Thanh Xuân Ấy, Nắng Có Trăng

chương 12-2: (phần 2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Khi ta được ôm ngươi thật chặt

So với nhà vua còn giàu có hơn

Từng hạnh phúc biết bao

Khi ta đánh mất ngươi

So với người ăn xin còn nghèo túng hơn

Nỗi đau này khắc thật sâu."

- Hoa Thần Vũ

Đảo Ulleungdo so với thành phố Seoul phồn hoa, náo nhiệt thì lại cực kì yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng gió biển lớn rít lên bên tai. Kim Yong-sun ngồi trong xe, nhìn thấy lũ trẻ con tầm bốn, năm tuổi trong sân chơi trò đuổi bắt nhau, ngây thơ vô tà tươi cười.

Kim Yong-sun chậm rãi quan sát xung quanh thật kĩ, nàng không biết chính mình vì cái gì tim lại đập rất nhanh, cũng không biết trong lòng vì sao không thể yên tĩnh. Tựa hồ sau khi nhận được tin Moon Byul-yi đang ở nơi đây, nàng vẫn cứ ở trong loại trạng thái này. Trong lòng có vô số nghi vấn cần giải đáp, nhưng so ra đều kém xa với khát khao được gặp Moon Byul-yi.

Nửa năm không gặp, người kia có thể ko nhận ra khi nhìn nàng. Nàng cũng ko biết hiện tại người kia trông như thế nào. Cô sống có tốt ko? Có còn để tóc dài hay không? Có còn gầy như trước hay không? Chấn thương có hay không đã chữa khỏi? Có còn yêu nàng nhiều như trước? Kim Yong-sun từng vô số lần tưởng tượng đến cảnh tượng cả hai gặp lại. Giống như là một đôi tình nhân mới yêu, luôn luôn nghĩ đến mình trong mắt đối phương ra sao, mỗi lần gặp lại nhau sẽ phát sinh chuyện gì mới mẻ.

Tiếp tục quan sát, Kim Yong-sun bất chợt nghe tiếng lũ trẻ con vang lên, "Tỷ tỷ, tỷ tỷ đến rồi!" Lũ trẻ nháo nhào chạy lại trước một nữ nhân, miệng ríu rít gọi sau đó bám chặt lấy cô ko muốn rời. Nữ nhân đứng đó, tươi cười với lũ trẻ. Tà áo màu xanh trước gió phối hợp với quần bút chì đen bó sát thân, càng thêm tôn lên dáng người cao gầy. Mái tóc đen dài phía sau theo gió nhẹ nhàng đong đưa, giống như là cành liễu lơ lửng trong gió xuân. Tựa hồ là có lực hấp dẫn nào đó khiến Kim Yong-sun ko thể ko ngừng nhìn cô.

Kim Yong-sun bước ra khỏi xe, nhưng nàng cảm thấy chân như thể ko di chuyển được.

Khi chờ đợi luôn luôn tràn ngập nỗi lòng không thể kiềm chế, một chút gió thổi cỏ lay cũng khiến tâm tư nàng rối loạn khôn xiết. Thực tới giây phút này rồi, Moon Byul-yi ở ngay trước mắt, mang cô đi, với nàng là chuyện không cần tốn nhiều công sức. Nhưng khi nhìn thấy cô lại vô tư tươi cười, da mặt trông hồng hào, rạng rỡ hơn trước, Kim Yong-sun bất giác nhớ tới việc cô vì nàng mà bị thương trước kia, bản thân lại tự dằn vặt, khiến chân do dự theo. Đôi tay buông xuống bên người chậm rãi nắm chặt thành quyền, móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay, lồng ngực đau xót. Cô, cho dù ko có nàng bên cạnh, vẫn sống rất an ổn, thậm chí có khi là còn vui vẻ hơn xưa.

Yoo Seung-ho nhìn thấy bóng lưng nàng tư lự nên mới hỏi: "Nếu đã thấy nàng, tiểu thư vì điều gì còn không đến đó? Người đang lo lắng chuyện gì?"

Yoo Seung-ho là theo lệnh Kim lão gia đưa Kim Yong-sun đến đảo gặp người kia. Y trước đây cũng ko hề biết Moon Byul-yi từng bị đưa đến nơi này. Nhưng Yoo Seung-ho đã nghe đến Kim lão gia trước đây có một người đồng nghiệp tốt từng được nuôi dưỡng tại trại trẻ mồ côi này, về sau y bị tử nạn trong lúc đang làm nhiệm vụ. Kim lão gia đã đến đây thăm mộ y, sau đó mới biết qua nơi này. Có thể hắn cảm thấy khí hậu nơi này mát mẻ, trên đảo cũng ko quá ồn ào, đưa Moon Byul-yi đến đây vừa đảm bảo sức khỏe cho cô, vừa có thể cách li cô và Kim Yong-sun, bởi vì hắn chưa bao giờ kể cho nàng nghe về nơi này.

Ko thấy Kim Yong-sun đáp lại lời mình, Yoo Seung-ho tiếp tục nói, "Tiểu thư nên tranh thủ gặp nàng, hiện tại Moon Byul-yi đang bị mất trí nhớ, nếu để thời gian gặp mặt chậm trễ, e rằng nàng mãi mãi ko thể nhớ lại được người."

"Chuyện đó ko đến lượt ngươi quản!" Ngày đó khi nhận được tin cô mất trí nhớ, dù biết chỉ là tạm thời, nhưng vẫn khó chấp nhận được. Lúc này lại nghe Yoo Seung-ho từng chữ từng chữ nói ra rõ ràng, dù không nguyện ý cũng lọt vào tai, Kim Yong-sun đau lòng đến không khỏi nổi giận, miệng ko thể ko quát y.

Yoo Seung-ho thấy tiểu thư nổi giận, miệng ko dám hé thêm lời nào, vội vàng thối lui về phía sau.

Kim Yong-sun không lòng dạ nào nói thêm được nữa, vẫn ngơ ngẩn đứng nhìn cô trong sân, dưới chân càng lúc càng nặng nề. Sau đó lại vang lên lời nói của cô trước kia: "Từ nay, ngươi vẫn như trước là tiểu thư của Kim tộc được tôn sùng vô song, ta làm một nô tì an ổn tuân theo bổn phận của ta, quá khứ hết thảy tan thành mây khói. Được không?"

Tan thành mây khói, tan thành mây khói... Kim Yong-sun mỗi bước tiến về phía trước, sợ hãi cùng mong đợi trong lòng đều song song dâng lên một phần. Thân thể từng tấc da thịt như thể đang kêu gào, hai cánh tay cũng bắt đầu không tự chủ run rẩy. Kim Yong-sun muốn hung hăng ôm lấy người này, đem cô ôm vào lòng rồi hôn môi cô. Nhớ nhung tích luỹ bao tháng qua giờ phút này rốt cuộc hoàn toàn bùng nổ, trời biết, đất biết, nàng đã chờ đợi giây phút này bao lâu rồi. Nỗi nhớ về Moon Byul-yi, đã thật ăn sâu vào trong bản năng.

Kim Yong-sun từng bước một đến gần Moon Byul-yi, khiến mọi người chú ý tới sự xuất hiện của nàng, tất cả mắt đều nhìn về phía nàng.

"Byul-yi..." Vào giờ phút này cảm xúc không thể đè nén xuống. Lần đầu tiên gọi đích danh cô, trong lòng dâng lên một trận chua xót, tất cả tâm tình đều cùng lúc tuôn ra, trong mũi tắc nghẹn, ép tới thanh âm thật thấp, hầu như không thể nghe thấy. Có chất lỏng từ trong hốc mắt rơi xuống, băng tuyết ẩn chứa trong mắt đều tan thành lệ, một giọt tiếp một giọt, thế nào cũng không ngừng được, "Byul-yi..."

Một tiếng gọi, làm cho thân thể Moon Byul-yi đột nhiên run rẩy. Thanh âm kia bất giác vô cùng quen thuộc, dù là cô ko thể nhận ra nữ nhân đứng trước mặt mình là ai, cũng ko hiểu vì lí do gì, người kia lại khóc trước mặt cô. Cả hai người bốn mắt nhìn nhau. Tựa hồ không khí vây xung quanh đều bởi vậy mà đọng lại, thời gian vì thế ngừng trôi.

"Byul-yi..." Kim Yong-sun tiếp tục kêu tên cô, giờ khắc này, nàng vươn tay ra, muốn được vuốt ve gương mặt thân thuộc kia, lại không nghĩ rằng bị Moon Byul-yi lui bước né tránh.

"Byul-yi! Byul-yi! Là ta a... Byul-yi... Là ta..." Rất muốn đem người trước mặt chặt chẽ ôm lấy, Kim Yong-sun nhìn Moon Byul-yi né tránh mình, trong lòng là rất đau. Nàng cố gắng giải thích nhưng ko biết bắt đầu từ đâu, Kim Yong-sun bối rối nói: "Byul-yi, phải.. Là ta không nên... Byul-yi...Ta rất nhớ ngươi! Cho ta chạm vào ngươi có được không? Đừng né tránh."

Moon Byul-yi một trận bối rối nhìn nàng. Nữ nhân trước mặt mang giày cao gót phân, vượt cả Moon Byul-yi, nên nhất thời khiến cho cô sinh ra cảm giác bị áp bách. Ngược lại, Kim Yong-sun nhìn Moon Byul-yi, người này rõ ràng vẫn là bộ dạng ấy, nhưng vì cái gì lại thay đổi nhiều đến vậy?

Kim Yong-sun miệng run run nói, "Ngươi sao lại né tránh? Ngươi không nhận ra tiểu thư sao? Ta nửa năm này luôn luôn chờ ngươi, luôn luôn tìm kiếm ngươi, không có lúc nào là không nhớ tới ngươi! Ngươi có biết ta vượt qua mỗi ngày như thế nào không? Mỗi lần đến phòng của ngươi, ta nhớ tới những chuyện từng làm đối với ngươi, ta thật sự rất hối hận, ngươi không thể tha thứ cho tiểu thư một lần nữa sao?"

Moon Byul-yi lại thêm một trận bối rối. Con người này sao lại có thể trước mặt đám trẻ, tâm tê phế liệt hô ra những lời ái muội như vậy với cô, lại còn là một nữ nhân như cô. Nhưng mà, cảnh tượng như vậy, làm cho Moon Byul-yi có loại cảm giác tổn thương theo, cứ như mấy đời thật lâu thật lâu.

"Tiểu thư... Thực xin lỗi..Ta ko nhớ được ngươi" Moon Byul-yi không biết chính mình vì cái gì sinh ra buồn phiền, có thể là một loại quấy phá từ trong tiềm thức, cũng có thể là do Kim Yong-sun trước mặt mình lộ ra một mặt yếu đuối, làm cho Moon Byul-yi thương cảm. Đôi mắt Kim Yong-sun đỏ lên vì khóc, nhìn quả thực đáng thương.

"Moon Byul-yi, ngươi thật tàn nhẫn, haha...Ngươi bên cạnh ta hơn năm, vậy mà trong một thời gian cũng ko phải là quá dài, lại có thể dễ dàng quên ta?"

Kim Yong-sun nói tới đây, liền không muốn tiếp tục nữa. Sự kiêu ngạo của nàng, khiến nàng càng nói chuyện ko lí lẽ. Trước đây, mỗi lần mất đi sự kiên nhẫn, nàng vốn chưa từng biểu đạt lí lẽ với Moon Byul-yi. Bây giờ, cho dù bản thân hiểu được cô vì nàng mới mất đi kí ức, nhưng đến giờ khắc này đã là cực hạn của nàng, nàng ko thể ko gạt đi sự ích kỷ, hay gạt đi tôn nghiêm mà liều lĩnh cầu cô lần nữa. Thế nên Kim Yong-sun bình sinh cao ngạo, bàn tay bất chợt nắm chặt cổ tay Moon Byul-yi mà lôi đi, nàng nói: "Đừng lo. Chúng ta... làm lại từ đầu..."

Moon Byul-yi bị nàng bất chợt kéo cổ tay, ko khỏi vì đau mà kêu lên. Lũ trẻ cũng vì thế nhầm rằng Kim Yong-sun là người xấu, muốn bắt cóc tỷ tỷ, nhịn không được mà nhốn nháo kêu lên. Tiếng la ầm ĩ khiến lão bà trong phòng không khỏi giật mình. Lão bà bước ra ngoài cửa, trước mắt hiện ra một cảnh tượng hỗn loạn. Lũ trẻ nháo nhào đang cố gắng tách tay của một nữ nhân ra khỏi tay Moon Byul-yi. Lão bà nhịn không được thở dài một hơi, sau đó mới đến gần ngăn cản bọn trẻ làm càn. Đột nhiên, đôi mắt băng lãnh của Kim Yong-sun khiến cho bà bà giật thót. Ánh mắt của nữ nhân này trông rất quen, hơn nữa còn khiến cho lão bà cảm giác như đang bị áp bức, ko cảm thấy thoải mái. Tinh tế mà nhìn, Yoo-sun phát hiện nữ tử này quả thật có vài nét tương tự với nam nhân từng đưa Moon Byul-yi tới đây trước kia. Đôi mắt của hắn thật sự lạnh lẽo khiến người ta kinh hãi, không thể nói rõ biểu tình hắn khi đó như thế nào, nữ nhân này cũng vậy, nhưng mà ánh mắt nàng, khi ấy đã khắc sâu vào tâm trí lão bà, rất bi thương, bi thương khiến người ta hoảng sợ.

Trong đầu đột nhiên nhớ tới cuộc gọi tối hôm qua từ hắn, bảo rằng sẽ sớm có người đến đón Moon Byul-yi đi, mong lão bà chuẩn bị nhanh cho cô. Nhưng mà Yoo-sun chưa từng ngờ rằng bọn họ lại đến sớm như vậy, khiến bà còn chưa kịp nói lời tạm biệt Moon Byul-yi.

"Lão bà là chủ trì ở đây?" Kim Yong-sun lúc này để ý đến bà bà trước mặt. Phụ thân nàng từng nói Moon Byul-yi đang được người này chăm sóc rất tốt. Nàng ko phủ nhận điều đó, quả thực sắc mặt và thân thể Moon Byul-yi thay đổi tích cực hơn rất nhiều. Nhưng mà người này, lại đồng thuận chấp nhận tiền của phụ mẫu nàng để giữ Moon Byul-yi lại đây, nàng cho rằng lão bà làm thế cũng chỉ vì tiền, vì vậy sắc mặt của Kim Yong-sun ko được tốt lắm khi nhìn bà bà.

Thấy Yoon Yoo-sun gật đầu, nàng tiếp: "Người này là người của ta, đây cũng là chuyện riêng của chúng ta, lão bà là người ngoài ko cần xen vào chuyện này."

Lời Kim Yong-sun vừa nói ra, Moon Byul-yi trở nên tức giận. Nữ nhân này, ko rõ là bao nhiêu tuổi, trông là người có gia thế, học thức đàng hoàng, nhưng lại nói chuyện ko có chút lí lẽ, lại càng bất kính với người lớn. Vì thế cô dằn tay lại, nổi nóng với nàng.

"Vị tiểu thư này, xin nói chuyện có chủ ngữ! Mẹ ta dù gì cũng là bậc lão bối, ngươi nói với nàng như vậy ko cảm thấy bất lịch sự sao? Với lại, ta càng ko quen biết ngươi. Chúng ta ko có chuyện gì để nói."

Kim Yong-sun nghe đoạn ta càng ko quen biết ngươi, trong lòng lại đau. Moon Byul-yi rõ ràng là chưa biết chuyện người này cũng chỉ vì tiền nên mới nhận cô làm con nuôi. Nhưng mà nàng ko để tâm quá nhiều, về sau giải thích với cô cũng chưa muộn. Nàng quay sang nói với Yoo-Sun, "Hôm qua ba ta ắt hẳn có gọi điện cho ngươi, rằng hôm nay là ngày cuối Moon Byul-yi ở lại đây. Ta sẽ chu cấp thêm một khoản cho cô nhi viện này, xem như là lời cảm kích lão bà trong thời gian qua đã tận tâm chăm sóc nàng. Bây giờ chúng ta xem như xong việc, ta sẽ đem người đi." Nói đoạn, Kim Yong-sun ko để Yoon Yoo-sun lên tiếng, nàng nắm cổ tay Moon Byul-yi kéo đi.

"Mẹ..." Moon Byul-yi vẫn như trước quyết liệt dằn tay không ngừng, cô chưa kịp nói hết câu, lại nhìn thấy mắt lão bà ươn ướt. Lũ trẻ con thấy thế mới đuổi theo, thét lên chói tai, đến lúc này bà bà mới can ngăn, khuyên bảo bọn chúng. Yoon Yoo-sun chỉ dám nhìn hai người bọn họ bước lên xe, khó lắm mới mở được câu với Moon Byul-yi, "Ngươi đi bình an."

Hồi lâu không còn nghe thấy được gì nữa, bên tai chỉ có tiếng trẻ con khóc nức nở. Yoon Yoo-sun cảm giác như có gió thổi qua, làm vạt áo bà bay bay, làm cho hoa văn trên áo như sống động, chỉ xanh thêu thành đại dương mênh mông trong vắt cuồn cuộn nổi sóng. Gió ngừng, vạt áo cũng không động, sóng lớn chạm trời ngưng đọng lại trước mắt.

Thời gian như bất động, Yoo-sun nhìn lũ trẻ còn đang khóc, cổ họng chúng hiển nhiên là khóc đến khàn cả rồi, chỉ có thể thấp giọng mà nghẹn ngào, đứt quãng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có ý dừng lại. Đôi mắt lại trầm xuống, cánh mũi phập phồng, tay xoa nhẹ lên đầu lũ trẻ. Đám trẻ con sửng sốt ngẩng đầu nhìn Yoo-sun.

"Chúng ta mau vào trong nào."

Nói xong lập tức xoay người sải bước vào trong, nhanh đến nỗi khiến cho người khác không nhìn rõ lệ rơi trên mặt của bà.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Từ khi đem Moon Byul-yi trở về gia tộc Kim, cô vẫn không nói chuyện. Không chịu ăn uống, không chịu ngủ yên, không nghe lời Kim Yong-sun nói bất cứ gì, chỉ có im lặng, thỉnh thoảng Moon Byul-yi vì nhớ đến mọi người trong cô nhi viện trước kia, đêm lại khóc đến hai mắt sưng đỏ, trên mặt đều là lệ ngân loang lổ. Mỗi lần đối mặt với Kim Yong-sun, cô luôn kịch liệt vùng vẫy tứ chi kháng cự, cho đến khi sức cùng lực kiệt, mới nhắm mắt lại nghỉ ngơi không đến một khắc, rồi lại bừng tỉnh, trong đôi mắt hắc phân minh tràn đầy cự tuyệt.

"Ngươi đừng giận..." Chưa từng trải qua những việc thế này, cũng chưa từng cầu xin ai, Kim Yong-sun nói cái gì cô cũng không để ý, vì thế mà tâm như bị kim châm. Mấy đêm nay không ngủ được, đợi cô ngủ say mới vụng về lau mặt cho cô. Moon Byul-yi rất khó ngủ, vì mệt mỏi nên mới chợp mắt một chút, ko ngờ lại bị nàng động vào người, mắt bừng tỉnh, người tức khắc bật dậy, tay đẩy tay Kim Yong-sun ra.

Kim Yong-sun bất ngờ, dù khí lực cô ko quá mạnh, nhưng lại không khỏi cảm thấy đau thương cực độ. Sau đó, mặc kệ cô có muốn hay ko, đem cô ôm chặt lấy, ngẩng cao đầu, gương mặt kề sát vào mặt cô, một mảnh tâm tư ẩm ướt lạnh lẽo. Moon Byul-yi mệt mỏi cũng ko muốn vùng vẫy nữa, nữ nhân này biểu đạt ko lí lẽ, cô nhận ra khi càng kháng cự, người này càng hành động ngang ngược với cô.

Ngày đầu cả hai quay về, tôi tớ trong gia ko ngừng xì xầm, bọn họ dù là người ko có học thức rộng, nhưng mà nhìn sơ cũng đã hiểu rõ chuyện giữa hai nàng là ko bình thường. Phận làm tôi tớ, giữ được việc là may, có gì mà dám lên tiếng phản đối, huống hồ chi trưởng bối trong nhà còn chưa lên tiếng. Ngạc nhiên là, tiểu thư dường như thay đổi rất nhiều.

Mấy ngày trước một tôi tớ vào trong đưa thực hạp, Kim Yong-sun bỗng nhiên gọi nàng lại. Tưởng lại để cho tiểu thư bắt được sai lầm gì, lòng đang vô cùng lo sợ, khuôn mặt trầm xuống, tiểu thư cư nhiên thật cẩn thận mà căn dặn nấu cháo đem vào phòng Moon Byul-yi, còn phải trông cô ăn cho hết.

Nàng cẩn thận làm theo, khổ nỗi người kia dỗ mãi mà vẫn ko chịu ăn, khiến nàng sợ tới mức không biết như thế nào cho phải. Nhớ tới đôi mắt lạnh lẽo kia, nàng đành cắn răng đứng cả buổi chiều trong phòng năn nỉ, cuối cùng Moon Byul-yi mới chịu ăn vài miếng. Tô cháo mới vơi được nửa tô, Moon Byul-yi đã dừng muỗng.

Tôi tớ ấy cũng ko muốn ép nàng, chỉ cần lát đem đổ tô cháo đi, xem như chứng minh được người đã ăn hết cháo. Vừa bước ra khỏi phòng, lại thấy tiểu thư đi đến, khiến nàng ko khỏi run rẩy nói: "Khi nãy đầu bếp chắc lỡ tay nấu hơi nhiều...nàng ko ăn hết được." Gần như không nghe được tiếng vang ngoài phòng. Nàng run người, cúi đầu chờ tiểu thư trách mắng.

Kim Yong-sun nghe xong, tâm nhẹ nhỏm hẳn ra, cô chịu ăn vài miếng là mừng rồi.

"Ta muốn nàng khỏe mạnh."

Nói xong lập tức xoay người bước đi, nhanh đến khiến cho tôi tớ không nhìn rõ mặt của nàng.

Từng có câu nói thế này, "Không có gì đau lòng bằng nếm trải yêu thương."

Ngoài cửa có gió thổi qua, mang đến một chút hương hoa nhàn nhạt. Moon Byul-yi đã ăn no nay chùng mi mắt, cô trong chăn ấm ngủ thật say, bên khóe mắt ko còn ngấn lệ.

Kim Yong-sun đứng ngoài sân bên dưới giàn hoa, đột nhiên lại nhớ tới tình cảnh ngày trước. Khi đó còn chưa tìm được Moon Byul-yi, chỉ cảm thấy lòng tràn ngập những khoảng trống, đụng đến thứ gì cũng đều thấy bất mãn. Giờ phút này tìm được cô rồi, lại vẫn trống rỗng đến cực độ như cũ, trong sự trống rỗng còn mang theo đau xót.

Khi Moon Byul-yi quyết định muốn gặp nàng nói chuyện. Kim Yong-sun nhịn ko được, tức khắc gọi cô đến trước mặt, tinh tế đánh giá bộ dáng cô, bàn tay không nén nổi tình cảm xoa lên mái tóc đen nhánh: "Ngươi ko thay đổi mấy..."

Lời còn chưa dứt, trong tay đã là khoảng không, Moon Byul-yi thối lui về phía sau, trong mắt vẫn tràn ngập cự tuyệt như cũ. Bàn tay ngại ngùng dừng ở giữa không trung, Moon Byul-yi gắt gao mím môi nhìn Kim Yong-sun, mở miệng vẫn là câu muốn quay về nhà. Kim Yong-sun tất nhiên là ko đồng ý, càng ko muốn thỏa thuận điều gì. Moon Byul-yi tức giận ko muốn nói nữa, quay đầu xoay người bước ra ngoài phòng. Biết là cô vẫn không muốn lưu lại bên cạnh nàng khiến nàng ngay cả khí lực đuổi theo cũng không có.

Tính tình Moon Byul-yi vẫn ôn hòa như xưa, không ầm ĩ không ồn ào. Cự tuyệt của cô chỉ nhằm vào một mình Kim Yong-sun nàng, ở trước mặt nàng cô luôn không muốn nói chuyện, nàng muốn đưa tay nắm tay cô, cô luôn chắp tay sau lưng đứng yên tại chỗ, đôi môi nhạt màu bị cắn đến sắp rách.

Kim Yong-sun luôn miệng gọi cô là Moon Byul-yi, nhưng cô luôn nói với mọi người rằng tên mình Yoo Na-young.

Chớp mắt đã trôi qua một tháng.

Nàng tìm đến những bác sĩ giàu kinh nghiệm khoa Nội thần kinh nhất Hàn Quốc, vẫn chưa thể giúp trí nhớ cô khôi phục nhanh.

Moon Byul-yi không muốn bước vào phòng của nàng, càng không muốn tới gần nàng. Kim Yong-sun quyết định thử dẫn cô đến phòng ngủ cũ của cô trước kia, còn chưa tới cửa phòng cô liền chậm bước chân, khi đứng trước cửa, cô dừng bước, thế nào cũng không thể bước vào, vẻ mặt tư lự.

Kim Yong-sun đứng ở bên trong cửa nhìn đến phân minh, nắm lấy bàn tay cô khẽ hỏi: "Ngươi còn nhớ rõ được bao nhiêu? Có nhớ đến nơi này không?"

Moon Byul-yi ko dám nói thật, ngay từ khi bước vào sân ngoài, đã có cảm giác quen thuộc, nhưng trong đầu ko thể nhớ được gì chính xác, chỉ có thể lắc đầu không nói.

Bên ngoài phòng bên trong phòng, một bên là im lặng, một bên là đau thương.

Kim Yong-sun nhịn ko được mới ôm lấy cô, mỗi lúc một chặt hơn, cô không hề giãy giụa, dù gì cũng quen dần biểu đạt vô lý của nàng, nhưng thân thể vẫn cứng đờ.

"Ngươi vẫn luôn như thế..." Kim Yong-sun ghé sát vào tai cô nhẹ giọng nói, "Cái gì cũng không chịu nói, đều từng chút từng chút chôn ở đáy lòng. Ngay cả trên mặt cũng không chịu lộ ra."

Nàng ngẩng đầu lại nghi hoặc mà nhìn cô, Kim Yong-sun nói: "Vẫn là không chịu nói chuyện với ta sao?"

Đầu dựa vào ngực cô: "Như vậy cũng tốt..."

Trong lòng còn đang mâu thuẫn, nàng không muốn nghĩ cô đã quên nàng, lại sợ cô vẫn nhớ kỹ chuyện ngày trước, vẫn nhất mực muốn rời đi. Thầm nghĩ, như vậy cũng tốt, cô không nhớ rõ chuyện quá khứ, nhưng với nàng cũng còn nhớ một chút gì đó. Cự tuyệt nàng so với đối nàng hoàn toàn lãnh đạm dù sao vẫn tốt hơn. Từ từ sẽ được, có lẽ thật có thể làm lại từ đầu cũng không biết chừng.

"Ngươi đáp lại ta một tiếng đi."

"..."

"Quên đi..."

"Ân."

Thanh âm trầm thấp, nhu thuận, khẩu khí vô cùng quen thuộc. Kim Yong-sun nghe được ngẩn ra, tay buông ra thắt lưng cô tạo chút khoảng cách, mắt đối mắt, khiếp sợ nhìn đôi mắt mờ mịt của Moon Byul-yi, sau đó lại ôm chặt, thanh âm khàn khàn: "Không nhớ lại cũng không sao. Đừng nhớ lại. Không muốn nhớ thì đừng nhớ."

--- Hết chương (phần ) ---

P/S: Ta nghĩ ta ngâm dấm bộ này hơi lâu

thôi thì cứ xem là quà comeback chúc các em k thi tốt

Truyện Chữ Hay