Edit: Sa
“Xin kính chào quý khán giả, chào mừng đến với bản tin trong ngày. Chiều nay, một chàng trai người Trung Quốc mặc đồng phục học sinh mùa hè đã ôm đàn ghi-ta lên núi Anpơ gãy khúc “Pháo hoa” của Quang Lương.
(Quang Lương: tên tiếng Anh là Michael Wong, là một ca sĩ, nhạc sĩ, kiêm nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng. Anh được gắn với những danh từ mỹ miều như “Hoàng tử tình ca”, “Hoàng tử cổ tích”, “Ông hoàng tình ca Châu Á”,…
Ở Việt Nam, có lẽ bài hát được biết đến nhiều nhất của Quang Lương là bài Tong Hua (Đồng thoại))
TV vẫn tiếp tục đưa tin. Trên sofa, ngón tay đang lật sách của cô gái chợt dừng lại. Cô từ từ ngẩng đầu nhìn lên TV, đến khi thấy một bóng dáng quen thuộc mới dần nở nụ cười.
Đầu hè, tiếng ve râm ran, ánh nắng chói chang. Sở Hàn mặc một chiếc áo thun màu trắng chạy ngang qua ký túc xá nữ để đến căn tin. Đúng lúc ấy, trên lầu truyền đến tiếng gọi: “Bệ hạ, bệ hạ!” Sở Hàn nghe vậy thì ngẩng đầu: “Ai đang gọi trẫm?” Song, lời còn chưa dứt thì môt chậu nước từ trên trời giáng xuống, trút hết lên người Sở Hàn. Sau đó, một cái đầu thò ra từ một khung cửa sổ trên lầu, lúc cô ấy nhìn thấy người bị giội nước, đầu tiên là đỏ mặt, sau đó nói: “Cậu là nam sinh, chạy đến ký túc xá nữ làm gì? Sao không chịu tránh? Đáng đời!”
Sở Hàn ấm ớ, nói: “Này, rõ ràng là cậu giội nước tôi, sao không thấy áy náy gì hết hả? Cậu có duyên không vậy?”
“Hai dziên.” Cô nữ sinh nhanh chóng đáp lời.
“Cái gì hai dziên?”
“Đồ đần! Viên, là viên đấy!”
Vì thế, vài phút sau đó, Sở Hàn và Cao Nhã Tĩnh cùng nhau đấu võ mồm, thậm chí ngay cả lời thoại trong “Hoàn Châu cách cách” cũng được đem ra nói.
“Cậu hèn hạ, cậu vô sỉ, cậu hạ lưu!”
“Tôi hèn hạ chỗ nào, vô sĩ chỗ nào, hạ lưu chỗ nào?”
“Cậu đoán xem cậu hèn hạ chỗ nào, vô sĩ chỗ nào, hạ lưu chỗ nào?”
“Cậu đoán xem tôi đoán tôi hèn hạ chỗ nào, vô sĩ chỗ nào, hạ lưu chỗ nào?”
Cho dù Sở Hàn nói gì, Cao Nhã Tĩnh đều đốp lại được. Cho đến khi mấy nữ sinh trong ký túc xá tò đầu ra xem náo nhiệt, bác gái quản lý ký túc xá nữ ung dung quát: “Nếu còn ầm ĩ nữa thì biết tay tôi!”, Sở Hàn mới bực tức bỏ đi.
Hai tuần sau, đến khi cả hai đã gần quên đối phương thì họ lại gặp nhau.
Sau giờ nghỉ trưa, Cao Nhã Tĩnh đến thư viện tìm tài liệu cho bài luận của mình, nhưng tìm mãi mà không thấy cuốn sách cô cần. Đang định bỏ cuộc thì cô nhìn thấy quyển sách nằm trong góc của giá sách, lúc định lấy nó thì bỗng nhiên có một bàn tay đã lấy trước. Lý nào lại như vậy! Cao Tĩnh Nhã cô sao có thể để miếng thịt đã đến trước miệng lại bay đi mất! Vì thế, Cao Tĩnh Nhã xoay người, ngẩng đầu, trừng mắt kẻ lấy quyển sách, mà đúng lúc này kẻ đó cũng nhìn cô. Kinh ngạc, yên lặng, một giây, hai giây, sau đó cả hai cực kỳ “ăn ý” cất tiếng cùng lúc: “Là cậu!” Trong thư viện yên tĩnh, giọng nói vang dội của hai người đột ngột cất lên, khiến mọi người đều nhanh chóng nhìn sang.
“Tôi còn đang ngẫm kẻ nào dám to gan cướp sách của tôi, hóa ra là cậu!”
“Cướp? Tôi chỉ mượn đọc thôi.” Sở Hàn mặt dày nói.
“Mượn đọc? Được rồi, bây giờ tôi cần dùng, đưa đây.”
“Đừng hẹp hòi như vậy chứ, tôi còn chưa…” Sở Hàn còn chưa nói xong đã bị cô quản lý thư viện cắt lời: “Khụ khụ, trật tự, trật tự! Đây là thư viện!” Vì thế, hai người hiếu chiến không thể làm gì khác ngoài việc bỏ đi.
Buổi tối, khi về đến phòng ký túc xá, Sở Hàn phát hiện bạn cùng phòng ai cũng nhìn anh bằng vẻ mặt hóng chuyện. Khi anh bị nhìn đến mức nổi cả da gà thì cuối cùng Tiêu Viêm mặt dày cũng mở miệng: “Nói, thằng nhóc cậu qua lại với hoa khôi của khoa chúng ta từ khi nào?”
“Gì cơ?” Sở Hàn kinh hãi: “Hoa khôi của khoa?”
Tiêu Viêm mở to mắt: “Không phải chứ? Người anh em, đừng nói với tớ là cậu không biết đấy nhé? Cậu còn không bằng cọng cỏ, đến cả quả ớt nhỏ hoạt bát, xinh đẹp của khoa chúng ta là Cao Nhã Tĩnh mà cũng không biết?”
Sở Hàn thành thật lắc đầu. Tiêu Viêm bất đắc dĩ nâng trán:”Cậu đúng là không cập nhật tin tức bên ngoài, suốt ngày chỉ biết ôm máy tính. Không hổ là đại thần khoa Công nghệ thông tin!”
Nghe giọng điệu bỡn cợt của Tiêu Viêm, Sở Hàn chỉ nhún vai.
Mà sau khi trở về ký túc xá, Cao Nhã Tĩnh cũng bị bạn cùng phòng truy hỏi. Ây da, hai lần lên sàn của hai người đều quá kịch tính, huống chi còn là nhân vật làm mưa làm gió nên tin tức truyền đi rất nhanh. Nhưng Cao Nhã Tĩnh thì sao? Được rồi, ngoài ăn cơm, xem phim, chơi đùa ra, cô nàng “học sinh ba giỏi” đó không hề biết đến sự tồn tại của nhân vật mang tên Sở Hàn.
Vì thế, khi hai nhân vật làm mưa làm gió biết đến thân phận của nhau, không hẹn mà cùng đập bàn, nói: “Phải báo thù!”