“Anh làm gì vậy?” Tạ Minh Tường thấy hơi buồn cười: "Chú đã đứng đó cười ngốc nghếch cả buổi rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải là Đường mỹ nữ đã nói với gì chú rồi không?”
"Không có gì..." Bạch Mộc lắc lắc đầu, lập tức đi thẳng đến trước bàn bày toàn đồ ăn ngon mà Tạ Minh Tường mua rồi ăn ngấu nghiến, chỉ có ăn no rồi mới có sức mà nghĩ tiếp được! Có như vậy mới có thể viết được lời bài hát trong thời gian ngắn nhất, mới có thể làm cho Đường Hân Uyển sớm ngày trở lại!
Tạ Minh Tường liếc mắt, trong lòng không khỏi cảm thấy có gì đó không đúng, có phải là thằng này bị sốc vì Đường Hân Uyển đi rồi không?
Sau khi Tạ Minh Tường và Bạch Mộc ăn cơm xong trở về ký túc xá thì nhìn thấy ba người bọn Sở Nam đang ngồi ở một góc của ký túc xá, mỗi người đang ôm một ly mỳ ăn liền, dáng vẻ đó đúng thật là thê thảm, thê thảm hết sức...
Những ngày tiếp theo, bọn họ chơi hết một lượt tất cả những trò giải trí có thể nghĩ ra được, cho đến khi “vét sạch” hết của Tạ Minh Tường mới chịu để yên...
Một hôm, sau khi mọi người ăn xong đồ ăn mua ở bên ngoài về thì quyết định ra ngoài đi dạo chơi, nhưng lại bị Sở Nam từ chối.
“Các anh có thể nào chuyển qua hoạt động nào có ý nghĩa hơn được không vậy?” Mập Sở Nam rất không hài lòng, so với các kiểu “phóng túng” mấy ngày qua của bọn họ, loại hình hoạt động đi dạo sau bữa cơm này đúng thật là thảm hết chỗ nói!
“Chỉ cần cậu bỏ tiền ra, cậu nói đi đâu chơi thì chúng ta sẽ đi chỗ đó!” Tạ Minh Tường hơi bực bội, rõ ràng là mấy ngày này mình mời bọn họ ra ngoài chơi đã khiến cho khẩu vị của thằng mập này trở nên tệ hại hơn rồi? Bây giờ không có những hoạt động giải trí mang tính “kích thích” thì không được nữa? Có phải mình đã tạo cho cậu ta thói quen này?
"Ặc..." Mập Sở Nam liền cứng họng, ngượng ngùng cười nói: “Tạ lão đại, anh biết mà, em đến từ vùng quê miền núi, nghèo lắm! Làm sao giống anh, nhà giàu cơ nghiệp lớn...”
“Mình thấy đi dạo sau khi ăn rất tốt, có thể vun đắp thêm tình cảm...” Bạch Mộc nói. Từ trước giờ Bạch Mộc không thuộc loại người thích “kích thích” giống như Sở Nam, mặc dù mấy ngày nay bị bọn họ cưỡng ép tham gia nhiều trò chơi giải trí như vậy nhưng cũng không thay đổi được sự thật là anh thích yên tĩnh.
“Vun đắp thêm tình cảm...” Mập Sở Nam trợn trừng mắt, tỏ ra vẻ chẳng thèm: “Đi dạo có thể vun đắp tình cảm sao? Đừng có lừa gạt người ta như vậy chứ? Các anh ai muốn đi cứ đi, dù gì thì em cũng không đi đâu! Có thời gian chi bằng ngủ một giấc còn hơn!” Nói đến đây, Sở Nam còn há miệng ra ngáp một cái...
“Mập, cậu biết hai yếu tố lớn nhất ảnh hưởng đến sự thành công của cậu là gì không?” Lúc này, Tạ Minh Tường đột nhiên mở miệng hỏi.
“Cái gì?” Sở Nam có vẻ không hiểu lắm, lập tức tò mò.
Tạ Minh Tường nhìn cậu ta khinh bỉ, lạnh lùng cười: "Ngủ dậy là đói, ăn no rồi lại buồn ngủ..."
"Đúng vậy!" Tôn Dật Thành và Tiêu Ninh cạnh đó cho là rất đúng liền gật đầu.
"..."
Cuối cùng, dưới sự cưỡng ép dụ dỗ của bọn họ, Sở Nam cũng đã khuất phục...
Ngay sau đó, đám người bọn họ giống như một đám lang thang, bắt đầu cuộc diễu hành vô vị ở gần trường. Nhưng rất nhanh sau đó bọn họ đã gặp phải một sự công kích dữ dội.
Bởi vì bọn họ phát hiện đi đến chỗ nào cũng đều là những cặp tình nhân đang “quang minh chính đại” thể hiện tình cảm thắm thiết trong đêm tối lãng mạn này.
Cảnh tượng này thật khiến cho người ta phải chịu sự giày vò của nỗi “cô đơn”...
Đến cuối cùng Bạch Mộc thật sự chịu không nổi nữa, cảm thấy mình vẫn thích hợp ở trong phòng đàn hơn. Đối với đề nghị này, Tạ Minh Tường hết sức đồng ý, dù sao so với những hoạt động khác, nghe Bạch Mộc đàn cũng là một sự lựa chọn không tồi, ít nhất là có thể gột rửa tâm hồn bọn họ một chút...
Đương nhiên, đề nghị này lại bị đám Sở Nam từ chối triệt để. Đối với mấy người ngay cả ngũ âm còn không biết như họ mà nói, quả thật không chịu nổi sự hun đúc của âm nhạc.
Tạ Minh Tường mặc kệ bọn họ nghĩ gì, trực tiếp cưỡng chế kéo mấy người họ đi. Theo cách nói của anh ấy thì là thêm một người là thêm một phần sức lực, có lẽ ý kiến của bọn họ có thể giúp cho Bạch Mộc nhanh chóng viết ra bài hát này, như vậy Đường Hân Uyển có thể trở lại sớm hơn.
Mấy người bị lôi kéo đi đều mang vẻ mặt không tình nguyện, đồng thời trong lòng cũng thầm thấy cạn lời, anh có chắc là bọn em có thể giúp được không? Nếu như viết nhạc theo ý kiến của bọn em, chắc Đường Hân Uyển vĩnh viễn cũng không trở lại luôn ấy chứ.
Bạch Mộc cũng không còn gì để nói, trong lòng nghĩ Minh Tường anh muốn em đàn gảy tai trâu hay sao? Đương nhiên, Bạch Mộc cũng không tiện nói ra lời này.
Thời gian cứ từng ngày từng ngày trôi qua, chớp mắt đã tới tết. Cả trường cũng chỉ còn lại hai người Tạ Minh Tường và Bạch Mộc, ba người bọn Tôn Dật Thành đã về từ mấy ngày trước rồi. Tạ Minh Tường vì lo lắng Bạch Mộc ở một mình ở đây sẽ cô đơn, cho nên ở lại với anh thêm vài ngày.
Mà đến bây giờ, cho dù Tạ Minh Tường có muốn ở lại trường thêm vài ngày nữa cũng không được nữa, ba mẹ ở nhà đã gọi điện thúc giục anh mấy lần, cũng không thể ở lại trường ăn tết luôn được.
Thu dọn hành lý xong, Tạ Minh Tường nhìn Bạch Mộc, mời anh: “Hay là chú về nhà ăn tết cùng anh đi?”
“Không cần đâu”, Bạch Mộc cười lắc lắc đầu, nói: “Bọn trẻ của viện phúc lợi còn đang đợi em nữa!”
“Vậy thì anh ăn tết xong sẽ quay lại sớm?” Tạ Minh Tường tiếp tục hỏi.
“Cũng không cần đâu, có Hân Uyển trở lại với em là được rồi” Bạch Mộc nói.
“Nói vậy là chú sợ anh làm phiền đến thế giới riêng của hai người chứ gì?” Tạ Minh Tường cũng coi như đã hiểu được ý của Bạch Mộc.
"Theo lý thuyết thì đúng là như vậy đấy." Bạch Mộc gật gật đầu.
“Chú cũng thật là không nể tình...” Tạ Minh Tường cạn lời, đột nhiên nghĩ đến một việc: “Không đúng! Không phải chú nói là chú phải viết xong bài hát đó thì Đường mỹ nữ mới trở lại sao?”
Nói đến chuyện này, Tạ Minh Tường liền cảm thấy áy náy sâu sắc. Anh ấy vốn dĩ định tập hợp sức mạnh quần chúng, để cho Bạch Mộc nhanh chóng viết ra bài hát đó. Nhưng đúng là đã đánh giá quá cao tế bào nghệ thuật của đám Sở Nam rồi, có ba người bọn họ quấy rối, khoảng thời gian này Bạch Mộc hoàn toàn không có chút tiến triển gì.
“Với năng lực của em, không có mấy người làm phiền, khoảng chừng một tuần là có thể viết ra bài hát đó rồi.” Bạch Mộc nói.
“Ặc... cũng đúng...” Tạ Minh Tường nhăn mặt.
Tạ Minh Tường đi rồi, Bạch Mộc nhìn đồng hồ, đã đến lúc phải đi đến viện phúc lợi, chắc có lẽ bọn trẻ ở đó đã chờ sốt ruột rồi? Sau đó, sau khi ăn tết xong, mình nên tranh thủ thời gian tập trung vào trong bài hát.
Mua cho bọn trẻ ít quà xong, Bạch Mộc đi về hướng viện phúc lợi.
Một lúc sau, mấy chữ Viện phúc lợi “Ái Tâm” liền hiện ra trước mắt Bạch Mộc, cùng lúc đó, tiếng cười vui đùa của bọn trẻ cũng vang lên bên tai, Bạch Mộc mỉm cười, đẩy cửa vào.
“Là anh Bạch Mộc, anh Bạch Mộc về rồi!” Vừa bước vào cánh cổng của viện phúc lợi, đám trẻ đã nhìn thấy Bạch Mộc, đứa nào cũng ríu rít chạy lại vây lấy Bạch Mộc.