Ngày sinh nhật của Nhất Thiên cuối
cùng Ái Du lại có việc bận.
Anh làm tiệc sinh nhật ở nhà hàng, nhưng cuối cùng
mọi người chơi đùa vui vẻ, còn anh lại ngồi bần thần ở ghế sofa.
Một cậu bạn hồi
cấp đi đến, nhe răng:
“Này, sao trông cậu lờ đờ thế? Mười
mấy năm không có mùi gái nên bị bệnh rồi! Hay lát nữa đến bar đi.
Chẹp...!“Đồ
ăn” tươi ngon mát mẻ lắm.” Cậu ta cười bỉ ổi.
Minh Triết thấy sắc mặt Nhất Thiên
biến đổi liền lao tới chắn trước mặt anh.
Minh Triết cười như không cười:
“Luân, mày biết cặp kè từ hồi mới
, bây giờ định lây bệnh giang mai cho bạn bè đấy hả, kinh tởm!”
“Xời, mày chả thế còn gì! Thế đã động
vào tí thịt thơm ngon của nữ thần chưa? Hay vẫn còn quỳ như chó trước chân nó?
Này, nhân tiệc này chuốc tí “thuốc tiên” cho nó, đảm bảo đêm nay là đêm đẹp nhất
đời mày!” Luân lôi ra một lọ thuốc bột không có nhãn.
Minh Triết tức giận, bàn tay đã siết
chặt lại.
Bỗng anh (Minh Triết) bị vỗ vai một cái.
Là Nhất Thiên.
Anh nói lớn:
“Tôi không mời cậu Luân này, là ai
mời?”
Một người khác, hình như là bạn cũ
của Hào Lỗi, tính tình cũng rất ổn, còn có chút nhút nhát:
“Là…là tôi….Luân là anh họ của
tôi.”
Luân nhún vai, vẻ bất cần:
“Thích thì đuổi đi.”
“Tôi không có ý đuổi cậu, vì dù sao
đây cũng là tiệc sinh nhật của tôi, nếu đuổi cậu cũng ảnh hưởng đến không khí
vui vẻ.
Nhưng tôi cảnh cáo cậu, đừng có hở chút là mở mồm toàn mấy câu bẩn thỉu.”
“Hừ, biết rồi.” Luân bỏ đi ra chỗ
khác.
Minh Triết ghé tai Nhất Thiên:
“Sao mày không cho tao đánh nó?”
“Nếu mày đánh nó sẽ gây ra hỗn loạn.
Bảo Anh sẽ biết cuộc nói chuyện đó, cậu có chắc chắn nó sẽ không hiểu nhầm là cậu
tiếp cận nó chỉ vì muốn động vào nó?”
“Ừ…Cô ấy đúng là rất dễ hiểu nhầm.”
Minh Triết thiểu não.
Anh (Minh Triết) như sực nhớ ra:
“Lát nữa muội muội tới, mày có sợ
thằng chó đó ve vãn con bé không? Du Du vốn xinh đẹp mà.”
“Mày nghĩ tao sẽ để chuyện đó xảy
ra à?”
“Ừ nhỉ?”
“Này, thử cái này đi.”
“Không, muội thấy cái này hợp hơn.”
Ái Du ướm thử một cái váy xòe hoa nhí màu hồng.
An Lệ gật đầu, xoa cằm:
“Ừ, tùy muội.
Chậc, dù sao muội
đúng là có tỷ lệ vàng, mặc gì cũng đẹp.”
“Lại nịnh rồi.” Cô cười, vào phòng
thay đồ.
Lúc cô đi ra, An Lệ đã thay một cái
váy trễ vai màu kem.
Ái Du nhận hai cái kẹp tóc hình hoa hồng, tết tóc thành
hai bím lí lắc.
Bảo Anh đi vào, phải thốt lên:
“Má ơi, nữ thần!”
“Hì hì.”
Bảo Anh mặc váy suông màu vàng
chanh, tóc uốn nhẹ từng lọn (Sau khi có người yêu, tỷ tỷ đã chịu khó để tóc
dài).
Ái Du nhìn ba tỷ muội trong gương, khen thầm.
Chậc, nói không phải tự luyến
chứ cô thấy Tam Mỹ Nhân như bọn cô mà đi ra ngoài có khi chói mắt người qua đường
mất.
Vừa đi vào buổi tiệc nhộn nhịp thì
cô đã thấy Nhất Thiên đang ngồi ở góc phòng, nói chuyện với Minh Triết.
Cô tách
ra khỏi hai tỷ tỷ đến chỗ anh.
Ái Du đang đi đến thì bị một cánh tay chặn đường.
Một chàng trai đang nhe răng nhìn cô.
Ái Du lạnh lùng:
“Xin lỗi, không có ý cắm sừng bạn
trai, mất điện thoại, không có nhà, không cần uống rượu chung, vì chưa đủ tuổi,
chân rất ổn, không cần thay giày.”
“…Ha, em có vẻ rất thuộc mấy thứ
đàn ông hay nói để tán tỉnh phụ nữ nhỉ? Hay là em bị tán nhiều quá rồi?”
“Làm ơn cho qua, bạn trai tôi đang ở
đó.” Ái Du chỉ tay ra phía Nhất Thiên.
“Chào em, anh là Luân.
Ái chà, em
chọn nhầm cái cớ rồi.
Anh là bạn thân tên đó, hắn mười tám năm chưa từng hít
mùi gái.”
“Tôi không tin Nhất Thiên có một
người bạn thân như anh.
Tránh ra.”
“Em gái, nếu muốn một bước lên mây,
không cần thấy người sang bắt quàng làm họ như thế đâu.
Em có thể chọn anh mà.
Công ti bố anh có kém Dương thị thật nhưng…”
“Chát!” Tiếng tát rõ to vang lên
làm ngưng cả buổi tiệc.
Minh Triết quay đầu lại há hốc mồm nhìn muội muội mình
vừa tát Luân.
Nhất Thiên đang ngẩng đầu lên, ngạc nhiên thấy cô đang đứng đó, mặt
phừng phừng tức giận.
Anh chạy đến chỗ cô.
Ái Du lườm Luân, thấy Nhất Thiên
thì tim mềm đi, cô sẵng giọng:
“Luân, nếu anh không tin tôi là bạn
gái anh ấy, thì chống mắt lên mà xem…”
Ái Du ngước mắt lên nhìn Nhất
Thiên.
Với tay túm cổ áo anh kéo xuống rồi khẽ đặt lên môi anh một nụ hôn.
Nhất
Thiên tròn mắt ngạc nhiên, anh vẫn chưa định thần lại thì môi cô đã rời đi rồi.
Cô cười:
“Vốn định cuối tiệc sẽ tặng cho
anh, ai ngờ phải tặng sớm thế.”
“….” Nhất Thiên cố bình tĩnh lại để
không hét lên.
Nhìn sang Luân, đáy mắt anh thẫm lại:
“Luân, cậu dám tán tỉnh bạn gái của
tôi?”
“…Này, đó…đó là bạn gái cậu thật à?”
Nhìn thấy bộ dạng của Nhất Thiên, Luân khẽ run.
“Bảo vệ, lôi cậu ta ra ngoài.” Nhất
Thiên quay lưng lại, ôm eo Ái Du đi.
Bảo Anh đứng từ xa, lắc đầu:
“Công ty của nhà tên đó không qua nổi
đêm nay đâu.”
“Sợ là vài giờ nữa cổ phiếu công ty
bố nó sập sàn liên tiếp luôn ấy chứ.” An Lệ đang uống rượu vang, chêm vào.
“Ê tao uống với.”
“Không, cho mày uống để thằng Triết
băm tao ra bã à?”
“Hừ!”