Thanh Xuân Đó Em Có Anh II

Chương 10: Sáu năm trước - Thầy giáo bất đắc dĩ (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Cấp báo! Cấp báo!” Lan – Phó bí thư chạy như bay vào lớp với một dáng vẻ vô cùng cấp bách nhưng trên môi nụ cười vẫn chưa kịp tắt nên chẳng thu hút được mấy sự chú ý của các thần dân 12C5 này.

“Lại tăm tia được giai đẹp nào vậy bà nội?” Vân – Bí thư lớp, ngồi bàn đầu nhìn nó lắc đầu ngán ngẩm. Hừm, cho nó đi họp thay là xác định tiếp tay cho cái tội mê trai của nó, ban chấp hành đoàn trường toàn hot boy cơ mà.

“Sao bà biết?” Lan ngạc nhiên

“Xin bà! Cái mặt hớn hở như cún thấy chủ, mắt sáng như đèn pha ô tô, cười đến không ngậm mồm vào được, không phải vừa nhìn thấy trai đẹp thì là cái gì?” Vân lườm nó đầy khinh bỉ.

“Rõ thế cơ à? Nhưng mà lần này khác, soái ca siêu cấp đẹp trai luôn đó bà. Đặc biệt là soái ca này còn sắp đến lớp ta dạy tiếng anh thay thầy Thành đó”

“Soái ca gì đấy?” Hội bà tám trong lớp biết tỏng cái tật mê trai của Lan nên không quan tâm lắm, những cái từ “soái ca” vừa được phát ra là dường như có sức hút vô cùng lớn, tức thì cả bọn quay ra hóng hớt.

“Ừ! Lần này đích thực là soái ca bước ra từ tiểu thuyết ngôn tình luôn, cái gì nhỉ… Đúng rồi, giáo sư Dương, trời ơi…” Lan tỏ vẻ đắc ý sau khi thành công thu hút sự chú ý của mọi người, “hừ, cứ chê bà mê trai, mấy đứa thì kém gì?”

“Ai vậy? bằng thầy Thành không?”

“Thầy Thành nghỉ dạy á? Sao lại thế?”

“Ôi, thầy Thành của tao đi đâu vậy?”

“Sao lại lôi giáo sư Dương của tôi ra đây, hả?”

Một loạt câu hỏi đổ dồn về phía Lan khiến nó không biết phải trả lời ai trước bèn kích động tuôn ra một tràng.

“Sao tao biết được? Chúng mày đi mà hỏi thầy ấy. Thầy giáo mới hơn thầy Thành là cái chắc! Trẻ măng, cao mét tám mét chín nhá! Trắng trẻo thư sinh nhá! Tóc undercut, mũi cao, mày kiếm, môi mỏng bạc tình nhá! Sơ mi trắng nhá! Lạnh lùng cao ngạo nhá!...”

“Nhá nhá cái gì vậy bà?” Vân cáu kỉnh, cứ hay nói quá lên, lần nào nó cũng nói vậy mà đến khi gặp thì… Ôi thôi… Nói chung là không tin được.

“Sao tao thấy giống Tiêu Nại đại thần của tao vậy?” Thư mắt chớp chớp mơ hồ nhìn Lan đầy nghi hoặc.

“Thật không vậy? hay lại là bom xịt đó?”

“Biết ngay là chúng mày không tin mà… Tèn ten…” Lan rút điện thoại ra huơ huơ trước mặt mấy đứa một bức ảnh chụp vội.

“Aaaa… Xem với! xem với!...” Tức thì mấy đứa nhao nhao lên, tranh giành nhau cái điện thoại, tiếng trầm trồ, xuýt xoa vang lên không ngớt.

“Trời ơi! Thật này…”

“Trời ơi! Góc nghiêng thần thánh này…”

Vân vân và mây mây…

“Xem thế thôi! Tý khắc được nhìn người thật, việc thật” Cái Lan giành lại điện thoại đoạn quay người rời đi.

“Đi đâu thế?” Mấy đứa gọi với theo.

“Tút tát lại nhan sắc, mấy bà định gặp soái ca với bộ dạng này à?”

“Ơ! Đi với…”

“Vân! Bà có đi không? Gớm! nhìn cái mặt mốc hết lên rồi kia kìa…”

“Đi thì đi! Sợ bà chắc” Vân bĩu môi, dù sao nó cũng là bí thư, cũng nên tạo ấn tượng tốt với “soái ca” chứ nhỉ?

Mấy anh con trai trong lớp nhìn theo bóng dáng các cô nương đi khuất mà lắc đầu ngán ngẩm, từ ngày soái ca xuất hiện đâu còn chỗ cho các anh thể hiện nữa. Haiz, nhiều lúc thật muốn bắc thang lên hỏi ông trời rốt cuộc là ngài đã tạo ra chúng con rồi thì còn tạo ra cái thể loại “soái ca” làm cái gì nữa???

---------

Hạ Vi bước từng bước chậm chạp trên sân trường rộng lớn, hướng về phía cầu thang, đây là ngôi trường điểm của thành phố Hà Nội, được xây dựng khang trang và hiện đại gấp mấy chục lần ngôi trường nhỏ xíu, tường phủ đầy rêu phong của cô ngày trước.

“Ê…”

Một giọng nói chanh chua mà đầy hăm dọa vang lên trên đỉnh đầu khiến Hạ Vi giật mình vội ngẩng đầu lên, trước mặt cô lúc này là một nhóm ba người Chi, Loan, Thanh được đám con gái trong trường gọi là “chị đại”, lần đầu nghe thấy danh xưng này cô thoáng buồn cười, liên tưởng đến mấy bộ phim học đường Trung Quốc mà trước đây cô xem cùng mấy đứa trong xóm.

“Con này, mày điếc à?” Lại một tiếng quát chói tai vang lên.

“Xin lỗi!” Hạ Vi vội vàng tránh sang một bên nhường đường.

“Ồ! sao không hiểu luật gì thế?" Thanh nhìn cô cười khẩy, ánh mắt bực tức thấy rõ, dường như cảm thấy đứa con gái trước mặt mình vô cùng chướng mắt.

“Luật gì cơ?” Hạ Vi ngây ngẩn đáp lại, thực tế là tâm trạng cô đang không được tốt nếu không nói là vô cùng tệ, vì thế nên cô chẳng có tâm tư để mà phán đoán tình hình hay tính toán thiệt hơn cho mình lúc này.

“Chi! Mày dạy dỗ con nhỏ này kiểu gì vậy?”

Loan, đứa con gái có mái tóc màu đỏ rực uốn xoăn cầu kỳ vô cùng nổi bật, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, nếu như không mặc bộ đồng phục kia, và nếu như không có thái độ kiểu đàn chị như vậy trước mặt cô thì ắt hẳn cô sẽ tin rằng trên đời này thiên thần là có thật, cô ta quả thực rất xinh đẹp.

Khuôn mặt Chi thoáng biến sắc, bờ môi mím lại dường như đang vô cùng giận dữ.

“Xin lỗi, mình không cố ý!” Hạ Vi định quay người bước xuống cầu thang tránh đường cho ba người họ thì bỗng dưới bụng truyền tới một cơn đau đớn, cả cơ thể bé nhỏ ngã ngửa ra đằng sau, kèm theo đó là một tiếng quát lớn.

“Đồ ngu!”

Loan với vẻ mặt lạnh lùng đầy chán ghét giơ chân đạp vào bụng Hạ Vi, cú đạp khá mạnh khiến Hạ vi gần như bị hất văng khỏi cầu thang, có lẽ vì quá bất ngờ mà không kịp kêu lên một tiếng.

“Bụp!”

Hạ Vi cảm thấy lưng ê ẩm đau, vốn nghĩ rằng cú ngã này sẽ đau thấu tận trời xanh mà ngất ngay tại chỗ, nhưng không ngờ chỉ hơi đau một chút, sau lưng là một cảm giác ấm áp và những nhịp đập thình thịch trầm ổn.

Đúng lúc này, nhóm của Vân cũng đã có mặt, giây phút nhìn thấy Hạ Vi bị đá bay khỏi cầu thang ai nấy đều vô cùng sửng sốt, nhưng sự việc sau đó lại càng khiến mọi người kinh ngạc hơn, ngay vào cái khoảnh khắc mà ai nấy đều cảm thấy kinh hãi đó, một thân ảnh cao lớn từ đâu lao đến dùng thân mình làm đệm lưng cho Hạ Vi, cả quá trình diễn ra thần tốc y như một bộ phim hành động vậy. Cả hai đồng thời ngã xuống nền gạch, mái tóc cô che mất một phần gương mặt anh khiến cho mọi người chứng kiến đều không thể nhìn rõ anh là ai? Là thần thánh phương nào bỗng dưng xuất hiện và ra tay thể hiện màn “anh hùng cứu mỹ nhân” này?

“Hai em không sao chứ?” Cô giáo chủ nhiệm bất ngờ xuất hiện đỡ Hạ Vi ngồi dậy, khuôn mặt cô bộc lộ rõ sự lo lắng cùng khó xử. Vốn dĩ cô đang trên đường đưa thầy giáo mới đến nhận lớp, nhưng phải nán lại một chút để nghe điện thoại và để thầy ấy đi trước, có ai ngờ lại xảy ra cơ sự này.

“Em không sao! Em Cảm ơn cô! Cảm ơn thầy!” Hạ Vi vừa nói vừa cúi gập người, cơ thể nhỏ bé có chút run rẩy.

“Ừ! Không sao là tốt rồi!”

“Cô Hoa!”

Nhóm của Vân thấy cô giáo chủ nhiệm xuất hiện vội vàng chạy xuống, gạt ba “chị đại” kia sang một bên, vừa lo lắng cho Hạ Vi, vừa ngẩn ngơ thắc mắc không biết chàng trai đẹp như hoa kia là ai?

“Ừ! Các em mau đưa bạn về lớp đi”

“Vâng, thưa cô!”

Trải qua một hồi gay cấn, căng thẳng cùng kinh sợ, Hạ Vi thật sự mệt mỏi, cô để mặc mấy đứa bạn dìu mình về lớp. Lúc đi ngang qua ba con người kia bước chân cô vô thức chậm lại, cô khẽ liếc nhìn bọn họ, trong đáy mắt xẹt qua một tia căm phẫn, cô bỗng muốn mặc kệ tất cả mà xông đến sống mãi với họ một phen. Đôi tay cô siết chặt run lên từng hồi khiến cho Vân và Lan đi bên cạnh cũng phải phát hoảng. Đúng lúc này một giọng nói quen thuộc xen lẫn giữa những lời xì xầm bàn tán lọt vào tai Hạ Vi.

“Chuyện gì thế bà?” Oanh cố gắng chen chân ngó xuống cầu thang tầng một xem có chuyện gì vừa thắc mắc với đứa bạn bên cạnh.

“Chị đại dạy dỗ học sinh mới ấy mà!”

“Học sinh mới?”

“Ừ, dưới kia kìa… Khổ thân, chắc đang sợ lắm, bị đá bay khỏi cầu thang cơ mà. Cũng tại chị ấy không biết ý, đã thế lại còn nói chuyện kiểu ngang hàng nữa nên mấy chị kia mới ra tay mạnh thế”

Oanh thoáng chột dạ… Không lẽ… Cô cố nhoài người nhìn cho rõ, đến khi trông thấy Hạ Vi được hai người hộ tống hai bên thì không khỏi nghiến răng kèn kẹt “Đồ điên này, đã dặn là đừng có động vào ba người kia rồi cơ mà, mới sáng sớm đã gây chuyện gì vậy? tối qua cho ngủ ngoài hành lang nên đầu óc bị chập mạch à?”

Hạ Vi bởi vì nghe thấy giọng nói của Oanh mà kịp thời chặn đứng suy nghĩ muốn nổi loạn của mình, trong đầu bỗng nhớ tới câu nói của Oanh ngày đầu đi học tại ngôi trường này “Chị làm gì thì làm, đừng có để liên lụy đến tôi, hay để bố mẹ phải đến đây giải quyết rắc rối cho chị, ở đây không giống như cái trường quê mùa trên núi trước đây của chị đâu”… Quả thực là không giống một chút nào cả… Bờ môi cô run run mím chặt lại cố kìm nén ngọn lửa đang muốn bùng cháy trong lòng, cô cúi thấp đầu về phía đối phương tỏ ý xin lỗi sau đó bước nhanh cùng Vân và Lan lên tầng ba.

“Nào nào, tất cả giải tán, các em về lớp hết đi, sắp đến giờ học rồi.” Cô Hoa lên tiếng nhắc nhỏ đám học sinh nãy giờ vẫn đang đứng kín khu vực cầu thang này.

Nhóm của Loan đứng quan sát nãy giờ với vẻ nhàm chán, trông thấy mọi người tản dần thì cũng kéo nhau rời đi, lúc đi qua trước mặt cô Hoa không quên mỉm cười đắc ý.

“Em chào cô!” Loan cố tình chào hỏi, giọng điệu đầy vẻ bỡn cợt cùng mỉa mai.

Cô Hoa không nói gì, chỉ im lặng nhìn chúng đi khuất rồi âm thầm thở dài.

“Sao chị để các em ấy đi như vậy?” Thanh Phong nãy giờ im lặng quan sát, anh cơ hồ đã đoán định được vấn đề nhưng vẫn muốn hỏi cho chắc.

“Hết cách rồi! ở trường này không ai làm gì được các em ấy cả.”

“Ý chị là…”

“Ừ… Cả ba em đó không con ông này thì cũng cháu bà kia. Nhà không thiếu gì, chỉ thiếu chỗ tiêu tiền. Các thầy cô cũng bức xúc nhưng không làm gì được”

“À… Em hiểu rồi”

Thanh Phong hiểu cái gọi là “con ông cháu cha” đó. Bởi vì, anh sinh ra cũng vốn là một thiếu gia chính hiệu cơ mà, haiz, một thời huy hoàng nay còn đâu.

Anh vẫn còn khá bất ngờ, từ tối qua khi nhận lời chú Thành đến ngôi trường này dạy thay anh đã có suy nghĩ sẽ gặp lại cô nhóc đó nhưng thật không ngờ lại có thể vừa bước chân vào cổng trường chưa đầy mười phút đã gặp được người cần gặp, hơn nữa lại theo cách vô cùng đặc biệt như vậy.

Lúc đó vì để cô Hoa nghe điện thoại nên anh đã đi trước một đoạn, đang mải quan sát xung quanh ngôi trường vô tình nhìn thấy ba nữ sinh đang khoanh tay đứng chắn ở cầu thang, phía đối diện là một học sinh nữ trông thế nào cũng thấy giống kiểu “cậy đông hiếp yếu”. Vì vậy anh đã nhanh chân bước đến với hi vọng có thể thay đổi được cục diện. Nào ngờ, khi chỉ còn cách đó một đoạn ngắn nữ sinh nổi bật nhất kia ngang nhiên giơ chân đá bay cô bé đó, quả thực anh khi đó đã vô cùng sốt ruột, chỉ biết dốc sức lao tới kịp thời lấy thân mình làm đệm lưng cho cô.

Giây phút cô bé nằm gọn trong vòng tay anh, mái tóc đen dài mềm mượt phủ lên gương mặt anh, hương thơm thanh mát len lỏi vào khoang mũi tạo nên một cảm xúc vô cùng dễ chịu khiến anh nhất thời quên đi đau đớn do cú ngã mang lại, anh bỗng cảm thấy mùi hương này rất quen thuộc, dường như đã từng ngửi thấy ở đâu đó. Cho đến khi cô bé đó ngồi dậy, mặc dù từ đầu tới cuối luôn cúi gằm mặt xuống nhưng có lẽ vì đã có ấn tượng sâu sắc nên anh nhanh chóng nhận ra. Bộ dạng của cô lúc này khiến anh đau lòng, lẽ nào hôm đó cô khóc cũng là vì gặp phải chuyện như vậy sao?

“Thanh Phong! Em chuẩn bị tinh thần nhé” Cô Hoa lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, lúc này anh mới nhận ra, mình đã đứng trước cửa lớp từ bao giờ.

“Ok! Em đã chuẩn bị từ hôm qua rồi chị”

“Ừ! Vậy thì tốt, chúng ta cùng vào nhé!”

“Vâng”

Cả lớp ồn ào như cái chợ vỡ bởi vì sự xuất hiện của cô giáo chủ nhiệm và Thanh Phong mà ngay lập tức im bặt, vội vàng đứng bật dậy nghiêm trang như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Mấy đứa con gái cơ bản không còn nhìn thấy gì nữa ngoài cái người chuẩn soái ca đang đứng bên cạnh cô kia, dường như tất cả hồn vía đều đang lơ lửng trên mây hết cả rồi, ai nấy đều không tình nguyện mà mỉm cười ngây ngô, đặc biệt là Lan, giờ phút này có lẽ thế giới của nó chỉ còn bóng dáng tiêu chuẩn trước mặt, cảm thấy nhìn thế nào cũng không thấy đủ.

“Cả lớp ngồi xuống. Giới thiệu với các em đây là thầy Phong, từ hôm nay thầy sẽ dạy thay thầy Thành môn tiếng Anh”

“Chào các em!” Anh khẽ mỉm cười, ánh mắt nhanh nhạy quan sát khắp cả lớp, trong một thoáng anh bỗng cảm thấy trong lòng có một thứ cảm xúc mà lâu lắm rồi anh không trải qua, đó là “mong chờ”. Phải, anh hi vọng cô bé đó sẽ học ở lớp này. Quả nhiên… Cô bé khóc nhè đó ngồi bàn thứ ba, góc trong cùng, ngay cạnh cửa sổ, trông cô khá mệt mỏi, từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu chẳng buồn để ý đến cái người mới toanh là anh nãy giờ đã trở thành tâm điểm của biết bao ánh mắt trong lớp. Rốt cuộc là cô đã nhìn qua anh chưa? Không nhận ra sao?

“Chúng em chào thầy ạ!”

“Thầy Thành sao lại nghỉ dạy vậy cô?” Cái Vân tò mò

“Thầy ấy có việc riêng cần giải quyết, các em không hài lòng với thầy giáo mới sao?”

“Không ạ!”

“Cô ơi! Cô biết bọn em mà”

Hội bà tám không hẹn mà cùng đồng thanh với âm lượng khá lớn khiến cho đám con trai cũng phải giật mình, Hạ Vi cũng vì thế mà ngẩng đầu lên nhìn về phía họ, rồi nhìn lên trên bục giảng nhưng tiếc là đôi mắt sưng vù, đau nhức vì khóc thành công nhắc nhở cô cái bộ dạng của mình lúc này nên lại vội vàng cúi mặt xuống, thành ra vẫn không kịp nhìn rõ thầy giáo mới trông như thế nào.

Đúng lúc này tiếng chuông báo hiệu vào học vang lên, cô Hoa nhắc nhở cả lớp thêm một lúc rồi cũng rời đi. Vốn dĩ tiết học đầu tiên là tiếng anh nên Thanh Phong cũng chuẩn bị bắt đầu giờ dạy đầu tiên của mình. Không khí lúc này hơi căng thẳng, tạm thời anh chưa biết nên bắt đầu từ đâu khi mà dưới kia biết bao con mắt đang mong đợi xem thầy giáo mới sẽ thể hiện như thế nào. Ngẫm nghĩ một lúc anh hắng giọng lên tiếng, thôi thì cứ theo truyền thống vậy.

“Như các em đã biết, tôi tên Thanh Phong, các em có thể gọi tôi là thầy Phong. Tôi cũng chỉ dạy thay thầy Thành một thời gian nên sẽ không làm khó các em làm gì cả, giờ học của tôi những ai không muốn học có thể nghỉ ở nhà hoặc ra ngoài chơi, tôi sẽ coi như các em vẫn đang lên lớp học bình thường, ok?”

“Thật ạ?” Mấy anh con trai vui mừng thấy rõ, trong lòng thầm cảm thán "thầy giáo tốt thế".

“Tất nhiên! Ai muốn nghỉ học đăng ký với lớp trưởng, cuối cấp rồi tinh thần phải thoải mái, học nhiều cũng không tốt lắm”

“Ôi! Thầy không lừa bọn em chứ?” Tức thì cả lớp sôi nổi hẳn lên.

Thanh Phong nhìn cả lớp khắp một lượt, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh lạ thường.

“Các em đăng ký với lớp trưởng và ghi rõ nghỉ học để làm gì, ví dụ: Ngủ hay là chơi game, đọc truyện… Tôi sẽ đáp ứng tất cả cho các em”

Cả lớp nhìn nhau đầy nghi hoặc, ai nấy đều kiêng dè, mặc dù trong lòng rất muốn chạy ra chỗ lớp trưởng đăng ký cái roẹt cho xong.

“Các em có năm phút để đăng ký, mỗi tuần tôi có sáu tiết dạy ở lớp, thầy Thành nhanh nhất cũng phải một tháng nữa mới quay lại, tổng cộng các em được nghỉ hai mươi tư tiết tiếng anh, cơ hội này chỉ có một lần thôi”

Thanh Phong cất giọng đều đều, thực ra anh cũng không có kế hoạch gì cả, lúc nãy thuận miệng nói ra, thôi đành phóng lao thì phải theo lao vậy.

Một phút trôi qua, không có ai đăng ký.

Hai phút trôi qua, vẫn không có ai đăng ký.

Ba phút… Phía cuối lớp có tiếng ai đó đứng lên đi về phía bàn lớp trưởng, và rồi giống như một dạng lây lan, có người khởi xướng lập tức có người ủng hộ, lác đác vài ba anh lười học nhất lớp cũng lần lượt đứng lên.

Thanh Phong âm thầm quan sát tình hình, ánh mắt anh chợt tối đi vài phần, cái dáng người gầy gò yếu ớt đó đang lặng lẽ tiến về bàn lớp trưởng, không riêng gì anh mà cả lớp hơn ba mươi mấy con người, ai nấy đều nhìn cô đầy kinh ngạc, khó hiểu và ái ngại, vừa mới đây cô đắc tội với mấy “chị đại” trong trường, bây giờ lại là thầy giáo, cô không muốn sống nữa sao? Không hiểu sao trong lòng Thanh Phong có chút không vui, anh cũng không rõ cảm giác này là gì, chỉ biết rằng hành động của cô khiến anh cảm thấy rất không hài lòng mà lên tiếng.

“Hết giờ! Lớp trưởng đưa danh sách cho thầy, bạn nữ kia đi đâu vậy?”

Hạ Vi bởi vì câu nói của anh mà có chút giật mình, khuôn mặt vốn đã buồn bã nay càng âu sầu, ảm đạm hơn, dường như đang rất nuối tiếc vì đã không kịp đăng ký, cô không nói gì, lặng lẽ quay trở về chỗ ngồi, chẳng buồn để ý đến mọi người xung quanh.

Thật ra cô học rất tốt môn tiếng anh, trời sinh cô có năng khiếu về ngoại ngữ, các thầy cô giáo cũ đều rất yêu quý cô, vì điều này mà mẹ cô rất tự hào về cô, đi đâu cũng khoe con gái mẹ nói tiếng anh như người nước ngoài. Chỉ là… Hiện tại cô ghét việc đi học một thì ghét học môn tiếng anh mười… Bởi vì… Vì môn học này mà cô đã không kịp nói cho mẹ biết cô yêu mẹ đến nhường nào… Vì nó cô trở thành đứa con bất hiếu nhất trên đời… Vì nó cô không kịp gặp mẹ lần cuối, không được ở bên mẹ trong những giây phút tuyệt vọng nhất…

... Nếu như thời gian có thể quay trở lại thì ngày hôm đó cho dù trời có đổ sập xuống cô cũng tuyệt đối không rời xa mẹ nửa bước… Tuyệt đối không để mẹ phải cô đơn, một mình rời khỏi thế gian này.

------

Thanh Phong trông thấy bộ dạng thê lương của Hạ Vi lúc này cũng không đành lòng mà làm khó cô thêm, anh đọc được trong ánh mắt cô một nỗi đau không thể nói thành lời, không biết là cô đã phải trải qua chuyện gì, nhưng nhìn khuôn mặt thất thần đó của cô anh bỗng thấy đồng cảm, anh như tìm thấy chính mình ở cái bóng dáng nhỏ bé cô liêu đó – một Thanh Phong yếu đuối và mông lung giữa cuộc đời, không biết phải đi đâu về đâu…

Không khí lớp học rơi vào trầm mặc và có chút kỳ dị, mỗi người một suy nghĩ, ai nấy đều lo lắng cho Hạ Vi và tò mò không hiểu tại sao thầy giáo mới của mình lại đứng im lặng nãy giờ mà nhìn chăm chú về phía cô như vậy?

“Ting”

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của Thanh Phong vang lên khiến anh tỉnh táo trở lại, anh quên không tắt chuông, theo thói quen thường ngày lấy điện thoại từ trong túi ra kiểm tra tin nhắn, khuôn mặt anh tuấn thoáng cứng đờ trong giây lát, bàn tay cầm điện thoại khẽ run, chân mày vặn chặt lại, ánh mắt cũng trở nên tối tăm nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, là tin nhắn hình ảnh của số điện thoại lạ, bức ảnh được chụp vào buổi tối, cảnh vật khá mờ nhạt, đối với người khác đây chỉ đơn giản là một bức ảnh đen trắng vô dụng nhưng đối với anh lại là… Một đoạn ký ức ám ảnh kinh hoàng mà có lẽ suốt cuộc đời này anh vĩnh viễn không bao giờ có thể quên được.

Thanh Phong siết chặt chiếc điện thoại trong tay, anh chầm chậm xoay người đi về phía bục giảng cầm viên phấn viết lên tấm bảng đen một dòng chữ ngay ngắn sau đó quay xuống cả lớp cất giọng âm trầm.

“Các em lấy giấy ra làm bài kiểm tra mười lăm phút. Mục đích của bài kiểm tra này là để tôi kiểm tra và đánh giá khả năng từ vựng cũng như ngữ pháp của các em để có kế hoạch dạy phù hợp. Bây giờ các em bắt đầu làm bài đi”

Cả lớp ngơ ngác nhìn dòng chữ trên bảng với đủ thứ cảm xúc, lớp phó học tập tốt bụng làm phiên dịch cho mấy đứa mù tiếng anh “Viết bài giới thiệu về bản thân và kể lại mối tình đầu của mình”. Quả đúng là thầy giáo trẻ, rất hiểu tâm lý của học sinh, chỉ tiếc là viết bằng tiếng anh thì viết như thế nào đây?

Tiếng rì rầm bàn tán vang lên khắp lớp học nhưng Thanh Phong cũng chẳng buồn để ý, sau khi ra đề xong anh trở về bàn giáo viên ngồi xuống, cả tâm tư lúc này dường như đều tập trung vào bức ảnh kia. Rốt cuộc là ai đã gửi tin nhắn này cho anh? ở đâu mà họ lại có bức ảnh này? Vì sao sau bao nhiêu năm trời bức ảnh này lại bỗng dưng xuất hiện?

------

Hạ Vi cầm chặt chiếc bút trong tay mà không viết nổi một chữ, cả buổi nhìn chằm chằm vào trang giấy trắng mà thở dài thượt thượt. Đến cuối cùng cũng dứt khoát đưa ngòi bút viết được hai dòng chữ bằng... "tiếng việt":

“Trang Hạ Vi. 17 tuổi

Mối tình đầu: Không có, không biết”

Cực kỳ ngắn gọn, súc tích và… Sai cơ bản, sai hoàn toàn!

Truyện Chữ Hay