Thanh Xuân Có Em

chương 3: khai giảng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bất đắc dĩ lôi cái áo khoác dù mới mua hôm qua mặc vào, nó uể oải đi xuống lầu. Toàn thân là cây đồ trắng sạch sẽ, quần baggy trắng, áo droptop ngắn tới eo, lấp ló cái rốn sâu của nó, nhưng như vậy quá đơn điệu, nó xỏ thêm đôi giày Biti"s vào. Tất cả đều ăn gơ nhau.

Tâm trạng nó không được tốt lắm nên sắc mặt nặng nề bị mẹ nó trông thấy. Bà ấy cũng không nói gì thêm, rồi tự tay mình lái xe đưa nó đến công viên giải trí, nơi mà từ nhỏ cô đã năn nỉ được đi cùng bố mẹ một lần.

- Xuống đi.

Mẹ nó dừng xe, sau đó bà ấy lái xe đỗ tại bãi.

Nó đứng dưới ánh nắng mặt trời gay gắt nên cảm thấy chóng mặt, nó gắng đi đến một chỗ mát mẻ hơn, dưới tán cây bàn. Nó không nghĩ được sẽ đến nơi này, nó không còn nhiều cảm giác nữa, nó không vui vẻ, không bồi hồi xúc động như khi có bố và mẹ, giờ đây chỉ là mảng cảm xúc nhạt nhòa động lại trong quá khứ.

Trước nay ngoại trừ gián, nó sợ nhất là da bị nắng làm đen đúa, chứng kiến cảnh tượng đứa bạn đen nhất lớp bị trêu chọc cô đã không thở nổi vì nghẹn. Nó sọc hai tay vào túi áo, xoay mặt vô trong tránh ánh sáng trực tiếp chói vào mắt.

- Con đói không?

Giờ này chuẩn xác là bốn giờ chiều, nắng tà tà trên đỉnh đầu đang dần buông xuống, tuy nhiên, nhiệt độ ngoài đường vẫn không hề giảm đi. Cơn nhức đầu ngầm ngầm ập đến, nó chau mày, cố không tỏ ra bực bội.

- Đói.

- Con muốn ăn gì?

Vừa nói, bà ấy vừa kéo phéc mơ tuya để giấy tờ và chìa khóa xe vào túi.

- Tùy mẹ chọn đi. Con sao cũng được mà.

Nói dứt lời, nó liền một bước quay sang hướng khác. Mấy phút sau đi sau lưng bà ấy, nó cứ day day hai huyệt thái dương đang co giật của mình.

Đến nhà hàng gần đó, mẹ nó chọn một nơi thoáng đãng để dừng lại. Quả nhiên quang cảnh làm người ta thích thú. Vài cây cỏ nhỏ được đặt thành bố cục nhất định, ví dụ như đặt thành chữ Restaurant chẳng hạn.

- Mẹ gọi đi, con ăn gì cũng được.

- Vậy ăn cơm đi. Cho chúng tôi hai phần cơm gà, một đĩa để thịt ở phần đùi, một đĩa để thịt ở phần ức. Cảm ơn.

Phục vụ cúi đầu lễ độ.

Ở trong gia đình có giáo dục, mẹ nó ít nhiều cũng trở nên khác hơn, ăn nói từ tốn, cư xử nhã nhặn, không như nó, đều hành động theo ý mình. Nó hóp một ít nước trong ly, thành ly lan ra một chút son đỏ, mấy viên nước đá động đậy làm mặt nước không được yên lặng.

- Hôm nay mẹ thấy con nói chuyện rất không ổn. Sau này khi ở ngoài nhớ cân nhắc lại lời và thái độ mình nói.

Mẹ nó cầm dao cầm nĩa cắt thớ thịt của phần ức gà, bên trong thịt là màu trắng sữa, trông không được ngon cho lắm.

- Xin lỗi, con không cố ý.

Nó cúi đầu, hai tay nhỉ chụm lại siết chặt hết sức.

- Ở ngôi nhà đó ông ta không dạy con thế nào là lễ độ?

Men theo miếng thịt vừa cắt, bà ấy không chú ý đến biểu cảm của nó, thẳng thừng dùng lời nói cắt đứt mọi mối thiện cảm trong lòng nó. Nét mặt này, biểu cảm này, đều là một vẻ khinh thường.

- Mẹ! Mắng con, dạy con thế nào cũng được nhưng tuyệt đối không được dùng lời nói khinh khi bố con như vậy...

Giọng của nó nhỏ dần, lúc đầu có mạnh mẽ, hùng hổ, đột nhiên lúc sau lại như ngọn đèn tắt dầu.

- Di!

Nó ngã xuống bàn khi đang cầm chiếc nĩa trong tay. Nó lim dim chìm vào giấc ngủ. Phải rồi, hôm qua đến giờ nó chưa ăn gì.

Mẹ nó ngay lập tức đưa nó tới bệnh viện, khám bệnh xong xuôi hết mới biết nó bị hạ canxi dẫn tới chóng mặt. Bà ấy đã ngang nhiên lo lắng cho bản thân mà quên đi trách nhiệm của người mẹ. Giờ khắc nhìn nó nằm trên giường bệnh truyền nước biển thì không kiềm lòng nổi, liền khóc rất lâu.

Huỳnh Di nó chỉ thấy mắt mẹ nó đỏ hoe, tuy vậy nó không để ý nhiều. Từ bé nó đã thích sự quan tâm của người khác, nó chưa bao giờ chu đáo đối với mọi người xung quanh.

Cứ thế mà buổi đi chơi của hai mẹ con chính thức bị hủy bỏ. Nó vô vị liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, áng mấy trắng đang trôi dạt về một bên nào đó của bầu trời, mang theo cả dư vị của mùa hè đi mất.

Hai tuần này nó đã sụt hai kilograms do ăn uống thiếu dinh dưỡng và không điều độ, nó loáng thoáng nghe được bác sĩ ở bên ngoài nói với mẹ nó như vậy. Mà thôi nó không để tâm làm gì nữa, chỉ cần nó biết mẹ còn thương nó là được.

Ngày hôm sau.

Khai giảng trường phổ thông A. Bảy giờ rưỡi.

Trường nào cũng như trường nấy, vô cùng náo nhiệt, nhìn tới nhìn lui đều là bước chân của học sinh. Khuôn mặt nào cũng đều sáng sủa đến mức kinh ngạc, khỏi phải bàn cãi, độ đẹp từ đầu đến chân đều thuộc dạng cao sang đắt tiền, nó vào đúng cái trường quốc tế rồi.

Nhỏ hot girl ở trường trước đây cũng không bằng cái móng của tụi này, nét đẹp độc lạ, tây tây đều có nhưng có điều, y như vô nhầm sở thú, cứ màu mè mắt môi các kiểu, trong khi nó chỉ đơn điệu với đỏ rượu...

Nó giống mẹ, từ bé đã sở hữu nước da trắng khỏe, lại thêm trùm kín người mỗi khi ra nắng nên người với mặt nó đều trắng sáng như ngọc, có điều, chỉ bởi vì có vóc dáng quá thấp bé nên bị các bạn bỏ qua.

Nó đeo ba lô nhỏ xíu, hai dây quải dài, ở nắp ba lô có một cái khóa Stich nhỏ cách điệu. Nói sao đây, trường này ngày khai giảng cũng chính là ngày học đầu tiên, nó còn dự định sẽ ngủ trưa cơ.

Mệt mỏi ngồi xuống ghế, nhà sinh hoạt quá rộng, không cần lựa chọn nhiều cũng có thể tùy ý chọn một chỗ thoải mái. Vì vị trí này vô cùng tốt, đúng nơi máy lạnh phả vào mặt nên xem ra nó đã vớt được một nơi lý tưởng.

- Này!

Người này lên tiếng, cách phát ngôn quyết đoán.

- Hả?

Nó còn chưa biết ai, cũng giật mình nhưng rồi lại thoáng bình tĩnh lại.

- Đi ra.

Nhỏ đó lên tiếng, chân mày chau lại như vừa đụng phải thứ gì đó bất định. Nhìn một loạt biểu cảm kiểu này nó chính là có dự cảm không lành, ở đằng sau nhỏ đó còn một đống đứa khác, tụi nó giữ một vẻ gian trá trừng nó.

Nhìn sơ một chút, nhỏ này chắc là chị đại. Mặc váy gần tới mông, trắng trẻo, mặt mày già trước tuổi, chắc là mười một, mười hai gì đây.

- Nơi này mình ngồi trước, cậu có thể ngồi kế bên. Còn nữa, nếu cậu không ngồi thì mình cũng chẳng có ý định dâng chỗ cho cậu.

Nhỏ đó trừng mắt, như thể định ăn tươi nuốt sống nó vào bụng. Gì chứ!? Nó dám chắc tụi này không dám đá động đến nó, bởi vì nghe đồn trường này kỷ luật vô cùng.

- Đúng là cái thứ lì lợm! Mặt mày có phải dày quá không con .

Lần này mặt Huỳnh Di chẳng còn lấy một giọt máu, chẳng phải vì sợ, mà là do con nhỏ này nó đang chửi lên đầu nó. Đây là lần đầu bị chửi thẳng mặt như thế này.

- Đúng rồi! Mày biến đi.

- Mới vào học đã đòi làm đại ca à?

- Biến đi.

- Im đi tụi bây! Mày có biết tao là ai không?

Sau khi loại trừ các lời nói không liên quan, nhỏ lên tiếng với giọng điệu kiêu căng.

- Không biết.

Nó khó hiểu, lại như kiểu thành thật thú nhận, tụi nó cũng chịu khó lên tiếng giải thích.

- Chị bọn tao là sinh viên năm hai!

Nhỏ đen mặt, tụi kia thấy vậy đập vào đầu đứa vừa mới lên tiếng.

- Tao là Nguyễn Dương. Học lớp , chị đại hai năm.

Nó định cười điên một tiếng cho thỏa lòng, thì ra là học sinh lưu ban, lại dám lên mặt kiểu này, đúng là chẳng sợ đá đập vào mặt, thật sự da mặt cứng như thép rồi.

- Chào cậu. Mình là Huỳnh Di, lớp A

Hôm thi tuyển nó đã được xác nhận vào lớp chuyên đầu của trường. Hôm đó bài cũng không tốt lắm nhưng nó chỉ chắc chắn một điều mà thầy gác thi nói "có lẽ em là học sinh đứng top hai mươi" của lớp. Top hai mươi nhé! Trước đây là đầu trường, vào trường này chỉ có thể là top hai mươi hoặc là thấp hơn, quá đau đớn.

Tụi kia thay phiền nhau nhìn nét mặt, đứa này láo liên đứa kiên liếc tháo.

- Thì ra là con nhỏ đi cửa sau.

Đứa con gái ngoài bìa sựt nhớ, đưa tay tự sờ vào máy tóc xoăn sóng được gấp gọn gàng.

- Đúng nó rồi! Cái con bé thi vào sau hơn ai hết.

Tiếp theo là đứa bên cạnh đẩy tiến độ lên trên, giọng điệu khinh thường lại không giống.

- Cửa sau?

Nó ngay người, tóm lại nó chưa hiểu bọn này đang nói đến vấn đề gì đặc biệt.

- Mày ỷ vào gia đình có tiền thì muốn gì thì làm nấy?

- Mình không hiểu ý các cậu lắm?

Nó ngây ngô nhìn đám người lộng lẫy, khó tránh khỏi việc hơi nhức mắt.

...

Sau một hồi, Huỳnh Di chạy thóc chạy tháo ra ngoài, ở đằng sau là mấy đứa vừa rồi. Chưa nói được vài câu đã bị đuổi đánh như này rốt cuộc là vì sao? Cô thi vào trường bằng chính khả năng của mình, cửa sau là cái quái gì? Tức thật!

Nó ngó đông ngó tây, thấy có một nơi vắng nó liền trốn vô đó, lắm lúc lại thò đầu ra nhìn xem có bị đuổi theo chưa, cuối cùng nó thở dài hạnh phúc, tách được bọn nó ra khỏi rồi!

Cô xoay bước chân, trợn chừng nhìn đến vách tường đằng sau lưng, vách tường khá cao, chắc là khoảng hai mét mấy...

Nó thấy một thằng con trai phóng qua y như chim, không chừng còn nhảy cao hơn cả vách, cô muốn oa lên một cái cũng không xong rồi. Thằng nhóc ấy bịt miệng cô lại, dùng lực tay đè xuống, tay còn lại đưa lên môi suỵt một tiếng.

Oa, nhìn gần thế này nó thấy cậu gì đó đẹp trai kinh khủng khiếp.

Truyện Chữ Hay