Tạ Minh Tường khinh bỉ liếc nhìn hai người họ một cái. Sao anh ấy lại không biết được trong lòng hai người đó đang nghĩ gì chứ, chỉ là ngay lúc này anh ấy cũng không muốn tự chuốc lấy phiền muộn mà nói ra mục đích thật sự của hai tên này, nếu không thì anh ấy thật sự không chịu nổi thứ “vũ khí sinh học” đó của Sở Nam.
Còn nếu mặc kệ như thế này thì anh ấy có thể nắm thóp hai người. Sau này nếu như Sở Nam hay là Tiêu Ninh mà dám đụng chạm gì đến anh ấy, anh ấy sẽ nói chuyện này cho Tô Nhu và Đỗ Khả Nhi biết, đến lúc đó sẽ cho họ nếm mùi khổ đau. Chậc chậc! Tạ Minh Tường trong lòng suy nghĩ xấu xa.
Tạ Minh Tường cũng biết rõ mục đích của bọn Tiêu Ninh, Tôn Dật Thành làm sao có thể không biết. Nhưng mà cậu ta lại không hề có suy nghĩ muốn ở lại đây, mặc dù theo như cậu ta nói, cậu ta thích theo đuổi những thứ đẹp đẽ nhưng nếu như bảo cậu ta tiếp tục ở lại đây, còn lâu cậu ta mới làm chuyện đó. Đối với cậu ta mà nói, chỉ cần có tấm ảnh là đủ rồi, vả lại người thật chưa chắc là đẹp hơn trong ảnh.
Nếu như đã muốn rời đi, vậy thì ít nhất cũng nên nói với Lý Dương một tiếng. Dù gì thì Lý Dương cũng là tổng đạo diễn của đêm hội lần này, không nói tiếng nào đã rời đi thì cũng không phải cho lắm.
Tạ Minh Tường đi đến trước mặt Lý Dương đang loay hoay bận bịu, vỗ vào vai anh ta, nói: “Nếu không còn việc gì thì chúng tôi về trước đây!”
“Sao? Các cậu cứ vậy mà đi à?” - Lý Dương có chút tiếc nuối nói: “Hay là các cậu chờ thêm một lát nữa? Sau khi buổi diễn kết thúc tôi mời các cậu đi ăn? Coi như là buổi tiệc ăn mừng thành công!”
“Ăn uống thì khỏi đi…” - Tạ Minh Tường cũng không luyến tiếc gì một bữa ăn, cười từ chối: “... Ngày mai bọn tôi còn phải thi nữa, cho nên phải tranh thủ về sớm nghỉ ngơi. Nhưng mà nếu như cậu thật sự muốn mời thì có thể mời bọn Sở Nam, hai người họ sẽ ở lại đến khi buổi diễn kết thúc…” - Tạ Minh Tường nói rồi chỉ về phía Sở Nam.
“Đúng đấy đúng đấy!” - Nghe vậy, Sở Nam liền sáng mắt, cười toe toét sắp lại gần: “Anh có thể mời bọn em mà! Việc ăn uống là em hứng thú nhất!”
“Ặc…” - Khóe miệng của Lý Dương có hơi giật giật. Lúc Sở Nam đến đây đã đem theo cả một đống đồ ăn vặt, từ lúc bắt đầu buổi diễn là đã thấy cậu ta cứ ăn luôn mồm rồi, bây giờ cậu ta còn có thể ăn nổi nữa sao? Vả lại nhìn cái thân hình béo phệ của cậu ta, Lý Dương cũng đoán được sức ăn của cậu ta tới cỡ nào rồi, lỡ như đến lúc đó cậu ta ăn hết sạch tiền của mình luôn thì phải làm sao?
Vì thế Lý Dương thấy hơi ớn, cười ngượng ngập: “Nếu vậy thì thôi bỏ qua đi…”
“Cái gì!” - Tiểu Bàn Tử giơ ngón tay giữa một cách khinh bỉ với anh ta, cậu ta cứ tưởng là có thể ăn một bữa thỏa thê nữa chứ! Kết quả là Lý Dương đổi ý, lừa gạt tình cảm của mình như vậy sao?
Nếu như Lý Dương biết được suy nghĩ lúc này của Sở Nam, e là anh ta đã lớn tiếng kêu oan uổng rồi "Với kiểu như cậu đây, đại gia cũng bị cậu ăn hết tiền ấy chứ. Với chút tiền này của tôi sợ là không chống đỡ nổi với cái dạ dày không đáy của cậu! Khinh bỉ thì cứ khinh bỉ đi! Dù sao vẫn tốt hơn là cho cậu ăn no rồi, sau đó bản thân tôi phải quay về ăn mì tôm nửa tháng..."
Lý Dương nghĩ thầm "...Tôi đây không phải là loại người thích làm việc quá khả năng của mình đâu!"
Còn ở một bên khác, mấy người bên đài truyền hình đến để quay hình đang đứng dưới khán đài, sau khi xem xong tiết mục của Bạch Mộc và Đường Hân Uyển thì mắt sáng lên, bọn họ có khứu giác nhạy bén lập tức ý thức được đây là một tin tức rất nóng hổi. Thế là, sau khi hai người rời sân khấu, bọn họ lập tức phân công công việc của mình ngay. Hai người sẽ đi ra sau khán đài để phỏng vấn Bạch Mộc bọn họ, còn lại hai người thì tiếp tục ở dưới khán đài để quay hình.
Kể ra thì vì sự phân công này mà bọn họ phải mất cả buổi trời để tranh giành. Ai cũng đều muốn mình được đi phỏng vấn, dù sao thì đây cũng là một tin sốt dẻo mà! Cuối cùng, hai người sẽ đi phỏng vấn hứa là sẽ chia một nửa công lao cho hai người ở lại, trận khẩu chiến này mới xem như kết thúc.
Sau khi thống nhất phân công xong, hai người đi phỏng vấn cũng không dám trì hoãn, họ sợ mấy người Bạch Mộc sau khi diễn xong sẽ về liền, đến lúc đó thì đáng tiếc biết bao nhiêu. Tuy rằng bọn họ cũng có thể hỏi người khác xem ký túc xá của mấy người Bạch Mộc ở đâu, nhưng như vậy thì thật mất thời gian.
Thế là đúng lúc mấy người Bạch Mộc vừa định rời đi, bọn họ cũng vừa kịp ra sau sân khấu.
“Các người là?” - Tạ Minh Tường có chút thắc mắc nhìn hai người trước mặt. Hai người này, một người thì mang máy quay, một người thì cầm micro, làm cho bọn họ có chút ngạc nhiên.
“Chào mọi người, tôi là nhân viên của đài truyền hình, mọi người thường gọi tôi là Anh Quân. Lần này chúng tôi đến là để phỏng vấn Bạch Mộc và Đường Hân Uyển.” - Người cầm micro tự mình giới thiệu.
"Phỏng vấn Bạch Mộc và Đường Hân Uyển?" - Ánh mắt của Tạ Minh Tường có chút quái gở nhìn về phía Bạch Mộc, không kiềm được trêu chọc: “Hai người được đấy! Lần này không chỉ nổi tiếng ở trường, ngay cả người của đài truyền hình cũng đến phóng vấn hai người luôn rồi! Khà khà, chắc là đến lúc đó hai người sẽ trở thành hình mẫu tình nhân lý tưởng cho cả cái thành phố Hoài Giang này ấy nhỉ?”
Mà mấy người Lãnh Hân Hân ở bên cạnh cũng có biểu hiện như vậy. Đường Hân Uyển thì ngược lại, từ đầu đến cuối đều hết sức bình tĩnh, cứ như chuyện này chẳng có quan hệ gì đến cô vậy.
"…" - Bạch Mộc cũng không nói gì, hoàn toàn không quan tâm đến hai người này, trực tiếp cầm tay Đường Hân Uyển lách qua họ: “Đi thôi, về ký túc xá!”
"Chờ… Chờ một chút!" - Nhìn thấy Bạch Mộc bỏ đi, Anh Quân liền sốt sắng, vội ngăn cản Bạch Mộc lại: “Bạn sinh viên, đây là một cơ hội tốt đấy!”
"Cơ hội tốt gì cơ?" - Bạch Mộc hỏi ngược lại.
Anh Quân hơi ngạc nhiên, sau đó lại thấy vui lên, anh ta còn tưởng rằng Bạch Mộc đã dao động, vội vã giải thích: “Đây là cơ hội tốt để nổi tiếng! Có bài viết của chúng tôi, bài hát của các cậu lúc nãy mới có thể trở nên hot thật sự! Và đến lúc đó hai người các cậu cũng sẽ được nhiều người biết đến, nói không chừng còn có cơ hội bước chân vào showbiz nữa! Hơn nữa nếu cậu đã học âm nhạc, không phải là vì muốn được hát sao? Bây giờ có một cơ hội thực hiện ước mơ đang đặt trước mắt cậu, sao cậu lại không vui vẻ mà nắm bắt chứ chứ?” - Anh Quân tận tình khuyên bảo.
“Không có hứng thú!" - Vẻ mặt Bạch Mộc hết sức lạnh nhạt, hoàn toàn không bị tác động bởi lời nói của người này, bước chân của anh cũng không hề có dấu hiệu dừng lại.
“Sao? Bạn sinh viên, đừng đi chứ!” - Anh Quân lại níu kéo Bạch Mộc lần nữa.
Nhưng mà còn không đợi anh ta nói, Bạch Mộc đã cướp lời: “Tôi nói nè Anh Quân, đối với những gì anh nói, tôi thật sự không có hứng thú. Hơn nữa, ngày mai chúng tôi còn phải thi nữa. Anh cứ làm phiền một thí sinh như vậy, thật sự là tốt hay sao?” - Nói xong, cũng không đợi anh ta nói lại, đám người Bạch Mộc đã bỏ đi ngay.
“Ơ…” - Nhìn theo bóng lưng của mấy người Bạch Mộc, Anh Quân liền thấy chán chường, anh ta cứ nghĩ rằng Bạch Mộc tuyệt đối sẽ không bỏ qua một cơ hội được nổi tiếng thế này, nhưng mà Bạch Mộc lại thật sự cự tuyệt.
“Anh Quân, làm sao đây?” - Người đang vác máy quay hỏi.
"Còn có thể làm sao? Về trước đã, xem sau này còn có cơ hội hay không!" - Anh Quân thở dài.
“Này! Đừng đi chứ! Bạch Mộc không làm, em làm!” - Sở Nam ở gần đó cũng nhìn thấy cảnh tượng này, cậu ta nhận ra rằng đây có thể là một cơ hội để mình nổi tiếng đây. Thế là cậu ta vội vàng cản hai người lại.