"Ồ, cũng không tệ…" - Đỗ Khả Nhi nuốt ngụm rượu cuối cùng vào bụng, hết sức cao ngạo vỗ vỗ vai Tiêu Ninh: "Thằng nhóc cậu, được đấy!"
"Chứ gì nữa!" - Có được lời khen ngợi mà mình muốn, Tiêu Ninh đắc ý chỉnh lại mái tóc. Giờ phút này, cậu ấy thực sự là hơi lâng lâng, thậm chí còn cảm thấy mình sắp bay lên trời rồi.
Đỗ Khả Nhi rất không thích cái tính được voi đòi tiên này của Tiêu Ninh, quyết định đè bẹp khí thế khoa trương của tên này, thế là cô cầm bia ở bên cạnh lên... Sau bốn tiếng "phựt phựt phựt phựt" giòn giã vang lên, Đỗ Khả Nhi cầm hai chai bia đặt trước mặt Tiêu Ninh, khinh thường nói: "Mình thật thích cậu rồi đó! Nào, tiếp tục chứ?"
"Hả? Còn uống nữa à?" - Tiêu Ninh giật môi một cái, sắc mặt lập tức khổ sở, nhìn sang Tạ Minh Tường và Tôn Dật Thành với ánh mắt cầu cứu.
Hai chai bia vừa rồi là cậu ấy phải cố gắng nhẫn nhịn mới thể uống hết được, dù sao thì trước đó cậu ấy đã uống không ít rồi. Cộng thêm Tạ Minh Tường vì muốn gài bẫy Sở Nam một lần, gọi toàn là bia nặng độ, cho nên bây giờ cậu ấy cũng hơi chóng mặt. Nghe thấy Đỗ Khả Nhi nói vẫn muốn uống tiếp, sắc mặt Tiêu Ninh lập tức có chút khó coi.
Tạ Minh Tường bọn họ làm như không thấy Tiêu Ninh cầu xin giúp đỡ. Đùa sao, bọn họ cũng có thể nhìn thấy kết cục của Tiêu Ninh, hai người bọn họ cũng không ngốc, ai rảnh rỗi mà đi tự tìm tai vạ chứ, vậy không phải là bị bệnh à? Thế là đứng giữa vấn đề thể diện và tình nghĩa anh em, hai người hết sức quyết đoán lựa chọn giữ lại thể diện của mình. Lúc này bọn họ không dám liếc mắt, sợ Đỗ Khả Nhi sẽ chuyển "mục tiêu" của cô ấy sang hai người bọn họ.
Việc duy nhất mà hai người làm được đó là chỉ có thể thầm cầu nguyện cho Tiêu Ninh: "Người anh em, không phải anh không giúp cậu, thực sự là… cô em này quá manly thôi!"
Nhìn thấy hai người bọn Tạ Minh Tường ngày thường thì nói hay ho lắm, lúc quan trọng thì lại rụt cổ lại, Tiêu Ninh hận đến nghiến răng. Nhưng cậu ấy cũng không có cách nào khác, ai bảo mình rảnh rỗi tự dưng đi "tìm cái chết" làm gì?
"Đương nhiên phải uống!" - Đỗ Khả Nhi vỗ vỗ vào vai Tiêu Ninh, hào phóng nói: "Sao hả? Không được à? Không được thì nhận thua, mình cũng không thể cưỡng cầu cậu mà đúng không?"
"Hơ! Cậu nói ai không được hả? Liều luôn!"
Quả thực Tiêu Ninh đã bị câu nói này của Đỗ Khả Nhi kích thích, tức giận trợn trừng mắt nói: "Ai nói mình không được? Uống thì uống!"
"Tốt! Sảng khoái!"
Lại thêm hai chai bia nữa vào bụng, Tiêu Ninh thấy hơi khập khiễng, miệng lắp bắp nói không rõ: "Nữa đi... Hôm nay mình mà không khiến cậu uống đến mức gục xuống, mình không phải là đàn ông!"
Mặc dù cậu ấy đã say nhưng tính kiêu ngạo từ trong tâm lại hoàn toàn bộc phát hết ra.
Lúc này trong đầu Tiêu Ninh chỉ có một suy nghĩ, đó chính là tuyệt đối không thể thua một đứa con gái: "Bất luận như thế nào, lần này mình nhất định phải thắng! Dù sao cũng đã uống không ít rồi, uống thêm chút nữa cũng có sao đâu. Cùng lắm thì lát nữa ói một trận là được!"
"Được rồi!" - Bạch Mộc thật sự không nhịn được nữa, đứng lên nói: "Hôm nay bữa tiệc này đến đây thôi, giờ về đi! Lát nữa trường sẽ đóng cửa đấy!"
"Đúng đó! Đúng đó!" - Tạ Minh Tường và Tôn Dật Thành hai người này coi như "vẫn còn lương tâm", cùng đứng dậy khuyên nhủ.
Mọi người phải tốn rất nhiều sức mới giành được chai rượu trong tay Tiêu Ninh.
"Không được!" - Tiêu Ninh kêu gào: "Sao có thể cứ bỏ qua như vậy được?"
"Đúng đó!" - Mình vẫn còn chưa tiến hành mà!" - Đỗ Khả Nhi cũng đã uống hơi say rồi.
Tạ Minh Tường có chút không kiên nhẫn nhìn tiếp được nữa, nghiêm giọng quát: "Được rồi đó, Lão nhị! Cậu nhìn xem bộ dạng này của cậu giống cái gì? Nếu các người đã không muốn đi, vậy thì hai người cứ ở đây mà uống đi! Dù sao tôi cũng không quản các người, tôi thanh toán hết những thứ này, nếu các người muốn tiếp tục thì tự móc tiền ra mà trả!"
"Ôi…" - Tiêu Ninh tiu nghỉu, chán chường. Nhà hàng sang trọng như thế này, cũng chỉ có kiểu nhà giàu như Tạ Minh Tường mới có thể chi tiêu được, cậu ấy đâu có lắm tiền như thế.
Đúng lúc mọi người tưởng rằng cuối cùng cũng đã giải quyết được sự phiền toái lớn này, Tiêu Ninh lại nhảy ra nhìn Đỗ Khả Nhi nói: "Nếu ở đây không được, vậy chúng ta đổi địa điểm rồi tiếp tục!"
"Đồng ý!" - Câu này của Tiêu Ninh vừa đúng ý cô nàng.
"Đi!"
"Không vấn đề gì!"
"Say go, Let‘s go nào! You have, I have, So do all!" - Hai người dìu nhau, cười lớn, la hét quay người bỏ đi. Hoàn toàn không cho mọi người thời gian để phản ứng lại, để lại đám Bạch Mộc ngơ ngác nhìn nhau.
Đến khi mọi người phản ứng lại, vội vàng đuổi theo ra ngoài nhà hàng hai người họ lên xe đi rồi.
Mọi người nhìn nhau, ngây người một lúc mới phản ứng lại được, vội vàng móc điện thoại ra gọi cho Tiêu Ninh. Điện thoại reo một lúc thì bị ngắt máy, lúc gọi lại lần nữa thì hai người họ đã tắt nguồn từ lâu.
"Vậy, hai người họ không sao chứ?" - Tôn Dật Thành lấy lại tinh thần lẩm bẩm nói.
"Chắc không sao, đều uống nhiều đến nỗi chẳng còn bao nhiêu sức lực nữa, chắc sẽ không rảnh rỗi mà đi phá hoại của công đâu!" - Một lúc sau Tạ Minh Tường mới đáp lại.
Mọi người đều cảm thấy cạn lời, ai lo lắng chuyện này chứ, bọn họ lo lắng cho sự an toàn của con người cơ!
"Bỏ đi!" - Tạ Minh Tường khoát khoát tay, cười khổ một tiếng: "Cũng chẳng thể tìm được hai người họ ngay được, chúng ta về trước đi. Đợi đến ngày mai lại gọi điện thoại cho họ thử xem."
Mọi người cũng không có biện pháp gì tốt hơn, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Mọi người trở lại nhà hàng, lúc thanh toán xong định đi về thì mới nhớ đến tên mập Sở Nam kia vẫn còn ở trong phòng ăn riêng. Vội vàng chạy về thì thấy tên này đang nằm sấp trên bàn ngáy khò khò, ngủ hết sức say sưa.
Tôn Dật Thành đi qua, dựng tên này dậy, thở dài nói: "Vẫn là thằng mập này ngoan, uống say thì ngủ, đâu có giống hai người kia, uống say là quậy phá tưng bừng!"
Còn chưa dứt lời thì một tiếng "bịch" cực lớn vang lên bên tai mọi người, tất cả mọi người ngước mắt lên nhìn, thấy Tôn Dật Thành đang bị tên mập đè trên mặt đất.
Cảm nhận được một trọng lượng cực nặng đè lên người mình, Tôn Dật Thành bất đắc dĩ ngọ nguậy một chút nhưng chẳng hề có hiệu quả, chỉ có thể mếu máo kêu to: "Tạ lão đại, kéo tên mập ra giúp em một cái đi! Em không dậy nổi!"
Tạ Minh Tường nhăn mặt: "Thật là mất mặt quá!"
Tên mập vốn đã nặng khủng khiếp rồi, cộng thêm do vừa mới uống rượu xong, Tôn Dật Thành như bị núi Thái Sơn đè trên người.
Bạch Mộc và Tạ Minh Tường phải tốn rất nhiều sức mới kéo được Tôn Dật Thành dậy... lúc này cả đám mới kéo nhau về trường.
Sau khi đưa mấy nữ sinh về ký túc xá, ba người bọn Bạch Mộc liền kéo Sở Nam đi. Chỉ là họ vẫn càm ràm về "thực lực" của Sở Nam, mặc dù là ba người hợp lực nhưng cũng bị tên này làm cho mệt bở hơi tai.
Lại đi được một quãng nữa, Tôn Dật Thành không chịu nổi nên buông tay trước, một sức nặng to lớn ập đến. Bạch Mộc hai người không hề phòng bị, cũng không chịu nổi nữa nên lập tức buông tay ra.
"Bịch" - Sở Nam lập tức bị ba người ném dưới đất. Mặc dù bị ném xuống như vậy, cái tên Sở Nam này vẫn không tỉnh lại, ngược lại còn xếp chữ "đại" trên mặt đất!
Nhìn thấy cảnh này, đám Bạch Mộc lại càng ngây người.