Dù sao đây cũng là lần đầu tiên của Đỗ Khả Nhi, sau hai hiệp “chiến đấu”... hành động của cô có chút khó khăn, cho nên được Tiêu Ninh dìu ra ngoài.
Đám nhân viên khách sạn nhìn thấy Tiêu Ninh dìu Đỗ Khả Nhi khập khiễng bước xuống lầu, vẻ mặt bọn họ có thêm mấy phần nghi hoặc. Nhưng những người này lại không cảm thấy quá ngạc nhiên, chuyện như vậy thì bọn họ đã gặp rất nhiều rồi.
Nhưng mà sau khi phát hiện được ánh mắt của những người này, Tiêu Ninh lại cảm thấy rất khó chịu, vô thức bước nhanh hơn, muốn nhanh chóng rời khỏi “nơi thị phi” này.
Vậy nhưng lúc cậu ấy đang định bước ra khỏi cửa thì bị một nhân viên phục vụ trong đại sảnh gọi lại: “Anh này, xin chờ một lát!”
“Sao vậy?” - Tiêu Ninh xoay người lại, nhíu mày hỏi.
“Là như thế này...” - Nhân viên phục vụ kiên nhẫn giải thích: “... do hôm qua hai vị chỉ đưa hai trăm tệ đặt cọc nhưng số phí tiêu dùng lại vượt quá hai trăm tệ, cho nên các vị cần phải trả thêm ba mươi tệ nữa.”
“Không phải các người niêm yết giá ở một đêm chỉ có một trăm năm mươi tệ thôi sao?” - Tiêu Ninh chỉ chỉ vào tấm bảng treo sau lưng nhân viên phục vụ: “Các người nên trả lại cho chúng tôi năm mươi tệ mới phải!”
Tiêu Ninh thầm nghĩ "Chẳng lẽ mình gặp phải khách sạn đen?" ()?
“Giá ga giường là tám mươi tệ, thưa anh!” - Nhân viên phục vụ chỉ chỉ vào tấm ga giường trong tay Tiêu Ninh, vẻ mặt không hề thay đổi, cười híp mắt giải thích.
Đây cũng là một nguồn thu nhập thêm của khách sạn. Rất nhiều cặp tình nhân đến khách sạn này nếm trải lần đầu tiên xong, sẽ mang theo ga giường đi để lưu giữ lại kỷ niệm. Cho nên, nhân viên phục vụ không hề ngạc nhiên khi thấy Tiêu Ninh cầm ga giường xuống.
“Là vậy à!” - Mặt Tiêu Ninh đỏ lên, nhưng trong lòng lại âm thầm oán giận "Một cái ga giường mà tới tám mươi tệ, khách sạn các người cũng chặt chém quá rồi đó!"
Nhưng Tiêu Ninh cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể chấp nhận. Đối với cậu ấy mà nói, nhanh chóng rời khỏi đây mới là quan trọng nhất.
Nhưng ngay sau đó sắc mặt Tiêu Ninh lại trở nên vô cùng khó coi. Bởi vì cậu ta phát hiện, tối hôm qua lúc uống rượu anh ta đã tiêu hết sạch tiền nên bây giờ trên người không còn đồng nào.
Chẳng còn cách nào khác, Tiêu Ninh chỉ có thể lúng túng nhìn về phía Đỗ Khả Nhi: “Khả Nhi, em còn tiền không?”
Nhân viên phục vụ âm thầm khinh bỉ "Anh có phải là đàn ông không? Lấy đi lần đầu tiên của con gái nhà người ta còn bắt người ta trả tiền? Chẳng lẽ mình gặp phải loại đàn ông cặn bã trong truyền thuyết sao?"
Nhưng dù trong lòng có khinh bỉ thế nào thì nhân viên phục vụ cũng không lên tiếng vì cô ta không thể xen vào những chuyện thế này. Mặc dù cô ta cảm thấy cô bé này rất đáng thương khi gặp phải một tên đàn ông cặn bã như vậy nhưng lại không thể tự đứng ra làm chủ miễn phí chi phí cho bọn họ. Nếu không, ông chủ sẽ đuổi việc cô ta.
Đỗ Khả Nhi lắc đầu: “Không có, đêm qua tiêu hết rồi.”
“…” - Tiêu Ninh khổ không thể tả, tất nhiên cậu ấy cũng nhìn thấy biểu cảm khinh bỉ trên mặt nhân viên phục vụ, nhưng cậu ấy đâu còn cách nào khác sao. Cậu ấy cũng không muốn như vậy!
Hết cách rồi, Tiêu Ninh chỉ có thể lấy điện thoại ra định gọi cho Tạ Minh Tường. Nhưng ngay sau đó, cậu ấy lại chán nản phát hiện điện thoại di động của mình đã hết pin, mà điện thoại của Đỗ Khả Nhi cũng giống như vậy.
“A…” - Tiêu Ninh sốt ruột đi qua đi lại như kiến bò trên chảo nóng.
Đột nhiên, Tiêu Ninh nghĩ ra một biện pháp được xem là có thể thực hiện. Vì vậy, cậu ấu nhìn về phía người nhân viên phục vụ với vẻ mặt mong chờ: “Chị gái, chị xem thế này có được không? Tôi để điện thoại của mình ở lại đây, đợi sau khi mang tiền đến trả, các người đưa lại điện thoại cho tôi, được chứ? Điện thoại này tôi mới mua, giá trị không nhỏ đâu!”
“Không được, thưa anh!” - Nhân viên phục vụ lắc đầu, kiên nhẫn giải thích: “Đâu ai biết được điện thoại này của anh đã bị hỏng hay chưa? Lỡ như tôi làm như vậy, ông chủ đuổi việc tôi thì sao?”
Lúc này, biểu cảm trên mặt nhân viên phục vụ mang đầy vẻ khinh thường, nhìn Tiêu Ninh như một kẻ ngốc. Ngụ ý là anh cho rằng tôi sẽ tin chuyện bịa đặt này của anh sao? Mơ đi!
“…” - Tiêu Ninh chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói: “Cho tôi mượn điện thoại một lát, gọi bạn tôi mang tiền đến trả cho các người, được chứ?”
“Như vậy thì được!” - Nhân viên phục vụ gật đầu, đưa điện thoại cho Tiêu Ninh.
Lúc này Tiêu Ninh mới thở phào một hơi, bấm số của Tạ Minh Tường. Cậu ấy thầm cảm thấy vô cùng may mắn, may mà số di động của Tạ Minh Tường chỉ khác số di động của cậu ấy hai số nên giờ cậu ấy mới nhớ được. Nhưng đối với việc Tạ Minh Tường có thể nghe điện thoại hay không thì Tiêu Ninh lại không dám chắc. Thói quen của Tạ Minh Tường, Tiêu Ninh hiểu rất rõ, anh ấy thường không nghe máy nếu có số lạ gọi đến.
Nhưng lúc này Tiêu Ninh chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trong lòng "Tạ lão đại, anh nhất định phải nghe điện thoại đấy!"
Nhìn dãy số xa lạ trên màn hình, Tạ Minh Tường hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn nghe: “Xin chào, là ai vậy?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến, Tiêu Ninh kích động đến mức suýt rơi nước mắt "Tạ lão đại ơi! Quả nhiên là anh không khiến em phải thất vọng!"
“Alô? Ai vậy? Không nói là tôi cúp máy đấy?” - Tạ Minh Tường sắp mất kiên nhẫn, anh đang lo lắng chờ đợi tin tức của Tiêu Ninh, làm gì có thời gian nói chuyện tào lao với một số điện thoại xa lạ kia chứ.
“Đừng! Đừng cúp!” - Tiêu Ninh giật mình, vội vàng nói: “Tạ lão đại, em là Tiêu Ninh đây!”
“Lão nhị?” - Tạ Minh Tường hơi khó hiểu: “Sao đột nhiên chú lại đổi số? Còn nữa, tình hình bây giờ như thế nào rồi? Bọn anh chờ đợi sốt ruột muốn chết! Rốt cuộc chú và Đỗ Khả Nhi thương lượng thế nào rồi?”
“Haiz! Một lời khó nói hết!” - Tiêu Ninh sụt sùi: “Đợi sau khi trở về em sẽ giải thích với mọi người, bây giờ không phải là lúc nói mấy chuyện này. Tạ lão đại, anh cho em mượn hai trăm tệ trước đi!”
“Hai trăm tệ? Chú mượn tiền làm gì?” - Mối nghi ngờ trong lòng Tạ Minh Tường càng lúc càng lớn: “Chẳng lẽ chú định đi phá thai? Không đúng! Dù cho hôm qua hai người có quan hệ thì cũng không thể nhanh như vậy được! Hơn nữa, hai trăm tệ không đủ để phá thai!”
“…” - Trán Tiêu Ninh đầy vạch đen "Anh mới đi phá thai! Cả nhà anh mới đi phá thai ấy!"
“Nói mau, chú cần tiền để làm gì?” - Tạ Minh Tường truy hỏi nguyên nhân: “Anh nói trước cho chú biết, nếu chú muốn làm chuyện xấu, anh sẽ không cho mượn đâu!”
“Không phải như vậy…” - Tiêu Ninh bất lực giải thích: “Là vì hôm qua em uống rượu đã tiêu hết tiền, cho nên giờ không có tiền trả chi phí thuê phòng và bắt xe về trường!”
Cuối cùng cậu ấy cũng không nói ra chuyện mình đi vay tiền là để “mua” ga giường, như vậy cũng quá mất mặt rồi!
“Ồ! Hóa ra là như vậy! Sao chú không nói sớm chứ!” - Tạ Minh Tường thở phào nhẹ nhõm: “Đây chỉ là chuyện nhỏ! Chú đọc số tài khoản cho anh, anh chuyển cho!”
“Số tài khoản là ” Tiêu Ninh lấy thẻ ATM của mình ra, đọc số thẻ cho Tạ Minh Tường: “Tạ lão đại, cảm ơn anh!”
“Đây chỉ là việc nhỏ!” - Tạ Minh Tường xua xua tay, nói: “Chú về trường rồi thì đến thẳng phòng đàn luôn đi! Bọn anh đều đang chờ tin tức của chú đấy!”
“Được rồi!” - Tiêu Ninh do dự một chút, gật đầu đồng ý. Chuyện này không trốn tránh được, sớm muộn gì cũng phải cho bọn họ biết.
Lúc này Tạ Minh Tường mới yên lòng: “Ừ, cứ vậy nhé! Để anh chuyển tiền cho chú, mười phút nữa là nhận được!”
() Khách sạn đen: Khách sạn làm ăn không đàng hoàng.