Phùng Kiến Vũ dựa theo thời gian bình thường sau khi rời giường, chuẩn bị ra ngoài rèn luyện một chút, ai ngờ vừa ra cửa liền bắt gặp Vương Thanh đang tiễn Diệp Đồng Trạch rời khỏi khách sạn.
Diệp Đồng Trạch chỉ ở lại đoàn làm phim vỏn vẹn ở một ngày, Phùng Kiến Vũ cùng Diệp Đồng Trạch hoàn toàn không có quen biết, quan hệ tựa như đồng dạng giữa cậu và Vương Thanh, trước khi quay bộ phim này, căn bản chưa từng gặp mặt nhau.
Nhưng là phi thường kỳ quái, Diệp Đồng Trạch nhìn thấy Phùng Kiến Vũ, cô lại rất thoải mái cười lên tiếng chào, sau đó hỏi: "Có thể cùng nhau tiễn tôi ra ngoài được không?"
Diệp Đồng Trạch đã mở miệng, Phùng Kiến Vũ tự nhiên không thể cự tuyệt được rồi. Trên đường đi Diệp Đồng Trạch hỏi mấy vấn đề bình thường, sau đó lời nói đột nhiên uyển chuyển, "Anh kết giao bạn gái rồi sao?"
Vấn đề này có chút riêng tư, Phùng Kiến Vũ có vẻ hơi kinh ngạc, dựa theo trình độ quen biết giữa cậu và Diệp Đồng Trạch, cậh cảm thấy Diệp Đồng Trạch căn bản không có khả năng hỏi đến cái vấn đề này. Nhưng nhìn đến một mặt đầy ắp tò mò của Diệp Đồng Trạch, thế nên trả lời: "Công việc rất bận rộn, không có thời gian......"
Câu trả lời này vô cùng bao quát, giống như là đang cùng phóng viên nói chuyện phiếm, Diệp Đồng Trạch có chút bỉu bỉu môi. Phùng Kiến Vũ nhìn ra cô đối với đáp án này chính là vô cùng không hài lòng, nhưng hai người xác thực không quen biết, Diệp Đồng Trạch hỏi đến vấn đề này đã lộ ra sự phi thường kì quái.
Hai người tiễn Diệp Đồng Trạch đến cửa lớn khách sạn, lái xe từ người trợ lý kia tiếp nhận hành lý, lấy từng cái bỏ vào cốp xe phía sau.
Diệp Đồng Trạch nói với Vương Thanh: "Hi vọng anh rất nhanh liền có thể lấy được thứ mình hằng mong muốn, cố lên nha."
Vương Thanh tựa hồ cười khổ một cái, sau đó rời đi.
Diệp Đồng Trạch vẫy vẫy tay với Phùng Kiến Vũ, "Hi vọng rất nhanh có cơ hội gặp lại."
Phùng Kiến Vũ cũng lễ phép cùng cô tạm biệt, nhưng trong lòng cảm cứ thấy là lạ, rất nhanh có cơ hội gặp lại?
//
Trong lúc Trương Thế Kiệt phán đoán sai lầm, hắn ta không hề lựa chọn chiếm lĩnh hải khẩu Nhai Sơn Nam Bộ, nguyên quân tướng lĩnh Trương Hoằng Phạm thấy rõ sai lầm này, cấp tốc cắt đứt đường lui của quân Tống.
Mà trong mấy lần giao phong trước, bởi vì quân Tống lúc đương thời mang theo hai mươi vạn đại quân, lại trên dưới một lòng, nguyên quân cũng không thể nào chiếm được ích lợi gì.
Theo song phương giằng co, lương thảo của quân Tống bị giảm bớt, con đường để lấy nước cũng bị nguyên quân chiếm lĩnh, rất nhiều người hoàn toàn bất đắc dĩ phải uống nước biển, xuất hiện nên hiện tượng nôn mửa, sức chiến đấu cũng bị chiếm mất thật lớn.
Lúc này Trương Hoằng Phạm ngẫu nhiên ngộ được một chiến sách lược từ hai vị ngư dân đánh cá, thế là phát động tiến công. Trương Thế Kiệt hạ lệnh đem một ngàn thuyền chiến buộc chung một chỗ, lại thiêu hủy hết tất cả hàng cung phòng ốc ở trên đảo, biểu thị quyết tâm chiến dịch lần này chỉ có thể tiến lên không lùi bước. Mà việc này vừa vặn cho Trương Hoằng Phạm một lần cơ hội tiến công tốt hơn, đem chiến thuyền đổ đầy than củi và lưu huỳnh lái về phía bọn họ, dự định học theo chiến tích Xích Bích, tiến đến hỏa thiêu.
Trương Thế Kiệt lập tức hạ lệnh cắt đứt dây thừng, sau đó ủy thác Tống Thiên và Quý Phi Hàn tiến đến hộ tống ấu đế Triệu Bính rời đi. Song khi lúc trời tối có sương mù, người đến cũng không phải là người mình quen biết, Lục Tú Phu nói thế nào cũng không chịu giao ra Triệu Bính.
Quý Phi Hàn lúc ấy đã nghĩ trực tiếp lên thuyền cướp người, lại bị Tống Thiên nhất quyết ngăn lại.
"Đừng đi, tình huống hiện tại không rõ ràng, Lục Tú Phu không chịu giao ra hoàng thượng cũng xem như tình thế có thể hiểu. Ngươi bây giờ lên thuyền, binh lực bọn họ đông đảo, người chịu thiệt thòi cũng chính là ngươi."
Quý Phi Hàn nhìn lướt qua Tống Thiên giữ chặt tay của mình, "Được."
Tống Thiên cũng không nghĩ đến Quý Phi Hàn lại chịu đáp ứng dễ dàng như vậy, đại cục trước mắt, Quý Phi Hàn vẫn tự mình hiểu rõ vô cùng.
Hai người không thể cưỡng ép mang hoàng đế đi, chỉ có thể không tiến mà lùi. Không ai nghĩ đến, đây là lần cuối cùng có thể nghĩ đến cách cứu viện. Sau đó nguyên quân giết đến, Lục Tú Phu cho rằng không thể để cho hoàng đế bị bắt, việc quan hệ trong nước, việc quan hệ khí tiết dân tộc, thế là cõng Triệu Bính cùng tự sát xuống biển.
//
Sau một loạt diễn biến trên kia, sau đó chính là Tống Thiên và Quý Phi Hàn đang cùng đại quân đánh nhau trên đường, bị loạn tiễn bắn chết. Đạo diễn không muốn quay chụp trong một lần, sẽ tiêu hao quá nhiều thể lực, thế là đem một màn diễn này dời đến ngày thứ hai.
Vương Thanh đang lúc ngay tại trong phòng mình nghiên cứu kịch bản của ngày mai, lại nghe được ba tiếng gõ cửa vô cùng có tiết tấu.
Mở cửa, Phùng Kiến Vũ đã đứng sẵn ở bên ngoài mỉm cười, "Thật xin lỗi, quấy rầy rồi."
Vương Thanh thấy cậu trong tay cũng đang cầm kịch bản, trong lòng cũng sáng tỏ mấy phần. "Muốn đối diễn sao?"
Phùng Kiến Vũ cũng không hề khách khí, trực tiếp tiến vào khóa cửa lại. "Đoạn này là điểm chú trọng nhất trong toàn bộ phim, tin tưởng anh cũng giống như tôi đặc biệt chú trọng một cảnh này."
Trong cả cảnh phim, điểm chú trọng thứ nhất là vào ngay lúc Lục Tú Phu cõng ấu đế xuống biển, điểm thứ hai là vào lúc Tống Thiên và Quý Phi Hàn chết dưới loạn tiễn, hai điểm này đều là trọng điểm của toàn phim, hai người đương nhiên hi vọng sẽ làm được tốt nhất.
"Rất tự nhiên, chết rất đẹp mắt, có lẽ đạo diễn nên phát hồng bao dày thêm một chút đi."
Phùng Kiến Vũ lập tức bị Vương Thanh làm cho tức cười, trong vòng quay phim có một quy định, phàm là diễn người chết, đạo diễn đều sẽ cho phát hồng bao, xua đi điềm gở. Kỳ thật đại bộ phận cũng chỉ làm cho có lệ, bên trong không có nhiều tiền.
"Được thôi, vì hồng bao của hai chúng ta, đến đối diễn thêm một chút nữa đi."
Mà trong lúc hai người còn không biết trời mây gì vẫn vùi đầu vào công việc, trong nhóm chat của đoàn phim, căn bản không một ai nói chuyện, đột nhiên có người phát ra một tin tức: Phùng ảnh đế đi vào phòng của Vương ảnh đế. Trong nháy mắt toàn bộ người bên trong nổ tung rồi.
- Hoànchương -
_____________________
ChitiếtvềtrậnNhaiSơnHảiChiếncóthểthamkhảothêmởđây:
ận_Nhai_Môn