Thực vừa mới rút ngón tay về, nhốn nháo lại không đồng ý, “Bì bõm” một tiếng, tay nhỏ lại bắt lấy, anh cười cười, không thể làm gì khác hơn là mặc bé cầm lấy tay anh bỏ vào trong miệng.
Thế nhưng lần này, Nháo Nháo chỉ mút hai cái, liền buông tay anh ra, cặp mày nhăn lại, méo méo miệng, không ngờ lại oa oa gào khóc.
Hứa Nghiêu Thực cũng sửng sốt hai giây, lát sau chợt hiểu ý dính chút rượu lên tay, đùa để Nháo Nháo há miệng ra, mặc cho bé bú say sưa ngon lành.
Cảm thấy bé thật sự rất thú vị, Hứa Nghiêu Thực khom người xuống, lại gần hơn mấy phần, một cái tay khác lúc co lúc duỗi khẽ trêu chọc Nháo Nháo.
Hô hấp Tống Hàng Hàng thoáng dồn dập, nhỏ giọng kêu: “Hứa Nghiêu Thực...”
“Sao vậy?” Hứa Nghiêu Thực vui vẻ, trong lời nói còn có ý cười, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Xem đi, đây chính là bé yêu cầu. Chậc chậc, nhỏ như vậy đã thích uống rượu đỏ, không biết trưởng thành...”
Nói tới đây, anh khẽ ngẩng đầu lên, tay nâng cằm Tống Hàng Hàng lên, thân thể của cô chợt cứng lại.
Hai người tiếp xúc gần như vậy, ánh mắt cô trong suốt, cùng vẻ mặt không được tự nhiên, dưới ánh nắng chiều chiếu vào từ ngoài cửa sổ, hoàn toàn có thể thấy những lông tơ rất nhỏ trên khuôn mặt cô.
Hô hấp Hứa Nghiêu Thực không khỏi cứng lại, trong lồng ngực giống như có một ngọn lửa đang sôi trào.
“Hàng Hàng...” Anh vô ý thức nhẹ nhàng hô, gương mặt ấm áp tiến đến gần, gần thêm nữa.
Thu bàn tay vốn đang đùa giỡn Nháo Nháo trở lại, sau đó từ từ đi vòng qua sau lưng cô.
Vì vậy hiện tại, trước người Tống Hàng Hàng là anh, phía sau là mặt tường, mà cánh tay của anh đang ở một bên, thành trạng thái nửa ôm, một tay chống vào vách tường sau lưng cô.
Tình cảnh này, thật sự không ổn.