Lại trải qua một loạt cò kè mặc cả nữa, cuối cùng mấy người cũng bàn bạc xong thù lao của lần này.
Thế là trong khuôn viên trường đã xuất hiện hình ảnh một thằng mập, hai thằng con trai gầy gò cùng khiêng đàn piano thở hổn hển dịch chuyển. Mà bên cạnh bọn họ có một soái ca dáng vẻ nhàn nhã tự đắc.
"Anh nói này, các cậu có thể nhanh lên một chút không? Với tốc độ này của các cậu, đoán chừng lúc chuyển piano đến thì trời cũng tối rồi!" - Tạ Minh Tường rất không hài lòng với tốc độ như ốc sên của bọn Sở Nam.
"Anh đúng là đứng nói chuyện không đau lưng!" - Sở Nam há miệng thở phì phò, không nhịn được mà oán giận nói: "Chuyển cái đàn piano nặng như thế này, lẽ nào bọn em còn có thể bước đi như bay hay sao? Không thì anh khiêng thử đi?"
"Chính xác!" - Tôn Dật Thành phụ họa thêm: "Có câu nói như thế nào nhỉ... Ừ, đúng rồi, you can you up! No can no BB!"
"Không sai!" - Tiêu Ninh cũng nói: "Với vóc dáng của Sở Nam, cho dù không xách đồ thì chú ấy cũng không bay nổi, huống chi là khiêng vật nặng!"
Sở Nam nghe thấy vậy không kìm được trợn trừng mắt: "Cái anh này, có thể đừng chuyện gì cũng lôi em vào được không?"
Nhưng mà cậu ta cũng thừa nhận lời Tiêu Ninh nói quả là sự thật, cho nên cũng không có phản bác.
"Vậy thì không được!" - Tạ Minh Tường vẻ mặt rất tự nhiên: "Với thân phận cao quý của anh, đâu thể nào làm những việc nặng nhọc này được. Với lại phải nói rõ, anh đã trả thù lao rồi đấy. Năm bữa cơm đấy nhé! Mấy tên ham ăn các cậu còn chẳng phải ăn cho anh hết tiền luôn à?"
Sở Nam bĩu môi: "Mới có năm bữa cơm mà thôi, anh có cần phải ra vẻ đau xót như vậy không? Với lại, căn bản anh đã là một người giàu có rồi mà, tiền anh giữ lại cũng không thể đẻ trứng được, cứ coi như là bọn em sát phú tế bần () đi!"
"Nói có lý!" - Tôn Dật Thành gật đầu hết sức tán thành: "Tạ lão đại, em hỏi anh nhé, anh biết đời người chuyện đau khổ nhất là gì không?"
"Là cái gì?" - Tạ Minh Tường sửng sốt.
""Là người chết rồi, tiền vẫn chưa tiêu hết… Cho nên bọn em đây cũng là nghĩ cho anh thôi!" - Tôn Dật Thành rất trịnh trọng nói cứ như thật vậy.
"…" - Tạ Minh Tường có chút dở khóc dở cười.
Tiêu Ninh khinh bỉ nhìn anh ấy một cái, chế nhạo: "Lại còn thân phận cao quý của anh, có gì cao quý chứ? Chẳng lẽ anh là công công hay sao?
"…"
"Chủ tịch hội sinh viên Lý Dương này cũng quá không đáng tin cậy mà. Rõ ràng trước đó còn vỗ ngực đảm bảo, kết quả là vừa nghe nói cần đàn piano là lâm trận bỏ chạy ngay, em phải vẽ bùa nguyền rủa anh ta mới được!" - Sở Nam không ngừng lẩm bẩm.
Cả đoạn đường cứ đi rồi lại dừng, qua hai tiếng sau, cuối cùng nhóm người cũng chuyển được đàn piano đến sân vận động của trường. Nhìn thấy mấy người đến, Lý Dương vội vàng chạy ra đón, cười cợt nói: "Các cậu đến rồi à?"
"Ừ!" - Minh Tường gật gật đầu: "Piano để ở đâu?"
"Cứ để trên sân khấu luôn đi, miễn cho đến lúc đó lại phải mất công chuyển đi chuyển lại." - Lý Dương trầm ngâm một chút rồi nói.
"Như vậy không cản trở chứ?" - Tạ Minh Tường hơi ngạc nhiên, ngoài hai khoa bọn họ ra, các tiết mục khác căn bản cũng không dùng đến đàn piano, cứ để luôn trên sân khấu như vậy không chiếm chỗ sao?
"Không sao!" - Lý Dương cười giải thích: "Đến lúc đó chúng ta lấy mảnh vải che nó lại, dù sao đây cũng chỉ là một đêm hội mừng năm mới của trường, không cần phải nghiêm túc đến thế. Với lại nếu tất cả dụng cụ biểu diễn phải đến gần giờ diễn mới chuyển lên, hội sinh viên chúng tôi cũng không đủ nhân thủ nữa!" Lý Dương giơ hai tay ra.
"Vậy cũng phải!" - Tạ Minh Tường tỏ vẻ công nhận.
"Này, em nói chủ tịch Lý Dương..." - Sở Nam đột nhiên nói chen vào. Cậu ta vừa nghe nói còn phải chuyển nữa, lập tức có chút không vui. Phải biết rằng sân khấu biểu diễn ở trên cao, chuyển đồ lên cao kiểu này là tốn sức nhất. Lúc nãy cậu ta đã sắp dùng hết mọi sức lực rồi, giờ còn chuyển nổi à?
Thế là Tiểu Bàn Tử không nhịn được liền nói: "... Bọn em đã tự chuyển đàn piano đến đây rồi, phần còn lại nên giao cho các anh chứ hả? Em có nghe nói các khoa khác không có tự chuẩn bị dụng cụ biểu diễn, có phải là anh bắt nạt khoa ít người chúng em không? Nếu anh còn như thế này nữa, tiết mục của bọn em sẽ không biểu diễn đàng hoàng nữa!"
"Đừng! Tuyệt đối đừng!" - Lý Dương giật mình, anh ta thật sự sợ điều này, vội vàng cười xòa nói: "Việc còn lại cứ giao cho chúng tôi đi, đâu thể làm phiền các cậu ra tay nữa chứ! Thật ra nếu không phải chúng tôi thực sự không đủ nhân thủ, trước đó đã đi chuyển giúp các cậu rồi!"
Nghe vậy, đám Sở Nam không nhịn được bĩu môi "Mấy lời bịa đặt này của anh, ai mà tin? Anh coi bọn này là kẻ ngốc à?"
"Được rồi!" - Tạ Minh Tường khoát tay: "Chúng tôi không tán dóc với cậu nữa, còn phải tranh thủ thời gian xem thử việc luyện tập tiết mục ra sao rồi."
"Đúng đúng đúng!" - Lý Dương liên tục gật đầu: "Các cậu mau đi đi, đừng làm lỡ đại sự!"
"Đúng rồi!" - Đi được vài bước, Tạ Minh Tường lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quay ngược trở lại nhìn Lý Dương nói: "Cậu cho tôi số điện thoại đi."
"Cậu cần làm gì?" - Lý Dương giật mình, không rõ tại sao Tạ Minh Tường đột nhiên xin số điện thoại di động của anh ta. Lý Dương bất chợt nghĩ đến một khả năng, trong lòng không khỏi rét lạnh "Chẳng lẽ thằng này sau khi nhìn thấy mình ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái như vậy, hắn đã có ý đồ bất chính với mình rồi ư?"
"Đúng rồi, nhất định là như vậy!" Lý Dương đã từng nghe nói hành động vĩ đại của Tạ Minh Tường ở căn-tin lần đó, nghe nói cái tên trước mặt mình đây thích nam giới.
Nhìn thấy vẻ mặt của Lý Dương, Tạ Minh Tường nhanh chóng đoán được trong lòng tên này đang nghĩ những gì. Mặt nhăn nhó, có chút dở khóc dở cười: "Tôi muốn nhờ cậu sau khi sắp xếp thứ tự tiết mục xong thì gửi cho tôi một bản, dù sao chúng tôi cũng phải biết tiết mục của mình lên biểu diễn thứ mấy chứ. Ngoài ra, giới tính của tôi không có vấn đề, lần trước ở căn-tin đơn thuần chỉ là bất đắc dĩ, tôi có bạn gái rồi!"
"Đúng thế! Bạn gái của anh ấy chính là mỹ nữ Lãnh Hân Hân của khoa nghệ thuật!" - Thằng nhóc Sở Nam này rất nhanh trí, lập tức đứng ra bổ sung. Nói xong còn đắc ý liếc nhìn Tạ Minh Tường một cái, ý là biểu hiện của em không tồi phải không? "Hí hí, lần này em đã giúp anh việc lớn rồi, anh nợ em một mối ân tình rồi nhé!"
Tạ Minh Tường vừa lòng gật gật đầu, thầm nghĩ "Thằng nhóc này cũng không tệ, xem ra sau này nên bớt ngược đãi nó mấy lần."
Nếu Sở Nam biết mình giúp đỡ việc lớn mà chỉ được bớt bị ngược đãi mấy lần, không biết là nên khóc hay nên cười nữa.
"Ồ, hóa ra là như vậy à!" - Lý Dương thở phào nhẹ nhõm: "Số điện thoại di động của cậu là bao nhiêu? Đợi sau khi sắp xếp trình tự tiết mục xong tôi sẽ gửi cho cậu."
Hai người trao đổi số điện thoại di động xong, Tạ Minh Tường liền cáo từ luôn.
Sau khi rời khỏi sân vận động, Tạ Minh Tường lập tức đi đến phòng đàn của Bạch Mộc.
"Thế nào rồi? Xong rồi à?" - Bạch Mộc nhìn thấy Tạ Minh Tường đến, cười hỏi.
"Ừ!" - Tạ Minh Tường gật gật đầu: "Việc sửa nhạc thế nào rồi?"
"Anh đến vừa đúng lúc, em vừa mới sửa xong." - Bạch Mộc cười nói: "Lát nữa bảo Hân Hân bọn họ đến nghe thử, nếu như không có vấn đề gì thì bắt đầu ghép nhạc lần cuối."
"Không vấn đề gì!" - Tạ Minh Tường nói xong liền chạy đi gọi Lãnh Hân Hân bọn họ.
Lúc này nhóm Lãnh Hân Hân đang ở phòng học hình thể tập múa hết lần này đến lần khác, bởi vì phần dang dựng lần này khác với lần trước nên họ múa cũng không được nhuần nhuyễn lắm.
() Sát phú tế bần: Giết kẻ giàu có độc ác để cứu tế, giúp đỡ người nghèo.