Buổi tối, Lâm Phong và Di Giai trở về Cố gia.
Trong lúc Di Giai vào nhà tắm, Lâm Phong ở ngoài này mở hộc tủ bàn học tìm sạc điện thoại để sạc cho Di Giai.
Chẳng những tìm được cục sạc điện thoại, mà anh còn tìm được một quyển sổ màu hồng.
Anh thử lật giở ra xem bên trong là gì, thì phát hiện đây chính là nhật ký của cô.
Anh phân vân, nửa sợ xâm phạm riêng tư của cô, nửa lại muốn biết cô viết gì bên trong đó.
Đắn đo một hồi, anh quyết định sẽ đọc để xem trong nhật ký của cô có nhắc gì đến anh không.
Dù sao từ lâu anh với cô đã không có bí mật gì với nhau, ngay cả điện thoại cũng thoải mái dùng của đối phương.
Lâm Phong không xem từng trang, mà cứ ngẫu nhiên mở một trang bất kỳ.
Anh vừa đọc vừa bật cười, thì ra lúc đầu cô ghét anh như vậy, còn gọi anh là hỗn thế ma vương.
“Cái tên hỗn thế, người mà mình bảo theo đuôi mình lúc trưa, vậy mà lại là hàng xóm sát vách.
Đến nhà mình chơi, vậy mà còn dám nói nhăng nói cuội, mình biết tên đó chính là muốn trả thù mình chuyện lúc trưa mà thôi.
Đúng là tên nhỏ nhen.
Đã thế, cửa sổ phòng mình và phòng tên đó còn đối diện nhau, còn vừa vặn phát hiện mấy chuyện xấu hổ của mình.
Chưa dừng lại ở đó, tên đó còn hỏi có phải con gái tới tháng sẽ làm mấy trò khùng điên như mình?
Có thể hỏi con gái như vậy sao?
Mình lại nhớ lúc chiều mẹ mình và mẹ tên đó nói, bọn mình đúng là có duyên quá.
Đúng vậy, có duyên thật, học cùng lớp, ở trên đường gặp nhau cãi vã, ở cạnh nhà, phòng ngủ nhìn sang nhau.
Duyên phận gì ư? Chắc chắn là nghiệt duyên rồi!”
Lâm Phong hồi tưởng lại thời gian đó.
Thấy anh cứ đi cùng hướng, cùng đường với mình, cô còn tưởng là anh đang cố ý bám đuôi để tán tỉnh cô, còn không tiếc lời mắng anh, còn cảnh cáo các thứ.
Đến khi phát hiện anh và cô là hàng xóm sát vách, anh thì hả hê, còn cô thì xẩu hổ không dám nhìn thẳng mặt anh.
Có điều, có phải cô đã nói sai rồi không? Còn bảo là nghiệt duyên? Phải là thiên duyên tiền định mới đúng chứ!
Lâm Phong lại giở tiếp một trang khác, lúc này có vẻ hình tượng của anh trong lòng Di Giai đã cải thiện hơn một chút.
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, dù cậu ta có đáng ghét, con trai mà mưa nắng thất thường, nói năng thì không chút ý tứ, nhưng tính tình kể ra cũng vẫn còn tốt.
Chuyện Tần Cảnh cũng là do cậu ta nhờ gia đình ra mặt giúp.
Ờ thì cậu ta không nói là cậu ta nhờ, nhưng tự mình đoán như vậy.
Xét về tính cách không thích phô trương thân thế của mình như cậu ta, thông thường sẽ không nhờ gia đình can thiệp đâu, nhưng lần này hẳn là muốn giúp ba mình và mình có thể giải quyết êm đẹp mà không bị bại lộ thân phận con gái hiệu trưởng.
Nếu là vậy, cậu ta cũng không hẳn là xấu xa.
Cũng coi như còn giống con người!”
Lúc này hẳn là anh giúp Di Giai giải quyết chuyện Tần Cảnh đây mà.
Nghĩ lại mới thấy anh lúc đó ngầu đét chứ chẳng đùa.
Lại tiếp một trang khác, lúc này Di Giai hình như bắt đầu cảm mến anh rồi.
Lâm Phong bật cười thích thú, khi cô phát hiện mình thích anh, còn ghen tuông khi thấy con gái vây quanh anh nữa.
“Lâm Phong đáng ghét, suốt ngày thu hút ong bướm.
Mà mình sao vậy chứ? Sao lại khó chịu trong lòng? Không lẽ mình thích cậu ấy thật rồi sao?
Thật ra ngoại trừ những lúc trêu mình thì cậu ấy cũng tốt, chăm sóc mình, bảo vệ mình, còn luôn bênh vực mình.
Nghĩ lại hình như mình lỡ thích thích cậu ấy rồi… Nhưng mà cậu ấy có thích mình không chứ?”
Trang tiếp theo, hình như là lúc anh đưa cô về quê ngoại mình chơi.
Những gì cô viết thật sự khiến anh không nhịn được cười.
Có phải cô tưởng tượng quá nhiều rồi không? Chưa chi mà đã nhận mình là cháu dâu nhỏ của nhà anh rồi.
“Mình vừa từ quê ngoại Lâm Phong về.
Trời ơi, mấy ngày ở đó mình căng thẳng kinh khủng.
Nghe mấy đứa nhóc em cậu ấy nói mình là bạn nữ đầu tiên cậu ấy dắt về.
Bọn nhóc còn hỏi mình có phải “bạn gái” cậu ấy không nữa?
Xấu hổ chết mình rồi! Có điều, y như mình đang ra mắt gia đình bạn trai vậy nhỉ?
Bà ngoại còn luôn nhìn mình như thể nhìn cháu dâu nhỏ vậy á! Ôi ngượng quá đi!”
Việc tiếp theo khiến anh hoài niệm rất nhiều.
Chính là ngày đó anh cùng cô ngắm sao trước hiên nhà, còn may mắn gặp sao băng.
Cô rất hào hứng ước nguyện, còn anh là lần đầu tiên tin vào chuyện ước nguyện này, cũng chắp tay thành tâm y hệt cô.
Có điều, anh không ước cho mình, mà lại ước thay phần cô.
“Hôm ấy còn có cả sao băng.
Mình và Lâm Phong đã cầu nguyện.
Mình đã ước người ngồi bên cạnh mình lúc đó, sẽ trở thành bạn trai mình, để mình có cơ hội sưởi ấm trái tim cậu ấy.
Cũng chẳng biết cậu ấy ước gì nhỉ? Có liên quan đến mình không?”
Lâm Phong lật giở những trang khác nữa, phát hiện tên anh hầu như luôn phủ sóng trong nhật ký của cô.
Từ việc anh bảo vệ cô khi bị người phác nói đến quá khứ mà cô chỉ muốn chôn vùi, đến việc cô tỏ tình anh.
Rồi cả những lúc cả hai hẹn hò ở ban công, cùng nhau ngắm sao, cùng nhau trò chuyện.
Từng thứ một, đều được cô ghi lại trong quyển nhật ký này.
Có một điều khiến anh cảm thấy bản thân mình từ đầu đã có một vị trí rất quan trọng trong lòng cô, khi đọc được những dòng tâm sự của cô rằng, anh chính là ngọn gió mát lành của riêng cô, thổi bay hết những muộn phiền trong cô, anh cũng là ánh sáng của cô, giúp cô tìm thấy những điều tươi sáng tốt đẹp, anh cũng chính là người khiến cho thanh xuân của cô rực rỡ, khiến cô cảm giác mình được sống lại sau những tổn thương, đau khổ mà không thể nói với ai.
Cô xem anh là tất cả, nhưng cô không biết rằng, thật ra chính cô mới là người khiến cho cuộc sống của anh thêm ý nghĩa, khiến anh dũng cảm bảo vệ những gì quý giá nhất đối với mình, là cô, là tự do mà anh luôn muốn theo đuổi.
Cô chính là ngọn lửa ấm áp đã sưởi ấm trái tim vốn khô cằn và lạnh lùng của anh.
Đọc nhật ký của cô, Lâm Phong đi từ cảm giác này đến cảm giác khác, buồn vui lẫn lộn, cũng cảm giác mình sống lại những khoảng thời gian thanh xuân đó.
Anh vẫn nhớ lúc đó mình hụt hẫng và muốn bỏ hết tất cả mọi thứ khi biết bác hai tự ý đổi hồ sơ thi đại học, để rồi anh đưa ra quyết định ngu ngốc rằng sẽ buông tay cô, để cô sống hạnh phúc, còn bản thân mình thì bỏ mặc, muốn ra sao thì ra.
Anh vẫn biết cô đau đớn nhường nào khi anh rời xa, nhưng khi đọc nhật ký của cô, anh mới càng cảm nhận rõ hơn nỗi lòng của cô lúc đó.
Trong khi anh cứ nghĩ bản thân mình làm vậy là tốt cho cô, nhưng lại không chịu nghĩ đến cảm xúc của cô, rằng chỉ khi có anh bên cạnh thì cuộc sống với cô mới có thể tốt đẹp được.
Anh đã rời bỏ cô, mà còn mong cô sống hạnh phúc? Điều đó là quá khó khăn với cô rồi.
Nhưng anh thật sự cảm động vì tình yêu cô dành cho mình, vì từ đầu tới cuối cô không trách cứ anh, mà còn lo lắng cho anh, khi biết những chuyện anh đang phải gánh chịu.
Cô lo anh một mình cô đơn, cô lo không có ai bên cạnh vỗ về anh, cô lo không có ai hàn gắn trái tim đang vỡ vụn của anh.
Thật may, cuối cùng vẫn là anh và cô không bỏ lỡ nhau!
Rồi đến cả khoảng thời gian anh khởi nghiệp, cô cũng đều ghi lại hết.
Khoảng thời gian đó, luôn có cô bên anh động viên, khuyến khích.
Khoảng thời gian đó, cô vì anh đã cùng anh chịu khổ rất nhiều, nhưng chưa bao giờ cô than vãn.
Thậm chí khi thấy anh một mình gánh vác quá nhiều thứ, cô đã san sẻ cùng anh mà không ngại điều chi.
Anh thành công như ngày hôm nay, cô là người có công rất lớn.
Anh vẫn luôn ghi nhớ điều đó.
Lật đến trang cuối cùng, Lâm Phong cuối cùng cũng có thể thoát ra những cảm xúc trong lòng mà bật cười.
Ngày thường anh luôn ở cùng cô, nên cô không có cơ hội viết nhật ký, mấy dòng này hẳn là khi cô về nhà rồi mới viết.
“Anh ấy đã thành công rồi, cũng đã hoàn thành lời hứa với mình rồi.
Vậy khi nào anh ấy sẽ cầu hôn mình nhỉ?
Cũng tại mình cả, luôn miệng bảo với anh ấy không muốn kết hôn sớm, bây giờ thì gấp gáp cái gì?”
Lâm Phong khẽ nở nụ cười, lấy viết ra ghi vào đó vài dòng: “Đã cầu hôn rồi, cũng đã lĩnh chứng rồi.”
Di Giai vừa lúc cũng tắm xong trở ra.
Nhìn thấy Lâm Phong trên tay cầm quyển sổ màu hồng còn khẽ cười, liền xấu hổ chạy tới muốn cướp lại.
Nhưng Lâm Phong nào dễ dàng trả lại cho cô, quyển nhật ký này từ nay thuộc sở hữu của anh.
Còn nhiều trang anh vẫn chưa đọc xong hết đâu.
“Trả cho em!” Cô cố gắng với lấy quyển sổ trên tay anh.
Lâm Phong lắc đầu: “Cái này là của anh.”
“Của em cơ mà.
Sao lại là của anh được?”
“Cả em cũng là của anh, huống hồ quyển nhật ký này.”
Di Giai phụng phịu: “Anh xấu, lại đọc lén nhật ký của em.”
Lâm Phong từng bước từng bước dồn Di Giai vào tường, nhếch môi: “Thế mới biết có người sớm đã si mê anh.”