Nếu để đám người Tạ Minh Tường biết suy nghĩ trong lòng Sở Nam lúc này thì nhất định sẽ hết sức xem thường, sau đó sẽ vỗ vai tên mập này với vẻ ý vị sâu xa, tận tình khuyên bảo: “Người anh em ạ, cậu đừng mơ mộng hão huyền nữa, giấc mơ này thật sự có chút khó mà thành hiện thực được!”
...
Cùng lúc đó, khi Bạch Mộc đã đếm tới một ngàn ba trăm năm mươi hai con cừu nhưng lại phát hiện bản thân mình vẫn không thể đi vào giấc ngủ. Thoáng do dự một chút, Bạch Mộc xoay người lại nhìn về phía Đường Hân Uyển, nhẹ giọng hỏi: “Hân Uyển, em ngủ chưa?”
Lúc này, để cho tâm trạng bình ổn lại, Đường Hân Uyển đang hoàn toàn thả lỏng đầu óc của mình, nghe thấy giọng nói của Bạch Mộc liền bị giật mình, một lúc lâu sau mới kịp phản ứng lại, lắp bắp trả lời: “Vẫn... vẫn chưa ngủ...”
“Anh có việc muốn thương lượng với em một chút...” Bạch Mộc ngẫm nghĩ, cảm thấy mình nên nói với Đường Hân Uyển chuyện của Tiểu Vũ. Tuy trước đó anh đã nói chuyện đàng hoàng với Tiểu Vũ mấy lần, nhưng mà anh vẫn cảm thấy lời khuyên của mình cũng không có tác dụng lớn lao gì lắm.
Mà Đường Hân Uyển là một cô gái, đương nhiên sẽ hiểu tâm tư con gái hơn mình, để cô ấy nói chuyện với Tiểu Vũ một chút hẳn là sẽ mang lại hiệu quả bất ngờ nhỉ?
Ít nhất thì cũng có thể nghĩ ra kế gì đó cho Tiểu Vũ...
“Tiểu Vũ à! Vào thời khắc quan trọng như thế này mà anh còn nghĩ đến chuyện của em, em xem anh đối tốt với em cỡ nào!” Bạch Mộc thầm nghĩ. Chỉ hy vọng bà viện trưởng đừng biết chuyện này, nếu không thì chắc chắn mình không thể thiếu một trận phê bình...
“Hả?” Đường Hân Uyển đỏ mặt, trong lòng liền nghĩ tới một vài chuyện xấu hổ. Không phải là Bạch Mộc tức cảnh sinh tình, muốn thương lượng chuyện đó với mình chứ? Nếu thật là như vậy thì mình có nên đồng ý không? Hay là đồng ý nhỉ? Hay là... đồng ý?
“Sao thế?” Bởi vì ánh đèn trong phòng hơi tối, Bạch Mộc cũng không nhìn thấy sự thay đổi trên mặt Đường Hân Uyển, vì vậy có chút nghi hoặc hỏi.
“Không... không có gì?” Đường Hân Uyển lập tức lắc lắc đầu, sau đó căng thẳng vội hỏi: “Anh muốn thương lượng với em chuyện gì?”
“Là thế này...” Bạch Mộc sắp xếp lại từ ngữ một chút, kể đại khái chuyện của Tiểu Vũ với Đường Hân Uyển, cuối cùng hỏi: “Hân Uyển, em nghĩ chuyện này nên xử lý như thế nào?”
“Hóa ra anh muốn nói chuyện này à!” Đường Hân Uyển tức thì có chút dở khóc dở cười, hóa ra là tự mình nghĩ vớ vẩn rồi, không phải Bạch Mộc muốn nói chuyện kia với mình! Mình đã nói rồi mà, sao Bạch Mộc có thể nông cạn như mấy người nào đó được chứ! Cho dù Bạch Mộc ở cùng phòng ký túc xá với bọn họ thì cũng là "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn"!
(Mấy người nào đó: Tôi khóc đây, Bạch Mộc nói vậy thì tôi cũng không để ý làm gì, sao Đường đại mỹ nữ như cô cũng nói tôi như vậy chứ?)
“Nếu không thì sao? Còn có thể là chuyện gì?” Bạch Mộc có chút sửng sốt, hỏi ngược lại.
“Không...” Đường Hân Uyển liền đỏ bừng mặt, còn lâu cô mới nói ra suy nghĩ vừa rồi của mình! Nếu không thì xấu hổ chết mất!
Nhưng nghĩ đến lời Bạch Mộc nói với mình trước đó, Đường Hân Uyển liền cảm thấy rất buồn cười, trêu chọc nói: “Không phải thời gian trước anh nói anh là tấm gương sáng của mấy đứa trẻ này sao? Hóa ra không phải là gương sáng trong phương diện học tập, mà mấy đứa trẻ này thật sự học anh yêu sớm à! Nhỏ như thế mà đã thích con gái nhà người ta, lớn lên thì sẽ thế nào nữa?”
“Ồ...” Bạch Mộc có chút xấu hổ, thật lâu sau mới cười ngượng ngùng: “Đây không phải là lỗi của anh, là xã hội phức tạp thời nay tạo thành thôi... Nhưng mà bây giờ thằng bé cũng đã hỏi anh rồi, anh là anh lớn cũng không thể không quan tâm chứ?”
Đường Hân Uyển bất đắc dĩ lắc lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra chuyện này quan trọng nhất vẫn là cô bé kia nghĩ như thế nào, nếu cô bé kia cũng có thiện cảm với Tiểu Vũ thì việc này dễ xử lý rồi.”
“Đúng vậy!” Lúc này Bạch Mộc mới chợt nhận ra, trước đó là mình đã để tâm vào chuyện vụn vặt rồi, tưởng rằng mấu chốt của vấn đề là ở phía Tiểu Vũ, thế nhưng thật ra quan trọng nhất vẫn là suy nghĩ của cô bé kia. Xem ra mình phải giúp Tiểu Vũ một tay, làm người tốt thì làm đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên thôi!
Sau khi cơn kích động đi qua, Bạch Mộc không nhịn được muốn hôn Đường Hân Uyển một cái nhưng vừa đưa tay ra đã nhìn thấy ánh mắt cẩn thận như muốn nói “anh làm gì vậy?” của Đường Hân Uyển, anh lại ngại ngùng buông tay xuống.
“Vậy thì Hân Uyển, ngày mai em có thể nói chuyện với Tiểu Vũ một chút không? Cho dù kết quả cuối cùng ra sao thì ít nhất cũng không thể để cho thằng bé Tiểu Vũ này mất tự tin được!” Bạch Mộc thỉnh cầu.
“Không vấn đề gì!” Đường Hân Uyển đồng ý rất sảng khoái.
Cuối cùng việc cũng được giải quyết, Bạch Mộc cũng yên lòng, quay người tiếp tục đếm cừu... Chỉ là Bạch Mộc vẫn đánh giá thấp sức hấp dẫn của Đường Hân Uyển, có một người đẹp ở bên cạnh, Bạch Mộc đếm cừu mãi đến hơn giờ sáng mới mơ màng ngủ được...
Một đêm trôi qua...
Ngày hôm sau, lúc trời vừa tờ mờ sáng, Bạch Mộc bị tiếng chuông điện thoại chói tai đánh thức, bất mãn mắng thầm mấy câu, lúc này Bạch Mộc mới khó nhọc ấn nút nghe máy. Ngay sau đó là giọng nói oang oang của Tạ Minh Tường ở đầu dây bên kia: “Bạch Mộc à! Mặt trời lên đến ngọn tre rồi, vẫn chưa dậy à!”
“Mới có mấy giờ mà! Mới sáng sớm anh đã gọi cho em, có phải chưa uống thuốc không!” Bạch Mộc rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng...
“Đã sáu giờ rưỡi rồi đấy!” Tạ Minh Tường mắng.
“Đúng rồi! Mới có sáu giờ rưỡi thôi! Đại ca, đêm qua hơn giờ em mới ngủ, giờ mới ngủ được hơn bốn tiếng thôi, anh có thể để em ngủ thêm một chút không?” Bạch Mộc cầu khẩn nói.
“Hơn giờ?” Tạ Minh Tường giống như phát hiện ra châu lục mới, cười ha hả nói: “Anh nói này, chú được đấy! Thế mà lại giày vò Đường đại mỹ nữ đến tận hơn giờ? Tinh lực của chú mạnh đấy! Mọi người đều nói tiểu biệt thắng tân hôn (), quả nhiên là danh bất hư truyền!”
“Ý gì vậy?” Bạch Mộc giật thót mình, lập tức tỉnh ngủ, bật người ngồi dậy.
Tạ Minh Tường cũng không trả lời mà là mờ ám hỏi ngược lại: “Đêm qua chú ở đâu?”
“Ở đâu? Đương nhiên là ở trường rồi...” Bạch Mộc có chút chột dạ trả lời.
“Trường?” Tạ Minh Tường cười ha hả: “Anh nói này Bạch Mộc, nói dối là không phải đứa trẻ ngoan đâu đấy!”
“...” Bạch Mộc lập tức toát mồ hôi lạnh đầy đầu, chẳng lẽ Tạ Minh Tường biết chuyện này rồi sao? Chắc không đâu nhỉ. Lúc này Bạch Mộc chỉ có thể tự an ủi mình như thế.
“Hừ hừ hừ! Xem ra chú chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không!” Đợi mãi mà không có được câu trả lời của Bạch Mộc, Tạ Minh Tường cười lạnh mấy tiếng, nói ra mấy chữ khiến Bạch Mộc sợ hãi: “Khách sạn nha... Trong phòng số nha... Hello Kitty nha...”
Quả nhiên!
Bạch Mộc ủ rũ cúi đầu, chuyện mình không mong muốn nhất đã xảy ra, quả nhiên Tạ Minh Tường đã biết được chuyện này rồi...
Chỉ là làm sao Tạ Minh Tường biết được? Bạch Mộc vắt óc suy nghĩ mà vẫn không cách nào lý giải được, ôm tâm tư theo đuổi chân lý, hữu khí vô lực hỏi: “Sao anh biết?”
“Ha ha! Thừa nhận rồi chứ gì?” Tạ Minh Tường đắc ý cười mấy tiếng, lúc này mới thủ thỉ nói ra sự thật: “Chú đừng quên, phòng ký túc xá chúng ta có một đại thần máy tính, với bản lĩnh của cậu ta, muốn điều tra mấy thứ này quả thực là dễ như trở bàn tay...”
“Tôn! Dật! Thành!” Bạch Mộc nghiến răng nghiến lợi quát.
() Tiểu biệt thắng tân hồn: vợ chồng xa cách lâu ngày, đến khi gặp lại, tình cảm khăng khít, ân ái hơn cả lúc mới cưới.