Hiện tại cô đang là một học sinh lớp tại trường Nguyễn Ngọc Thăng một ngôi trường bình thường. Cô được bạn bè giáo viên yêu mến học lực khá tốt tuy vẻ ngoài không đẹp nhưng cô lạu rất dễ thương đáng yêu với nước da trắng khuôn mặt luôn biểu cảm cách nhí nhảnh. Nhưng đều đặc biệt ở cô đó là...thường những học sinh trong lớp ít nhất sẽ có đứa bạn thân để đùa giỡn, nói chuyện, đi cănteen, cô lại hoàn toàn không. Cô luôn giao tiếp thân thiện với tất cả mọi người như nhau không ai gọi là quá thân. Nhưng không phải cô không có lấy một con bạn thân để tâm sự mà ngược lại có nguyên đám bạn toàn là con trai mới đỉnh. Nhóm của Thanh My gồm đứa nhưng tính ra chỉ có đứa là bạn thôi còn thằng kia không gọi là bạn mà phải gọi bằng bạn trai. Một đều đặc biệt nữa là gọi là bạn nhưng không hề bằng tuổi nhau (ahihi). Lớn nhất là anh Minh Lâm t kế đó là anh Minh Vương t (ban trai Thanh My) tiếp theo là Thanh My t, đứa chí cốt là Thanh Tài và Minh Giang t (e trai Minh Vương) cuối cùng là anh em Duy Khang, Hữu Tính tuổi nhỏ nhất. Tất cả những đứa bạn đó của cô họ đều đi làm và làm chung chỗ họ là tài xế và lơ xe tải, chỉ riêng cô là bơ vơ ở lại mình thôi. À mình còn phải nhắc tới hoàn cảnh trớ trêu lúc họ gặp mặt rồi trở thành bạn nữa.
năm trước
Thanh Tài, Minh Lâm, Ae Hữu Tính, Duy Khang đã là bạn thân với nhau lâu rồi, là nhóm chuyên phá làng phá xóm ăn nhậu, đánh nhau như cơm bữa nói chung thuộc dạng giang hồ. Lúc đó là tết, trên đường đi chơi với bạn về xe Thanh My bị bể bánh nên phải gữi sửa rồi cuốc bộ về. h trưa nắng cháy da còn đoạn xa nữa mới tới nhà, trong lúc bực bội Thanh My đá cái lon nước ngọt trước mặt một cái thiệt mạnh. Với sức mạnh cũa cô gái từng học karate trong năm trời đáng lẽ nó phải bay thật xa thật xa nhưng thật không may cái lon lại đáp thẳng vào đầu Minh Tài cái cốp, đi sau còn có Minh Lâm,Duy Khang, Hữu Tính họ fi dạo với nhau.
" đứa nào"- Minh Tài tức giận chửi thề. Rồi bóng dáng của Thanh My đập vào mắt Thanh Tài cho dù cô cố quay mặt đi coi như không biết chuyện gì hết. Cả bọn tiếng lại gần chỗ Thanh My
" Êk nhõ kia,là mày vừa đá lon này vào đầu tao đúng không?- Thanh Tài mặt mày tức giận.
" Ừ thì sao, chỉ là lỡ trúng thôi mà."- cô đâu sợ vênh mặt lên cải lại.
" Mày ngon."- hắn quên mất mình là con trai còn cô là con gái vì quá tức giận hắn định giáng cú đấm vào mặt cô. Cô đang chuẩn bị tư thế vật ngã hắn thì...
" Ê tụi bây đang ăn hiếp đứa con gai đó hã. " - từ đằng xa có anh chàng chạy lại ngăn cản. Họ vất cái ba lô nặng kịt ấy xuống đất đứng phía trước cô như muốn bảo vệ. Còn cô đáng ra phải có thái độ ngưỡng mộ trước cảnh ra tay nghĩa hiệp này chứ nhưng còn đằng này trong đầu cô lại nghĩ người này ở đâu bay tới vậy trời, tui còn tính dạy thằng kia bài học cơ mà, muốn giúp thì cũng phải nhìn xem người mình giúp có cần giúp không chứ, nhìn cô yếu đuối như mấy vị tiểu thư lắm sao, hơiii
" tụi m muốn anh hùng cứu mỹ nhân hã, trước khi ra tay thì cũng phải nhìn xem khả năng mình tới đâu chứ." Vừa nói dứt câu Thannh Tài bước thật nhanh định đấm thằng lớn nhưng đâu phải chiện dễ. Rồi người nhàu vô đánh nhưng không phải như bọn con gái đánh túi bụi mà đánh cách có kỹ thuật như đang đóng phim hành động vậy. Thanh Tài bị thất thế lùi ra sau vài bước. Có lẽ thấy mình không thể tiếp tục nên hắn gượng đứng dậy.
" Thôi, chúng ta gặp nhau coi như có duyên, hẹn ngày gặp lại. Tụi mình đi." Thanh Tài cùng đám người đi sau đi khuất bóng. Nảy giờ cô im lặng nhìn từng động tác của a. Từng đòn né đòn đỡ đều thật điêu luyện, ngay cả cách ra đòn thật mạnh và dứt khoát. Mãi suy nghĩ cô quên còn người con trai đang đứng nhìn cô
" Em có sao không?" Anh hõi với vẽ mặt đầy lo lắng
" Tui không sao. Mà nè, tui đâu cần anh giúp đâu. Chiện của tui anh xen vào làm gì chứ."- cô ngước lên nói với giọng khó chiệu
" Nè nè con nhỏ kia, anh tui có lòng tốt giúp cô mà cô nói chiện hóng hách vậy hả? Mà nếu không cần thì tụi tui cũng đã giúp cô rồi ít ra cũng phai cảm ơn tiếng chứ." Anh chàng đứng bên cạnh lên tiếng trách.
" Hơ hơ, không phải tui làm phách mà sự thật là vậy. Bộ mặt tui tội nghiệp tới mức cần anh giúp sao. Tui thừa sức giải quyết. Cũng tại người mà tôi không dạy cho chúng bài học nữa là. Mà thôi dù sao người đã giúp thì tiếng cảm ơn cũng chã đáng gì. Cảm ơn anh rất nhiều vì đã giúp đứa con gái tội nghiệp này. Thôi tui đi trước nhé, tạm biệt." Cô thản nhiên chào tạm biệt rồi đi mất để lại một dấu hỏi to đùng trước mặt người con trai ấy. Ngơ ngác nhìn theo bóng dáng xa dần của cô.
Thật ra cô tỏ thái độ kiêu ngạo đó vì muốn che dấu đi sự ngưỡng mộ đối với anh chàng ban nảy. Trước giờ cô cứ nghĩ băng của thằng Thanh Tài là mạnh nhất rồi chứ, không ngờ bây giờ cô gặp người ngang tài với hắn nhưng nhìn kỹ anh ta có phần nhường Thanh Tài thì phải khiến cô thật sự nể phục. Nói gì thì nói tình trạng cũa cô vẫn như lúc đầu. Tiếp tục hành trình đi bộ nhưng hình ảnh cũa anh ta liên tục xuất hiện trong đầu của cô. Đòn đánh đòn đỡ của anh thật sự rất đẹp. Cô nhớ ra rằng anh ta không phải người ở đây vì lúc đầu cô thấy anh em họ mang cái balo rất nặng chứng tỏ người họ từ đâu mới đến.
Cô đâu biết rằng, từ phía xa có người trong tình trạng giống cô. Đi bộ và suy nghĩ về cô. Về cô gái đặt biệt. Nhìn dáng vẽ bên ngoài nhỏ nhắn yếu đuối nhưng không ngờ cô lại mạnh mẽ đến vậy có pha chút kiêu căng hung dữ nữa.
Hai thanh niên đó chính là Minh Vương và Ming Giang. Đây là quê ngoại, năm nay họ về quê ăn tết cùng ngoại của mình. Không ngờ vừa đặt chân về lại xảy ra chiện như thế này. Giống như định mệnh đã sắp đặt cho người họ gặp nhau. Về sỡ thích họ đều thích võ thuật nhưng về tính cách họ hoàn toàn tương phản. Thanh My mang tính cách hiếu thắng bóc đồng và có phần trẻ con. Minh Vương lại điềm đạm chửng chạc, suy nghĩ theo kiễu người lớn. Tình yêu cũa họ bắt đầu rất đẹp nhưng kết thúc cũng rất đau lòng.
( các bạn giúp mình cho ý kiến với nha. Mình sẽ ghi nhận va sua đổi.)