“Xin lỗi nhé... muộn rồi...” Tạ Minh Tường trầm ngâm rất lâu, lúc này mới ngập ngừng nói.
“...” Đối với chuyện này, Sở Nam cũng chỉ có thể lặng lẽ chui vào một góc nào đó, khóc không ra nước mắt.
“Hay là... chúng ta đổi trò chơi khác đi?” Thấy bầu không khí như vậy, Tôn Dật Thành thực sự không chịu nổi, cẩn thận dè dặt đưa ra đề nghị: “Trò này em cũng chơi chán rồi...”
“Đúng vậy đúng vậy! Muộn thế này rồi, chúng ta đi ăn chút gì đi? Em đã đói lâu lắm rồi!” Tiêu Ninh cũng nhảy ra, giơ hai tay lên biểu thị sự đồng ý. Trong lòng cậu ấy hiểu rất rõ, nếu trò chơi còn tiếp tục thì cũng sẽ không thể thay đổi cục diện sớm đã định này. Mà nếu Tạ Minh Tường nổi giận, người đen đủi không phải là Bạch Mộc, mà là cậu ấy và Tôn Dật Thành!
Đến lúc đó, trong lòng Tạ Minh Tường nhất định sẽ nghĩ như thế này, đều là do hai thằng này chia bài xấu cho anh ấy, cho nên mới dẫn đến việc anh ấy bị thua thảm hại như vậy. Cần phải tìm một cơ hội trả thù bọn họ, nếu không thì khó có thể giải tỏa được cơn giận trong lòng!
Không thể không nói, đầu óc của Tôn Dật Thành và Tiêu Ninh thực sự là quá nhạy bén, chỉ trong vài phút đã tưởng tượng ra được một loạt những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai...
Anh đói bụng từ lúc nào mà bảo là lâu? Lúc trước khi em bảo đi ăn, không phải anh phản đối to tiếng nhất sao? Bây giờ lại nói dối một cách trắng trợn như vậy, mặt không đỏ, tim không đập nhanh à? Tên mập nào đó đang xổm ở một góc trong phòng ký túc, nghe thấy Tiêu Ninh nói những lời này, lặng lẽ giơ ngón tay giữa cho Tiêu Ninh.
Tạ Minh Tường thông minh như vậy đương nhiên biết rõ suy nghĩ trong lòng bọn Tôn Dật Thành, nhưng lòng tự tôn quá cao của bản thân anh ấy đang quấy phá, quyết không cho phép mình nhận thua như vậy!
Thế là Tạ Minh Tường vung tay lên, dáng vẻ không đạt được mục đích thì không bỏ cuộc: “Không được! Chúng ta tiếp tục, đợi khi nào anh thắng thì sẽ mời mọi người đi ăn!”
“... Vậy là xong rồi, có lẽ là tối nay chúng ta không được ăn rồi...” Mấy người họ âm thầm kêu gào trong lòng.
Mọi chuyện giống như họ đã đoán trước, trong khoảng thời gian sau đó, Tạ Minh Tường càng đánh càng thua, thua rồi lại đánh tiếp... Tình trạng nhàm chán này khiến cho cả nhóm đều chết lặng, ai nấy cũng chỉ có thể dùng ánh mắt hy vọng nhìn sang Bạch Mộc.
Đương nhiên Bạch Mộc cũng biết suy nghĩ trong lòng bọn họ, trên thực tế bản thân anh cũng cảm thấy hơi nhàm chán, nên luôn lén lút “nhường”, chỉ có điều không ngờ là đã như vậy rồi mà Tạ Minh Tường vẫn không thắng được. Đây không phải là vấn đề kỹ thuật, mà là do sự may mắn.
Đối với tình trạng này, cả nhóm cũng chỉ còn cách than thở, đến lúc xui xẻo, quả thực là uống nước cũng bị mắc răng!
Tình trạng này kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, đến lúc Tôn Dật Thành phải đánh quân bài ra thì cậu ta chẳng nhịn nổi nữa!
Sau khi rút bài xong, Tôn Dật Thành không đánh ra ngay lập tức mà nhìn sang Tạ Minh Tường, khe khẽ hỏi: “Tạ lão đại, anh muốn quân nào?”
“Mẹ nó!” Tạ Minh Tường chưa nói gì, Tiêu Ninh đã nhảy lên: “Anh biết chú mày muốn để cho Tạ lão đại thắng, sau đó đi ăn sớm một chút, nhưng cũng đừng có làm lộ liễu như vậy chứ? Chú mày đang thương hại Tạ lão đại đấy à? Thật sự là đang sỉ nhục nhân cách của anh ấy!”
“Hả...” Lúc này Tôn Dật Thành mới phản ứng kịp, nhận thấy lời nói vừa rồi của mình quả thực có chút không ổn, vội vàng ngượng nghịu cười nói: “Tạ lão đại, thật sự em không có ý này...”
Sau khi nói xong, Tôn Dật Thành tức tối nhìn Tiêu Ninh, tại sao anh không nhắc em sớm hơn? Có phải nhà anh cố ý không hả?
“Bản thân cậu tự tìm đường chết còn trách anh đây?” Trong lòng Tiêu Ninh cảm thấy rất buồn cười. Ớ! Không đúng! Đột nhiên Tiêu Ninh phát hiện khi nãy mình nói câu đó hơi có vấn đề! Chắc sẽ không đắc tội với Tạ lão đại đấy chứ?
Nghĩ đến đây, Tiêu Ninh vội vàng liếc mắt nhìn sang Tạ Minh Tường, sau khi nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của anh ấy liền đờ người ra. Mặc dù Tạ Minh Tường không nói gì nhưng dựa vào sự hiểu biết của bản thân Tiêu Ninh về anh ấy, Tạ Minh Tường như thế này mới là đáng sợ nhất!
Đây là gì, là bình yên trước giông bão đó!
Xong rồi xong rồi! Tiêu Ninh hận không thể cho bản thân mình hai cái tát, mày nói xem, lúc nãy mày cười thầm trong lòng là được rồi, việc gì phải nói ra như vậy! Giờ thì hay rồi, đoán chừng bản thân mày cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu.
Tạ Minh Tường không hề để ý đến sắc mặt không ngừng thay đổi của hai người kia, mà vô cùng... vô cùng... “bình tĩnh” đánh ra một quân bài.
Trời không phụ lòng người, sau khi bầu không khí áp lực duy trì rất lâu, cuối cùng Tạ Minh Tường cũng lấy lại được “thể diện”, thắng được một ván.
Đương nhiên trong lòng Tạ Minh Tường hiểu rõ, đây hoàn toàn là do mấy người Bạch Mộc đang “nâng đỡ” cho anh ấy. Nếu không thì có lẽ là đánh đến sáng ngày mai cũng không thể thắng được Bạch Mộc.
Nếu bọn họ đã cho mình một lối thoát, đương nhiên Tạ Minh Tường cũng không từ chối, anh ấy không phải là kiểu người cứng nhắc, sở dĩ lúc trước ngang ngạnh đòi đánh tiếp chỉ là do những lời nói vô tâm của bọn họ đã bịt kín lối thoát của anh ấy mà thôi...
Bây giờ nếu đã xử lý xong chuyện này, vậy thì nên tính toán rõ ràng mấy khoản nợ với bọn họ mới được!
Thấy cuối cùng Tạ Minh Tường cũng thắng được một ván, lúc này mấy người Tôn Dật Thành mới thở phào nhẹ nhõm, cả đám đứng lên vặn lưng cười nói: “Được rồi, đã đánh xong rồi, chúng ta đi ăn thôi!”
“Là anh đây, không phải là chúng ta!” Tạ Minh Tường không chút do dự nói: “Ai nói anh sẽ mời các cậu đi ăn chứ? Bạch Mộc, hai chúng ta đi!”
“Hả?” Mấy người Tôn Dật Thành chết sững tại chỗ, vẻ mặt tội nghiệp chỉ ngón tay vào mũi mình nói: “Vậy chúng em thì sao?”
“Tự sinh tự diệt!” Tạ Minh Tường lạnh lùng hừ một tiếng, bước đi không thèm quay đầu lại.
Bạch Mộc nhìn sang mấy người họ nở nụ cười bất đắc dĩ... cũng chỉ có thể bỏ mấy người bọn họ ở đây thôi.
“Nhưng trước đó không phải anh nói...” Tôn Dật Thành vẫn còn muốn nói gì đó nhưng bị Tiêu Ninh chặn lại: “Được rồi được rồi, chúng ta đừng tự tìm phiền phức nữa. Chỉ là không ăn một bữa cơm thôi, chẳng có gì to tát cả, ít nhất cũng không đen đủi như thằng mập này!”
“Móa!” Thằng mập nào đó nằm không cũng trúng đạn lập tức cảm thấy không vui.
Vì thế sau khi Tạ Minh Tường và Bạch Mộc đi rồi, trong phòng ký túc lại tiến hành một trận đại chiến thế kỷ...
Vừa đến quán ăn, điện thoại của Bạch Mộc liền vang lên, nhìn thấy dãy số quen thuộc, anh mỉm cười, nhận điện thoại, một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai Bạch Mộc: “Anh đang làm gì vậy?”
“Không có gì...” Bạch Mộc cười, hỏi ngược lại: “Em về đến nhà rồi à?”
“Ừ...” Ở đầu dây bên kia, Đường Hân Uyển nhẹ nhàng đáp, sau đó lại nói chuyện phiếm với Bạch Mộc mấy câu, giọng điệu thân mật thế này khiến cho Bạch Mộc có cảm giác như Đường Hân Uyển đang ở bên cạnh mình.
Sau khi hai người nấu cháo điện thoại hết gần cả tiếng đồng hồ, Đường Hân Uyển đột nhiên ngập ngừng nói nhỏ: “Bạch Mộc, em nhớ anh...”
Bạch Mộc sửng sốt, sau khi phản ứng lại được liền nở nụ cười: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ viết xong lời bài “Đồng hành” trong thời gian ngắn nhất...”
“Ừm...” Đường Hân Uyển đáp lại một tiếng, trong lòng cảm thấy ngọt ngào như được ăn mật ong.