Đúng
như nhà trường mong đợi, Dương Nhất Thiên tổng số điểm , thủ khoa đại học A.
Vì là thủ khoa nên anh vừa nộp hồ sơ xong đã phải có rất nhiều nhiệm vụ được
giao, phải đi trước những sinh viên khác ngày.
Ngày
anh rời đi, Ái Du không tới.
Cô sợ mình sẽ khóc thật nhiều, như thế sẽ ảnh hưởng
đến tâm trạng đang tốt của Nhất Thiên, cô hiểu anh, nếu cô khóc như thế, anh dù
không có lỗi vẫn sẽ tự mình dằn vặt, nhỡ anh chểnh mảng học hành thì sao? Thế
nên dù bọn Lung Linh vừa dỗ ngọt vừa nói nặng cô vẫn nằm im ôm gối trên giường,
không xuống sân trường tạm biệt anh.
Nhất
Thiên ngồi trước cổng trường, xung quanh là các thầy cô và bạn học, đại đa số
nhất là mấy mĩ nữ thầm thíchanh.
Nhất Thiên không chú ý lắm, chỉ ngó ngang ngó dọc xem cô ở đâu.
Không thấy
cô đâu cả, anh thấy lòng mình dấy lên một nỗi lo sợ.
Nhỡ…cô đã chán anh thì
sao? Cô có chia tay anh vì không thích khác trường không? Tháng trước anh đi
thi, có phải cô đã gặp được người nào khác không? Nếu anh ra trường rồi, nhỡ cô
phải lòng nam sinh khác thì sao? Bao nhiêu câu hỏi ngập tràn như thế.
Lần đầu
tiên, anh ước mình sinh chậm một năm để có thể cùng lớp, cùng khối với cô.
Xe bus đã đến.
Anh vẫn ngoái lại chỗ
đầu cầu thang, ngạc nhiên nhìn bóng hình mảnh mai vừa xuất hiện.
Nhất Thiên chạy
lại chỗ Ái Du:
“Anh tưởng em không đến?” Giọng anh
có chút run rẩy.
“Anh không cần như vậy, chỉ là ra
trường thôi, có phải đi du học hay gì đâu.
Em sẽ ở cạnh anh, chờ em nhé, chờ
năm nữa thôi.” Cô mỉm cười, nhưng đôi mắt đã đỏ hoe.Sau khi Nhất Thiên đi ngày thì có
kết quả kì thi tổng hợp.
Kiều An vẫn rất kênh kiệu, hất mũi nhìn Ái Du.
Cô chỉ
cười, nhưng thật ra trong lòng cũng có chút lo lắng.
Bài thi môn Hóa của cô
không được tốt, chỉ sợ…thôi mà không sao! Môn Toán, Anh, Lịch Sử, Vật Lý có Nhất
Thiên dạy mà cô làm cực kì tốt, môn Văn thì đã là sở trường của cô rồi.
Môn Địa,
Sinh thì đề ra rất dễ, giống như bài kiểm tra bình thường vậy, nên gần như ai
cũng làm tốt.
Cô giáo Lý bước vào lớp.
Ra hiệu
cho lớp im lặng rồi mở file excel ra lên màn chiếu.
Lập tức cả lũ chúi đầu vào
nhìn.
Mấy phút sau, mặt tất cả đều thoạt xanh thoạt đỏ, nhưng là vì… Cả bọn
quay đầu lại Ái Du và Kiều An.
Cô rất vui vẻ nhìn điểm số.
Toán ., Anh ., Lịch
Sử , Vật Lý ., Hóa hơi kém nhưng cũng
may được , Văn thì ., Địa với Sinh điểm tối đa.
Nhưng cô cũng không thể ngờ
mình lại xếp thứ toàn khối, con số này cũng quá sốc rồi đó! Kiều An mặt trắng
bệch, cô ta xếp thứ toàn khối.
Sau vài giây gượng gạo thì mọi người
cũng giả vờ như chưa biết gì, an ủi lẫn nhau.
Cô giáo Lý tức giận:
“Kiều An! Em thế này là sao? Uổng
công cô đã tin tưởng ở em! Chức lớp phó em không gánh được nữa rồi! Em biết
không, trong cả cái lớp này đầu năm lớp , em là người học tốt nhất, vậy mà đến
cuối lớp , em lại là người duy nhất xuống lớp F!”
“….” Kiều An nghe thấy chữ “lớp F”
thì như bị búa đập vào đầu, nước mắt đã chực trào ra.
“Em nói cho cô biết, em tại sao kết
quả lại kém như vậy chứ? Cô cũng biết em học có sa sút, nhưng không ngờ lại tụt
dốc nhanh như vậy!”
“Em…” Kiều An run rẩy.
Khi cô ta nhận
đề thi cũng rất sốc.
Cô ta không ngờ phạm vi bài thi lại rộng đến như vậy! Có cả
những vấn đề mà trong sách không hề đề cập tới! Kiều An giải thích với cô giáo
Lý, chỉ thấy cô giáo còn giận hơn:
“Nhà trường đây là mô phỏng dạng đề
thi của đại học! Em không làm được tức là em không thi đỗ đại học có hiểu không
hả? Bây giờ cô đã hiểu rồi, em trước nay học tốt vì đều làm bài kiểm tra bình
thường lấy kiến thức trong sách giáo khoa chứ không phải em giỏi thật! Các vấn
đề mà em bảo em không làm được, nó chính là kết luận rút ra được từ nhiều kiến
thức cốt lõi trong sách, chứ không phải là sách có trực tiếp những điều đó! Cô
tuy là giáo viên, nhưng cô không chấp nhận một học sinh xuất sắc mà chỉ có biết
sách giáo khoa, không chịu tìm hiểu về những thứ khác!”
“…”
“Thôi, em ngồi xuống đi.
Cô hôm nay
đặc biệt khen em Thừa Ái Du, là một trong bạn ở lớp mình được chuyển tới lớp
A, cũng là lớp cô chuẩn bị nhận, và đương nhiên cũng là lớp có triển vọng đỗ đại
học cao nhất.
Em thực sự khiến cô rất bất ngờ, không tin được em có thể tiến bộ
nhanh như vậy.” Lúc nói tới Ái Du, mặt cô giáo Lý hòa hoãn đi rất nhiều.
“Anh yêu à, đoán xem hôm nay sao em
lại gọi cho anh?”
Ái Du lăn lộn trên giường, cảm giác
cực kì thoải mái, hai tay cầm điện thoại.
Khuôn mặt siêu đẹp trai của anh người
yêu cô lọt thỏm trong khung hình.
Nhất Thiên cười:
“Cô giáo Lý có nói với anh rồi.
Bảo
là em đội sổ, phải chuyển xuống lớp F học với Kiều An.”
“Điêu vãi!” Ái Du trợn mắt.
“Đùa thôi, bảo bối quả giỏi, anh nhất
định sẽ tặng quà cho em.”
“Là gì vậy?” Cô mắt sáng bừng, cứ
nghĩ tới đồ ăn là cô vui rồi ~~~
“Hình như quà tới rồi đó, anh bảo họ
gửi ở tầng dưới kí túc xã nữ đấy.”
“Vâng ~~~” Cô vội tắt điện thoại rồi
chạy xuống lấy quà.
Nhìn thấy con bạn khệ nệ ôm một
thùng các tông lớn lên phòng, bọn Lung Linh tròn mắt rồi phá ra cười.
Ái Du thắc
mắc:
“Sao cười?”
“Chúng tôi đang kháo nhau xem hai
người yêu xa thế nào? Ai ngờ cũng có thấy khác đéo gì đâu? Vẫn cho ăn cơm chó
như thường.”
Ái Du mở hộp ra liền tròn mắt.
Hai
hộp lớn socola, ba quả trứng socola, gói kẹo dẻo chip chip, hai hộp snack
khoai tây, một túi nho xanh, một túi táo, một gói cây kẹo mút, lọ sữa hạt
dẻ, lọ sữa dâu.
Toàn là món cô thích! Nhã Ân, một đứa đỗ nghèo khỉ, la trời
la đất:
“Cả đống này…ôi má ơi! Mắt chó hợp
kim của tao! Tao phải đi bôi kem đây!”
Lung Linh lẩm bẩm:
“Socola Godiva, hộp snack cỡ đại,
nho Mỹ,…”
Y Đồng vẫn thực tế nhất, ngồi xổm
xuống đất:
“Ê Du, tôi ăn với!”
Ái Du không thể nào nhịn được cười
với mấy đứa bạn thích tấu hài của mình.
(Tác giả: Socola Godiva là hãng
socola nổi tiếng và ngon nhất thế giới, hãng này của Bỉ.)