Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ngươi đi gọi cậu ta tiến đến, ta ngược lại muốn xem xem, cậu ta có bao nhiêu bản lĩnh."
Tiểu tùy tùng Lưu Thành ứng tiếng, chạy chậm ra ngoài mở cửa, lập tức một người ở tại ngoài cửa chờ đợi đã lâu xin tiến đến.
"Lưu thiếu gia, lần đầu gặp mặt, ta là Tiêu Sơn......"
Lưu Quân Hạo cười lạnh một tiếng, hắn nâng chén trà bên cạnh nhấp một ngụm, "Nghe đại danh đã lâu, Tiêu tiên sinh đem một cái huyện thành nhỏ của chúng tôi huyên náo đến gà chó không yên, ai mà không biết đến a."
Trong lời nói có gai, Tiêu Sơn cảm nhận rất rõ, Lưu Quân Hạo thái độ rất rõ ràng, hắn căn bản không có thành tâm muốn cùng mình nói chuyện hợp tác.
"Lưu thiếu gia hôm nay tựa hồ tâm tình không được tốt, chúng ta có thể tùy ý dời lại......"
Lời còn chưa dứt lại bị Lưu Quân Hạo cắt đi, "Tiêu tiên sinh là từ đâu nhìn ra tâm tình ta không tốt, có chuyện gì hôm nay không thể đàm?"
Tiêu Sơn thấy tư thế của hắn ngày hôm nay, liền khẳng định chắc chắn sẽ không đàm luận được, "Lưu thiếu gia, ngươi thoạt nhìn cũng là người có hiểu biết thi thư, hẳn phải biết quốc nạn đến nơi, người người đều phải có trách nhiệm. Bây giờ Hoa Hạ thổ địa của chúng ta đã bị người Nhật Bản xâm lược, hiện tại không tìm ra được loại phương thức nào để bảo vệ quốc gia, tất cả đều là vì hiệu lực nước nhà. Nếu như xưởng công binh có thể chế tạo càng nhiều vũ khí, đối với chúng ta chiến tranh tương lai có trợ giúp rất lớn."
Tiêu Sơn nhận thấu Lưu Quân Hạo có chút sửng sốt, biết hắn đang suy tư vấn đề mình vừa nêu ra, vì vậy nói: "Hi vọng Lưu thiếu gia có thể suy tính một chút, ngày mai ta nhất định sẽ đến nhà bái phỏng một lần nữa."
Lưu Quân Hạo đưa mắt nhìn Tiêu Sơn đi xa, hắn chuyển động ban chỉ() trên ngón cái tay trái của mình, đi qua đi lại. Chuyện này so với tình huống mà phụ thân nói với hắn dường như không giống nhau lắm, nhưng hắn nhận thấy trong lời nói của Tiêu Sơn, tuyệt không phải là đang nói láo, ngày mai nhất định hắn phải bình ổn hảo hảo hội ý một phen.
"Cut." Đạo diễn hô ngừng, lại thêm một lần thông qua, tâm trạng của đạo diễn lộ ra phi thường tốt. Khi quay Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ cùng nhau đối diễn luôn luôn vô cùng trôi chảy, hai người này đều rất biết cách ứng diễn với đối phương, diễn cảnh nào cũng đều không có vấn đề. Đạo diễn cũng biết hai người bọn họ trước đó còn cùng nhau hợp tác 《 Nhai Sơn 》, thế là cảm thấy việc này là do từ trong một bộ phim mà rèn luyện ra đợc đi. Nhưng mà đạo diễn Đường Chẫm của bộ phim đó, lúc ấy lại bị lần đầu tiên hợp tác của hai người này quá mức hợp ý mà làm cho chấn kinh.
《 Nhai Sơn 》 hôm trước vừa liên lạc với đoàn đội của hai người, nói là về sau sẽ tung một ít hình ảnh và teaser trước, liên hoan phim năm nay chắc chắn sẽ không kịp thời tham gia, cho nên thời gian dự tính phim chiếu sẽ dời đến khoảng tháng năm sau. Hiện tại đã là tháng , khoảng cách tháng năm sau kỳ thật rất nhanh, Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh đều biết, liên quan đến việc tuyên truyền cho 《Nhai Sơ 》, rất nhanh sẽ lập tức bắt đầu.
Vương Thanh trước đó hai ngày còn nói với Phùng Kiến Vũ, đợi đến lúc 《 Chiến Hỏa 》 quay xong, hai người gần đây không có cớ gì để có thể làm việc cùng nhau, nào ngờ lại được thông báo 《 Nhai Sơn 》 sắp chiếu. Vương Thanh bấm đầu ngón tay tính toán, 《 Chiến ahỏa 》 tháng kết thúc, tháng và ở giữa đại khái cũng không thể làm việc với nhau, đợi đến tháng tuyên truyền phim, mới lại có thể làm việc chung với nhau nữa.
Sau sự tình weibo của Viên Lạp, cậu ta ở phim trường rõ ràng ngoan hơn rất nhiều, diễn xuất cũng trở nên thuận lợi. Đạo diễn ở hiện trường còn một mực khen cậu ta rất có tiến bộ, diễn viên khác dần dần cũng không quá so đo đến chuyên weibo nữa, xem như là tiểu hài tử không hiểu chuyện đi.
Phùng Kiến Vũ bảo Tả Hữu tra tư liệu rất nhanh liền đến tay, lúc đầu Tả Hữu nghe Phùng Kiến Vũ bảo mình đi điều tra Viên Lạp, cậu ta đặc biệt kỳ quái: "Từ khi nào anh lại trở nên thích nghe bát quái như thế a."
"Không phải chuyện đùa, cậu lần này nghiêm túc một chút đi có được không." Rất sợ Tả Hữu sẽ đi chệch, Phùng Kiến Vũ đặc biệt nghiêm túc cường điệu.
Tả Hữu mặc dù bình thường nhìn dáng vẻ rất không đứng đắn, nhưng mỗi khi làm việc đều sẽ làm đặc biệt tốt, tin tức mà Phùng Kiến Vũ muốn, bất quá ngắn ngủi một ngày đã được gửi đến toàn bộ.
Viên Lạp mặc dù năm ngoái mới đỏ, nhưng kỳ thật sau lưng là do một mực luôn tìm một cái cớ xuất đạo mà thôi. Vừa vặn có một bộ phim mạng phù hợp, thế là kim chủ ở phía sau Viên Lạp tìm được cơ hội chuẩn xác đẩy Viên Lạp ra, Nghệ Tinh kỳ thật ở trong giới cũng chỉ có chút danh tiếng mà thôi, mà kim chủ của Viên Lạp lại là CEO có tiếng của Vạn Khải, Trần Đạt Chí. Theo lý thuyết Trần Đạt Chí là kim chủ của Viên Lạp, Viên Lạp hoàn toàn có thể trực tiếp ký với Vạn Khải, nhưng hết lần này đến lần khác cứ quanh co đòi ký với Nghệ Tinh. Phùng Kiến Vũ phát hiện Trần Đạt Chí đối với Viên Lạp thật sự rất để bụng, gã không muốn để cho Viên Lạp xuất phát điểm quá cao, một đêm bạo hồng, gã hi vọng Viên Lạp có thể chậm rãi ở trong cái giới này đứng vững gót chân.
Theo Phùng Kiến Vũ biết được, Trần Đạt Chí là một người phi thường có thủ đoạn có đầu não, không biết ranh giới cuối cùng của gã đối với Viên Lạp lại là ở chỗ nào.
Vương Thanh biết Phùng Kiến Vũ gần đây đang điều tra sự tình của Viên Lạp, thế là hắn bắt đầu ăn dấm chua, luôn cảm thấy Phùng Kiến Vũ đối với Viên Lạp quá mức để tâm. Phùng Kiến Vũ ngay lúc tập trung làm một việc thường không thích bị quấy rầy, thế là đợi đến khi cậu la lấy lại tinh thần, Vương Thanh đã một mình nằm lỳ ở trên giường yên lặng chịu đựng một giờ ngột ngạt.
Từ khi hai người ở cùng nhau, Phùng Kiến Vũ liền phát hiện Vương Thanh có đôi khi tính tình rất trẻ con, thế là tiến lên an ủi: "Con người Viên lạp này phía sau tiểu động tác rất nhiều, cho nên không thể không phòng."
Vương Thanh tựa như mọc mắt phía sau lưng, đưa tay chụp đến đem Phùng Kiến Vũ kéo xuống, sau đó xoay người lại ôm chầm lấy cậu.
Phùng Kiến Vũ ngoan ngoãn nằm ở trong ngực hắn, Vương Thanh từng chút từng chút chậm rãi xoa xoa đầu cậu, "Yên tâm đi, không có việc gì, có anh ở đây."
- Hoànchương -
____________________
() Banchỉ: Mộtmảnhngọclàmthànhhìnhtrònnhưmộtchiếcnhẫn, thườngđượcđeoởngóntaycái.