Thấy xe của mình vẫn còn đó, An Hồng thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn bộ dáng tức giận của Lộ Vân Phàm, cô vẫn có chút lo lắng, hỏi nó: "Xe bị trộm mất rồi, làm thế nào bây giờ?"
"Còn có thể làm sao? Đành chịu!" Con ngươi Lộ Vân Phàm nhìn tới nhìn lui, hỏi "Này, xe của bạn có thể chở thêm người sao?"
An Hồng giật mình, ngó ngó yên xe Angel: "Chở thì chở được, chẳng qua mình sẽ không đèo bạn đâu."
"Vớ vẩn! Ai cần bạn đèo, mình sẽ đèo bạn đi."
"Bạn á?" An Hồng quan sát thân thể gầy gò của Lộ Vân Phàm từ trên xuống dưới một chút"Bạn đèo nổi sao?"
"Nói nhảm! Không đèo được thì mình sẽ dám chắc chắn hay sao. Hơn nữa, làm gì có việc đàn ông để cho phụ nữ đèo mình đi!"
An Hồng có chút sững sờ.
"Còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì, mở khóa ra!" Nó bị trộm mất xe, cơn giận còn đang bốc lên, giọng nói cũng không được tốt.
Thực ra An Hồng rất muốn từ chối, nhưng mà nhớ đến việc nó đưa cô đi thuê truyện, dọc đường cũng không gây khó khăn cho cô, chỉ nói về chuyện học hành, đăng ký nguyện vọng thi cấp ba.....lúc này nó đang bị trộm mất xe, cô cảm thấy từ chối giúp đỡ nó thì cũng không hay lắm.
Nghĩ ngợi một lúc, cô liền mở khóa xe đạp, Lộ Vân Phàm ném quyển truyện tranh vào giỏ xe, nhảy lên, lấy chân nhún cái rồi nói: "Độ cao cũng vừa vặn."
"Đó là bởi vì bạn quá lùn, đây là xe nữ, còn nói vừa vặn cái gì."
"Mình vẫn sẽ cao lên nữa!" Lộ Vân Phàm nhìn cô chằm chằm nói, "Ba mình rất cao, mẹ mình cũng vậy, tương lai mình sẽ cao!"
"Có thật không?" An Hồng cười phá lên, cũng không khách khí, nói "Vậy mình ngồi lên nha!"
"Ngồi đi." Lộ Vân Phàm cảm thấy An Hồng đã ngồi lên yên xe phía sau liền bảo cô "Bạn ngồi yên nha, mình đi đây."
An Hồng nắm lấy lò xo phía dưới yên xe, nhìn Lộ Vân Phàm đạp chân một cái, bánh xe liền lảo đảo. Trong lòng cô có chút sợ hãi bởi vì cô không tin tưởng Lộ Vân Phàm.
Cô nghĩ đến mấy năm trước, lúc cô còn rất nhỏ thì Hàn Hiểu Quân đã biết đi xe, lai cô xuyên qua khắp ngõ lớn ngõ nhỏ ở thành phố J. Vào lúc đó, nếu không lầm thì Hàn Hiểu Quân cũng bằng tuổi Lộ Vân Phàm bây giờ, ngồi trên xe Hàn Hiểu Quân, cô vô cùng yên tâm.
Lộ Vân Phàm đi rất cẩn thận, người nó nghiêng về phía trước, chân ra sức đạp bàn đạp, có thể thấy rằng đèo một người phía sau vẫn làm nó phải cố gắng hết sức. Nhất là những lúc lên dốc, cả người nó phải cúi gập xuống mới có thể đạp lên được.
"Cái xe này cũng quá cũ rồi, tại sao bạn không mua xe mới?" Nó vừa nói vừa thở hồng hộc.
Mắt An Hồng trợn trắng, nói: "Liên quan gì đến bạn?"
Đây là xe đạp Hàn Hiểu Quân tặng cô, An Hồng bảo dưỡng rất cẩn thận, lau rửa, thay dầu đúng hạn, bánh xe hỏng thì đổi, vành xe hỏng thì thay, hai năm rưỡi cũng chưa có hỏng hóc gì lớn, hơn nữa còn chưa có bị trộm mất đâu.
Lộ Vân Phàm bị cô bật lại một câu, nửa ngày cũng không lên tiếng, lát sau nó lại mở miệng: "Này, răng đậu đen, bạn trai của bạn đâu rồi?"
An Hồng bực bội, rất muốn nói một câu "Liên quan gì đến bạn", nhưng mà vẫn không nói, chỉ nghiêm túc trả lời nó: "Anh ấy đang ở tỉnh A, năm nay học lớp ."
"Sắp thi tốt nghiệp rồi, vậy lúc thi đại học anh ta sẽ về đây sao?"
"Không biết...... Có lẽ là vậy...!." An Hồng nói qua loa.
"Bạn và anh ta tại sao lại quen nhau?"
"Từ nhỏ đã biết."
"Là lúc còn rất nhỏ à?"
" tuổi."
"À? Nhỏ như vậy! À à!!" Lộ Vân Phàm kêu lên một tiếng, không chú ý đến mặt đường, lọt vào một cái hố, chiếc xe lắc lư thiếu chút nữa làm An Hồng ngã xuống.
"Bạn đang làm cái gì đấy! Muốn làm mình ngã chết à!!" Cô tức giận nói.
"Ai bảo bạn không ôm chặt!"
"Bạn nói xem mình phải ôm vào chỗ nào đây!"
"Bạn...... Ôm eo mình đi, sẽ an toàn......" Giọng nói của nó không lớn, An Hồng lại nghe rất rõ, vì suy nghĩ cho tính mạng của mình, cô do dự ôm lấy eo Lộ Vân Phàm.
Eo của nó rất nhỏ, cơ thể nó ở dưới lớp áo lông vẫn còn là một đứa trẻ. An Hồng nghĩ đến mùa hè năm trước lúc cô ôm eo Hàn Hiểu Quân khóc lớn thì trong tay đã có cảm giác, hông của Hàn Hiểu Quân rất cứng cáp, cơ bụng rắn chắc, bờ vai rất rộng, ở trong ngực anh cảm thấy vô cùng ấp áp, An Hồng nhớ đến lúc ở trước cửa rạp chiếu phim, Hàn Hiểu Quân nói "Tôi chính là bạn trai cô ấy", mặt lập tức đỏ lên.
Lúc này, Lộ Vân Phàm lên tiếng: "Bạn thực sự không đăng ký vào Nhị Trung sao?"
"Không."
"Tại sao vậy?"
"Thi không đậu thì đăng ký làm gì, thi trượt thì chỉ có vào học bổ túc, không phải là sẽ bị mẹ mình mắng chết sao."
"Thi cũng không khó như vậy."
"Bạn đứng hạng nhất, tất nhiên là cảm thấy đơn giản rồi. Tiếng Anh của mình quá yếu, chỉ được trên điểm, bài thi bổ sung điểm chỉ được nhiều nhất là , tổng điểm liền bị kéo xuống thấp."
"Tiếng Anh hả? Bình thường nghe nhiều nói nhiều là học tốt thôi."
"...... Mình không thích tiếng Anh."
"Minh có một bộ đề tiếng Anh, đối với kỳ thi rất có ích, nếu bạn cần thì lấy mà dùng."
"Thật sao?"
"Ừ. Thật ra thì mình cảm thấy mấy bộ đề này rất phiền, nhưng vì cuộc thi, luyện tập một chút sẽ tốt hơn."
"Vậy thì bạn cho mình mượn nhé."
"Không cần phải đợi đến khai giảng, bây giờ qua nhà mình mà lấy."
"Không cần, đã muộn rồi mình muốn về nhà." Lúc này đã là giờ chiều, An Hồng cảm thấy đến nhà người khác có vẻ không thích hợp, lỡ người nhà Lộ Vân Phàm giữ cô lại....
"Được rồi." Lộ Vân Phàm có chút thất vọng, hỏi, "Nhà bạn ở chỗ nào?"
"Chung cư Hòa Bình."
"A, vậy là rất gần nhà mình."
"Nhà bạn ở đâu?"
"Tóm lại là cách nhà bạn không xa, mình đưa bạn về nhà trước."
Sau đó, hai người câu có câu không trò chuyện một hồi, Lộ Vân Phàm cưỡi xe đạp, đèo An Hồng quẹo vào khu chung cư Hòa Bình. Đến phía dưới nhà An Hồng, An Hồng nhảy xuống xe, thấy giữa mùa đông mà đầu Lộ Vân Phàm đổ đầy mồ hôi. Nó tháo mũ xuống, lộ ra mái tóc không khác gì tổ quạ, mở miệng hổn hển nói: "Mệt chết đi được! Tại sao bạn lại nặng như vậy!"
"Bạn đừng có nói bậy! Mình mới cân thôi!"
"À...... Được...... Vậy mình đi trước, bạn lên nhà đi, bái bai."
"Này, rốt cuộc thì nhà bạn ở đâu vậy?" An Hồng hỏi lại nó.
Lộ Vân Phàm tránh không được liền nói: "Ở Kim Thủy Uyển."
An Hồng giật mình, Kim Thủy Uyển là khu biệt thự, cách chung cư Hòa Bình ước chừng km, cũng không tính là xa nhưng tuyệt đối không gần chút nào.
Khu đó vốn là ngoại ô nhưng sau khi cải tạo lại liền trở thành một khu vực rất tốt.
An Hồng nói: "Vừa rồi không phải là đi ngang qua đó sao? Tại sao bạn không nói sớm, mình có thể đưa bạn về."
Lộ Vân Phàm nhìn cô rất nghiêm túc: "Bạn là con gái, mình là con trai, mình không yên tâm để bạn về nhà một mình."
An Hồng ngây ngốc hỏi: "Vậy bây giờ bạn về nhà kiểu gì?"
"Đi trở về chứ sao." Lộ Vân Phàm cười lên, xoa xoa mái tóc rồi đội nón len lên, "Mình đi đây, hẹn gặp lại, lần sau mình sẽ mang bộ đề tiếng Anh đưa cho bạn."
"A, cám ơn, hẹn gặp lại." Nhìn bóng dáng màu đỏ của Lộ Vân Phàm dần dần đi xa, An Hồng đột nhiên phát hiện ra, cái thằng nhóc thối tha này thực ra không đến nỗi đáng ghét như thế, đây là lần đầu tiên bọn họ bình an vô sự bên nhau nửa ngày.
Trong kỳ nghỉ đông, An Hồng cũng không gặp lại Lộ Vân Phàm, ngày tháng , cô gọi điện thoại cho Hàn Hiểu Quân chúc mừng sinh nhật tuổi thật vui vẻ.
Đây là một kỷ niệm đáng nhớ - Hàn Hiểu Quân —— trưởng thành.
Ngày học đầu tiên sau hôm khai giảng, Lộ Vân Phàm đưa cho An Hồng mượn bộ đề tiếng Anh, trên hành lang, An Hồng nhận lấy bộ đề hỏi: "Lúc nào thì mình cần phải trả lại cho bạn?"
"Bạn không cần phải trả, mình đều đã làm hết rồi. Bên trong có những chỗ mình đánh dấu ngôi sao năm cánh, bạn xem cẩn thận chút, rất có tác dụng."
"A, được, cám ơn bạn nha."
"Không có việc gì, bạn......" Lộ Vân Phàm suy nghĩ một chút, nói, "Nếu thi giữa kỳ mà bạn nằm trong danh sách người đứng đầu thì bạn có đăng ký Nhị Trung không?"
An Hồng há miệng nhìn nó, chưa hiểu nó muốn nói gì.
Lộ Vân Phàm đỏ mặt nói: "Mình...... Mình không phải đã nói muốn cùng bạn thi vào cùng trường cấp ba để chạy m cho bạn xem hay sao."
An Hồng im lặng, cái gì mà hứa với hẹn, lúc đó rõ ràng là một lời nói giận hờn mà thôi.
Cô nói: "Đến lúc đó rồi hãy tính, bây giờ nói còn quá sớm đấy."
"Ừ...... Được rồi." Lộ Vân Phàm cúi gằm đầu, trở về lớp học của mình.
Học kỳ cuối cùng chính thức bắt đầu, vì cuộc thi vào cấp ba, học sinh năm ba của trung học Ngọc Lan bắt đầu giờ tự học buổi tối.
Trong trường cũng không cung cấp bữa tối, nhà An Hồng cách trường phút đi xe, cô cũng không muốn về nhà ăn cơm, liền nói với bà ngoại tình hình cụ thể, mỗi ngày đều nhận tiền để mua bữa tối.
Tần Nguyệt cũng không về nhà ăn cơm, hàng ngày cô đều cùng An Hồng tìm kiếm đồ ăn ngon bên cạnh trường học, đổi hết quán này đến quán khác, nhưng mà ăn nhiều nhất vẫn là Toan Lạt Phần của nhà La Lập Sơn. Đó là món ăn An Hồng vô cùng yêu thích, mỗi lần đều gọi một tô thật lớn, thêm tương ớt, ăn đến đổ mồ hôi.
Có một ngày, Tần Nguyệt có chuyện phải về nhà ăn cơm, một mình An Hồng ở trong tiệm của cha La ăn Toan Lạt Phấn thì gặp Lộ Vân Phàm. Lộ Vân Phàm cùng không thường xuyên tham gia tự học buổi tối, thành tích của nó đủ để thi đỗ, cộng thêm tuổi quá nhỏ, về nhà muộn sẽ không an toàn, nhà trường đặc biệt miễn cho nó tham gia tự học buổi tối.
Nó ngồi xuống bên người An Hồng, hỏi cô: "Bạn đang ăn cái gì vậy?"
An Hồng nhìn nó như một sinh vật lạ: "Toan Lạt Phấn, bạn chưa ăn bao giờ sao?"
Lộ Vân Phàm lắc đầu một cái, An Hồng than thở: "Đồ ăn mỹ vị như vậy bạn đều chưa từng được ăn, cuộc sống còn có ý nghĩa gì nữa!"
Lộ Vân Phàm nghe cô nói thế, lập tức gọi chủ quán mang đến một chén Toan Lạt Phấn: "Con muốn một phần giống như của bạn ấy!"
Nó ăn rất từ tốn, nói với An Hồng: "Thật đúng là ăn rất ngon."
An Hồng cười: "Không tệ đúng không, tiệm này là ba của một bạn học cùng lớp mình mở, đã được nhiều năm,.....làm ngon nhất đó."
Hai người ăn xong bữa ăn tối, vẫn còn cách thời gian tự học một lúc, Lộ Vân Phàm rủ cô đi dạo phố ẩm thực, An Hồng nghĩ ngợi đã học cả ngày dài, cũng nên nghỉ ngơi chút, liền đồng ý.
Đi ngang qua một gian hàng bán kẹo Hồ Lô đường, mắt An Hồng chăm chú nhìn các loại mứt quả, Lộ Vân Phàm nhìn thấy, hỏi: "Bạn muốn ăn mứt quả sao? Mình mời bạn."
An Hồng lắc đầu một cái.
"Thật mà, bạn đừng khách khí với mình." Nó nghiêm túc nói.
An Hồng nhếch môi, cho nó nhìn răng: "Mình không thể ăn đồ ngọt."
"Cái niềng răng này của bạn khi nào mới có thể tháo xuống? Khó coi chết đi được." Lộ Vân Phàm cau mày nói.
An Hồng không quá cao hứng, trả lời nó: "Sau khi thi cấp ba, mình vẫn phải đeo năm nữa."
"Chắc chắn là bạn đã ăn quá nhiều đồ ngọt, bạn xem xem, răng mình rất tốt!" Nó há miệng ra, lộ ra hàm răng trắng bóc đều đặn, giống như trong quảng cáo kem đánh răng.
An Hồng thật không thể chịu được sự khoe khoang của nó, nói: "Giờ tự học buổi tối sắp bắt đầu, mình trở về lớp học đây."
"À...... Đúng rồi, bộ đề lần trước mình đưa, bạn làm chưa?"
"Làm rồi."
"Cảm thấy thế nào?"
"Cũng được, chỉ là gần đây không có kỳ thi nào nên chưa biết hiệu quả ra sao,
"A, vậy thi xong bạn nói cho mình biết nhé."
"Được......" An Hồng cảm thấy thật là kỳ quái, tại sao Lộ Vân Phàm luôn muốn biết thành tích của cô chứ!
Cuối tháng tư, thi giữa kỳ kết thúc, thành tích của An Hồng xếp hạng , cao hơn so với Tần Nguyệt, lần đầu tiên tiếng Anh được điểm làm cô vô cùng mừng rỡ.
Cô nghĩ, bộ đề của Vân Phàm thật đúng là có tác dụng.
Những năm này, cả nước đều phổ biến việc khuyến khích nâng cao chất lượng giáo dục dựa trên kết quả đạt được. Trung học Ngọc Lan cũng không ngoại lệ, sau khi kết thúc thi giữa kỳ, nhà trường tổ chức hai hoạt động ngoại khóa, đối với các học sinh, nhất là năm thứ ba mà nói, quả thật khó có thể tưởng tượng.
Hoạt động đầu tiên, tổ chức cho thầy trò toàn trường xem bộ phim điện ảnh ——《Titanic 》.
Trong rạp chiếu phim vang lên tiếng khóc của các học sinh nữ, hầu hết mọi người khóc từ đầu đến cuối phim, ngay cả mấy học sinh nam cũng ướt khóe mắt. Một bộ phim tình yêu buồn bã như thế mà trường lại tổ chức đi xem, nhiều năm sau An Hồng vẫn không thể hiểu nổi.
Cô vẫn nhớ, khi cô và Tần Nguyệt rời khỏi phòng chiếu phim thì nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Tình yêu của Jack và Rose, đối với các cô mà nói quá mức cuồng nhiệt, giống như pháo hoa thoáng qua rồi tan biến, ngay lúc đó An Hồng cũng không thể hiểu. Cô vẫn cảm thấy kỳ quái, mới biết nhau ba ngày tại sao có thể hứa hẹn sống chết, cô cho là tình yêu phải giống như nước chảy đá mòn, so sánh với vừa thấy đã yêu thì cô tin tưởng vào cái gọi là lâu ngày sinh tình hơn.
Giống như —— cô và Hàn Hiểu Quân, nếu như vậy có thể được gọi là tình yêu.
Chỉ là, đối với việc Jack vì Rose, tình nguyện hi sinh tính mạng của mình, An Hồng vẫn cảm thấy rất cảm động. Cô len lén nghĩ, nếu như mình bị rơi vào đại dương mênh mông lạnh giá, Hàn Hiểu Quân có nguyện ý hi sinh tính mạng để cứu cô hay không.
Đáp án khiến cô vui lòng chính là —— có.
Cô tin tưởng Hàn Hiểu Quân, giống như tin tưởng chính mình, cô cũng nguyện ý vì Hàn Hiểu Quân mà hi sinh tất cả, cô tin rằng Hàn Hiểu Quân cũng vậy.
Hoạt động thứ hai chính là tổ chức thi nhảy, lấy lớp học làm đơn vị, chia làm ba cấp thi đấu.
Rất nhiều phụ huynh đều cảm thấy khó hiểu, sắp thi cấp ba đến nơi rồi, còn phải để bọn nó bỏ ra thời gian quý báu mà luyện tập khiêu vũ, đây không phải là quấy rối hay sao, nhà trường đã nhiều lần làm công tác tư tưởng cho gia đình, mới có thể làm cho hoạt động này thuận lợi tiến hành.
Trái ngược với các bậc cha mẹ, học sinh lại rất tích cực, trong lúc học tập căng thẳng lại có cuộc thi thú vị như vậy, giúp các học sinh nam có cơ hội cầm tay bạn nữ mà mình thích, bọn họ đều tràn đầy mong đợi.
Dĩ nhiên, cái này cùng An Hồng cũng không có quan hệ, thi đấu khiêu vũ tập thể, mỗi lớp chỉ cần học sinh nam và học sinh nữ, người có bề ngoài bình thường như An Hồng, tất nhiên sẽ không có trong danh sách.
Tần Nguyệt đương nhiên là trúng cử, học sinh tương đồng về ngoại hình và chiều cao, cùng nhau sắp xếp thời gian luyện tập. Có lúc An Hồng sẽ cùng với một số học sinh nữ khác đứng xem một lát, nhìn khuôn mặt tươi cười hăm hở của các bạn, trong lòng cô vẫn có chút hâm mộ.
ngày trước khi cuộc thi diễn ra, phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Đó là đầu tháng năm, bạn nữ xinh đẹp nhất trong lớp An Hồng là Cao Dĩnh Khiết đột nhiên bị phát mề đay, toàn thân nổi đầy nốt đỏ, được người nhà đưa về. Bởi vậy mà nhóm học sinh nữ thiếu mất một người.
Lúc này, trang phục dành cho cuộc thi đã được đặt may, trên người là áo sơ mi trắng, cổ áo đeo nơ đỏ, bên dưới là váy hồng chấm bi trắng dài đến gối, váy xòe tương đối rộng, lúc xoay tròn tựa như một đóa hồng nở rộ.
Ủy viên văn nghệ tương đối nhức đầu, bởi vì trang phục đã làm tốt, mà Cao Dĩnh Khiết lại không thể nhảy, đành phải tìm một học sinh khác có chiều cao tương tự. Tần Nguyệt nói: "Cao Dĩnh Khiết cao m, mình thấy An Hồng có thể thay thế được, bạn ấy cao m."
Cô giáo Đổng chủ nhiệm gọi An Hồng đến mặc thử váy của Cao Dĩnh Khiết, vừa vặn, chỉ là trên mặt An Hồng có nhiều mụn, khiến cô Đổng có chút khó xử.
Tần Nguyệt nói: "Thưa cô, cô để cho An Hồng nhảy đi, chỉ còn ngày nữa sẽ thi đấu, phải học rất gấp, con sẽ hướng dẫn An Hồng, đảm bảo trước khi thi bạn ấy sẽ học được."
Cô giáo Đổng cũng hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Tần Nguyệt cười với An Hồng, An Hồng có chút lo lắng nhìn cô, mình có thể nhảy được không?
Mấy ngày sau, nhân giờ nghỉ và sau khi kết thúc giờ tự học buổi tối, Tần Nguyệt đều kéo An Hồng trên hành lang học khiêu vũ.
Thi đấu nhảy tập thể, âm nhạc và điệu nhảy của mỗi cấp đều giống nhau, Tần Nguyệt nhảy bước nam, bước nữ cô sẽ hướng dẫn cho An Hồng, như vậy thì thích hợp hơn. Chỉ là, học sinh nam vốn nhảy cặp cùng Cao Dĩnh Khiết, khi nhìn thấy An Hồng trên hành lang thì không khỏi thất vọng, vẻ mặt chán nản, vốn dĩ là nữ sinh xinh đẹp nhất trong lớp làm bạn nhảy, hiện tại đổi thành bộ mặt xấu xí đầy mụn, ai mà vui cho được.
Có một ngày, Lộ Vân Phàm đi ngang qua lớp học năm ba, thấy An Hồng cùng Tần Nguyệt đang luyện tập ở cửa ra vào, nó thấy kỳ quái liền đứng nhìn một hồi rồi hỏi: "Răng đậu đen, bạn đang làm gì ở đây thế?"
"Khiêu vũ." An Hồng tức giận trả lời, có một đoạn cô vẫn học không được, trong lòng vô cùng ảo não.
"Bạn muốn tham gia cuộc thi khiêu vũ tập thể à?" Lộ Vân Phàm há to mồm, nói, "Lớp các bạn không có học sinh nữ nào xinh đẹp hay sao?"
An Hồng căm giận nhìn nó, nói: "Liên quan gì đến bạn?"
Lộ Vân Phàm cười tít mắt: "Vậy lúc thi đấu, mình cũng tham gia."
An Hồng nhìn khuôn mặt hả hê tự đắc của nó, trong lòng liền loạn, không cẩn thận đạp trúng chân Tần Nguyệt.