Có thể nói để viết được hoàn chỉnh bản nhạc này, Bạch Mộc đã phải bỏ ra không ít công sức. Minh chứng rõ ràng nhất chính là trong thùng rác ở phòng đàn có rất nhiều bản nhạc bị Bạch Mộc bỏ đi...
Đương nhiên, vì ở trường học không còn bị đám người Tôn Dật Thành quấy rầy nữa, cuối cùng Bạch Mộc cũng có thể tập trung toàn bộ tâm tư và sức lực vào việc sáng tác. Nếu không thì có lẽ là bản nhạc này sẽ không được hoàn thành trong thời gian sớm như vậy.
Sau bao ngày thức khuya dậy sớm, khó khăn lắm Bạch Mộc mới viết xong bản nhạc này, sửa chữa thêm mấy lần, xác định không còn vấn đề gì nữa, anh liền vội vã gọi điện thoại cho Đường Hân Uyển.
Trong thời gian này còn xảy ra một vấn đề nho nhỏ...
Qua năm mới, Tạ Minh Tường lại gọi điện tới: “Bạch Mộc à! Chú ở trường một mình không thấy buồn chán à? Có muốn anh đây đến làm bạn với chú sớm hơn không?”
“Không cần đâu...” Bạch Mộc thản nhiên trả lời.
“...” Tạ Minh Tường nghẹn lời, xấu hổ cười cười: “Sao thế? Sợ anh làm phiền chú sáng tác à?”
“Đúng vậy.”
“... Chú đúng là chẳng biết nể mặt gì cả.” Tạ Minh Tường vô cùng bực bội, hạ giọng nói lẩm bẩm: “Anh đây đâu phải loại người chỉ biết gây chuyện như những kẻ nào đó... Thôi vậy, nếu chú đã cạn tình cạn nghĩa đến thế, vậy thì anh đây cũng sẽ không quan tâm nữa, chú ở đó mà tự cầu phúc một mình đi!”
Nói xong, Tạ Minh Tường vô cùng bực bội cúp luôn điện thoại, đi tìm Lãnh Hân Hân để trút bầu tâm sự...
---
“Thật không?” Nghe thấy vậy, trong lòng Đường Hân Uyển cảm thấy vô cùng vui vẻ, sau đó nói tiếp: “Vậy thì bây giờ em đi mua vé ngay!”
Vừa nói xong, Đường Hân Uyển chợt cảm thấy hình như là mình hơi nóng vội quá rồi, lại vội vàng giải thích như kiểu đang tự lừa gạt mình: “Nhưng mà, em muốn quay về trường là vì ở nhà mẹ cứ càm ràm em mãi, chứ không có ý gì khác, anh đừng suy nghĩ nhiều đấy!”
“Ha ha!” Bạch Mộc cười phá lên, đương nhiên anh hiểu suy nghĩ trong lòng Đường Hân Uyển, chỉ là Bạch Mộc cũng không vạch trần cô thôi.
“Anh cười cái gì?” Khuôn mặt Đường Hân Uyển đỏ ửng lên: “Anh mà còn cười nữa là em không về đâu đấy!”
“Đừng, đừng mà!” Bạch Mộc hoảng hốt, vội vàng xin xỏ: “Anh có cười gì em đâu, chỉ là vì thấy em sắp quay lại nên anh vui mừng quá thôi mà. Hơn nữa, mấy đứa trẻ ở viện phúc lợi vẫn đang đợi em đấy.”
“Ừm...” Đường Hân Uyển đáp lại rất khẽ.
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Mộc hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn gọi điện cho Tạ Minh Tường. Dù sao thì hai ngày nữa cũng phải đến thăm hỏi nhà Đường Hân Uyển rồi, không thể cứ tay không mà đến được, nhất định phải mua thêm cái gì đó! Nhưng mà rốt cuộc nên mua cái gì thì Bạch Mộc lại không suy nghĩ ra, vậy nên phải gọi điện thoại hỏi Tạ Minh Tường, anh ấy có kinh nghiệm đầy mình như thế chắc hẳn sẽ biết chứ nhỉ?
“Ơ kìa! Đây không phải là Bạch đại tài tử đó sao? Sao lão nhân gia ngài lại đích thân gọi điện thoại cho tôi thế? Có phải vì ở trường một mình cô đơn quá nên muốn tôi qua đó với ngài không?”
Chuông điện thoại vang lên hai tiếng liền được nối máy, ngay sau đó, đầu dây bên kia vang lên giọng nói mỉa mai kèm thêm một chút tức tối của Tạ Minh Tường. Nghe thấy vậy, Bạch Mộc cảm thấy hơi xấu hổ, chẳng phải vì trước đó anh chọc tức Tạ Minh Tường hai lần thôi sao? Có cần phải dùng ngữ điệu chua ngoa như thế không? Hơn nữa khó khăn lắm mới có một kỳ nghỉ đông, sao anh không cố gắng ở bên cạnh Lãnh Hân Hân nhà anh đi, cứ muốn bám theo tôi làm gì?
Sau một hồi đắn đo, cuối cùng Bạch Mộc mới ngần ngừ mở miệng nói: “Không phải như vậy, chỉ là em có một vấn đề muốn xin anh chỉ bảo một chút thôi...”
“Bạch đại tài tử mà cũng có vấn đề muốn anh đây chỉ bảo? Đúng là hiếm thấy mà!” Tạ Minh Tường vô cùng kinh ngạc nhưng ngay sau đó liền bày ra dáng vẻ cao ngạo: “Nhưng mà bây giờ anh đang rất bận, bên này còn có mấy người bạn đang đợi anh uống rượu nữa, chưa chắc có thời gian giải quyết giúp chú đâu!”
Tuy miệng nói như vậy nhưng thực tế là Tạ Minh Tường lại rất tò mò về vấn đề mà Bạch Mộc muốn hỏi. Vì bình thường Bạch Mộc luôn có dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo, có bao giờ hỏi anh ấy chuyện gì đâu?
Nhưng làm người mà, cũng phải có chút sĩ diện chứ!
Tạ Minh Tường cảm thấy bản thân anh ấy cũng nên nhắc nhở cho đối phương biết đến sự tồn tại của mình chứ, đúng không? Không thể để Bạch Mộc gọi đến thì đến, bảo đi thì đi được. Nghĩ đến những lời Bạch Mộc đã nói với mình vào mấy hôm trước, Tạ Minh Tường lại thấy tức giận. Hôm nay vừa hay lại có cơ hội báo thù, cuối cùng Bạch Mộc cũng có việc muốn nhờ vả mình, nhất định phải gây khó dễ một lần mới được!
Hừ hừ hừ, ai mà chẳng có lòng nhỏ nhen chứ?
Mau cầu xin đi! Cầu xin thì anh đây sẽ nhận lời giúp chú! Nghĩ đến đây, trong lòng Tạ Minh Tường khoái chí vô cùng, chỉ muốn ngẩng mặt lên trời mà cười lớn.
Kế hoạch của Tạ Minh Tường rất hay, chỉ là Bạch Mộc lại không hề để ý gì đến anh ta. Sau khi nghe những lời này, anh dửng dưng đáp trả lại một câu: “Ồ, anh không có thời gian thì thôi, em đi hỏi người khác vậy!”
Sao cơ?
Tạ Minh Tường liền ngẩn người, hình như là kịch bản không viết như thế! Theo lẽ thường thì chẳng phải Bạch Mộc nên khóc lóc cầu xin mình giúp ư? Sao giờ lại thành ra thế này chứ?
Bạch Mộc càng như vậy, Tạ Minh Tường lại càng sốt ruột hơn, im lặng một hồi lâu rồi mới ra vẻ nghĩa khí đáp: “Thôi vậy, nể tình chú thành khẩn đến thế, anh đây cũng không tính toán gì chuyện cũ nữa, giúp chú lần này vậy. Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”
Bạch Mộc cười thầm trong lòng, anh biết ngay là với tính cách của Tạ Minh Tường, bản thân anh càng tỏ ra thờ ơ, Tạ Minh Tường lại càng sốt ruột, quả nhiên là như vậy...
“Chuyện là thế này...” Bạch Mộc kể ngắn gọn cho Tạ Minh Tường nghe chuyện anh chuẩn bị về ra mắt bố mẹ Đường Hân Uyển, sau cùng hỏi một câu: “Em gọi điện cho anh là muốn hỏi xem khi đến nhà Đường Hân Uyển làm khách, em nên mang quà gì thì được?”
“...” Ở đầu dây bên kia Tạ Minh Tường trầm lặng một lúc lâu, sau cùng không kìm được nóng giận mà gào toáng lên: “Anh nói chú mày đừng có cố ý như thế được không? Cố ý muốn chọc tức anh chứ gì? Tính đến giờ mới được bao lâu mà hai người đã đi đến bước ra mắt phụ huynh rồi? Nếu quen nhau thêm một thời gian ngắn nữa, chẳng phải hai người sẽ quyết định luôn chuyện đại sự cả đời à?”
“... Không nghiêm trọng đến vậy chứ?” Bạch Mộc hơi toát mồ hôi: “Chẳng phải anh với Hân Hân là thanh mai trúc mã sao? Chắc hẳn anh phải thường xuyên đến nhà cậu ấy làm khách rồi mới phải chứ?”
“Có thể giống nhau được sao?” Tạ Minh Tường vô cùng bực bội: “Trước giờ anh đây luôn đến nhà Hân Hân chơi với tư cách là bạn bè, chứ không phải là bạn trai! Hơn nữa, cho dù bây giờ hai người bọn anh đã đến với nhau nhưng vẫn chưa dám để ba mẹ Hân Hân biết chuyện này...”
“Tại sao vậy?” Bạch Mộc hơi nghi hoặc hỏi anh ấy.
“Chủ yếu là do hồi nhỏ anh hay nghịch ngợm phá phách, bị ba của Hân Hân đánh cho mấy lần, nên đến giờ vẫn bị ám ảnh tâm lý!” Cứ nghĩ đến chuyện này là Tạ Minh Tường quả thực khóc không ra nước mắt.
Thế nào gọi là so sánh người với người, làm người ta tức chết! Đây đúng là chênh lệch mà!
Bạch Mộc người ta và Đường Hân Uyển mới qua lại chưa đến nửa năm, giờ đã tiến triển đến mức ra mắt ba mẹ rồi, còn bản thân mình thì sao?
Thôi vậy, không nói nữa, nhắc đến là lại muốn khóc!
Đối với chuyện của Bạch Mộc, Tạ Minh Tường cảm khái hơn nửa tiếng đồng hồ, sau đó mới rầu rĩ hiến kế: “Anh thấy hay là như vậy đi, chú nên mua ít đồ bổ dưỡng hay là trái cây gì đó, đúng rồi, ba của Hân Hân có uống rượu không? Nếu như ông ấy uống rượu, chú có thể mua hai chai rượu ngon đến...”
“Hiểu rồi...” Bạch Mộc gật gật đầu.
“Đúng rồi, chú còn đủ tiền không đấy? Không đủ thì cứ việc nói, đừng khách khí với anh đây!” Tạ Minh Tường dặn dò, vào những lúc quan trọng, Tạ Minh tường vẫn rất đáng để tin tưởng.
“Vậy thì em không khách khí nữa!” Bạch Mộc khẽ cười: “Số tài khoản của em là...”