Thời điểm Vương Thanh trở lại Lê Thành, đoàn phim nói cho hắn biết, đã có liên lạc với Phùng Kiến Vũ và Lý Mộng. Đoàn phim đã phái xe đi đón hai người họ, hẳn là rất nhanh sẽ trở về.
Vương Thanh cuối cùng biết rõ chân tướng, Lý Mộng ra ngoài đi vệ sinh, nhất thời hiếu kì nên đi dạo một chút, kết quả phát hiện mình bị lạc đường. Phùng Kiến Vũ ra ngoài tìm cô thật lâu, hai người cùng nhau trên đường trở về, đúng lúc đột nhiên trời đổ mưa to, thế là hai người chỉ có thể ở trong trạm thiết lập tạm thời ở trên núi nghỉ ngơi. Trến núi tín hiệu cũng không tốt, mất một thời gian vẫn không cách nào liên lạc được. Đợi đến lúc mưa nhỏ lại, hai người mới đi đến trạm dừng ở dưới chân núi, lúc đó mới biết được toàn bộ đoàn phim đã rời đi. Sau khi xuống núi điện thoại khôi phục tín hiệu, Phùng Kiến Vũ liên hệ với đoàn phim, thế là đoàn phim nhanh chóng phái xe đi đón. Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, toàn bộ đoàn phim cũng bị dọa sợ một trận không nhỏ.
Tại khách sạn nôn nóng chờ đợi hơn nửa tiếng, đột nhiên có người trong đoàn hô lớn: "Trở về rồi, trở về rồi."
Vương Thanh thoắt một cái xông ra ngoài, Phùng Kiến Vũ vừa xuống xe còn chưa kịp phát ra phản ứng nào, đã bị Vương Thanh chụp lấy đầu một phát ấn vào trong ngực hắn.
"Cậu có biết đã làm tôi sợ muốn chết không a."
Phùng Kiến Vũ trong lòng hơi hồi hộp một chút, trong nháy mắt ghé vào trong lòng ngực Vương Thanh cậu cảm thấy nhịp tim mình đột nhiên đập nhanh lên, "Đi về trước đi, trời còn đang mưa đó."
Phùng Kiến Vũ lên tiếng nhắc nhở, Vương Thanh lúc này mới buông tay ra, lùi về sau một bước, nhanh chóng lau sơ mặt mình một cái. Trời vẫn đang mưa, hai người đều bị dính ướt, nhưng Phùng Kiến Vũ xác định mình không có nhìn lầm, Vương Thanh khóc.
Người trong đoàn phim nhanh chóng thu xếp cho hai người về khách sạn, hai người vừa mới tiến cửa phòng, đạo diễn đã đến gõ cửa.
"Bình an trở về thì tốt rồi," đạo diễn xoa xoa hai tay mình, "Hôm nay thật sự không phải cố ý bỏ rơi cậu và Lý Mộng, thật sự là vì an nguy của toàn bộ đoàn phim mà nghĩ."
Phùng Kiến Vũ cũng không phải rất để ý, nên nhanh chóng an ủi: "Không sao, tôi hiểu mà, dù sao hôm nay tình huống cũng không tốt lắm, ngài hẳn là vì đại cục làm trọng. Ngược lại là Lý Mộng, tiểu cô nương, hi vọng đạo diễn hao tổn nhiều tâm trí trấn an cô ấy."
Đạo diễn gật đầu, "Đúng đúng, tôi lập tức đến đó ngay, tôi đã kêu người mang thuốc cảm đến cho cậu, mau chóng nghỉ ngơi thật tốt."
"Tôi có thuốc rồi, mọi người cũng không cần phiền phức đến đây." Vương Thanh vừa nói vừa mở va li hành lý của mình, thế là đạo diễn thích ứng lui ra ngoài.
Phùng Kiến Vũ thấy Vương Thanh ngồi xổm trên mặt đất lấy thuốc, hồi tưởng lại cảnh tượng mới vừa rồi Vương Thanh xông lại ôm lấy mình. Giờ này khắc này cậu rốt cuộc hiểu rõ, Tả Hữu không có nói sai, người ta thường nói ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, câu nói này quả thật không sai.
Vương Thanh tìm thuốc đưa đến trong tay của Phùng Kiến Vũ, sau đó văn chai nước đưa cho cậu, "Mau uống, uống xong tắm nước nóng, ngủ một giấc, ngày mai sẽ không bị cảm."
Phùng Kiến Vũ nhìn nắm thuốc trong tay, "Anh tốt nhất cũng uống một viên đi, vừa rồi anh cũng bị mắc mưa."
"Tôi không sao, lâu dài cũng không sinh bệnh." Vương Thanh nói xong lúc này mới nhớ đến gì đó, "Đúng rồu, cậu vẫn còn mặc quần áo ướt, mau chóng thay ra rồi vào tắm rửa, lập tức thay bộ khác đi."
Phùng Kiến Vũ cơ hồ là bị Vương Thanh đẩy vào phòng tắm, Vương Thanh đẩy cậu vào phòng tắm xong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cả người phảng phất như bị rút khô khí lực, nằm ở trên giường không nhúc nhích.
Tâm tình mất đi mà đoạt lại được, Vương Thanh nhớ đến vẫn còn cảm thấy sợ hãi, một khắc này nhìn thấy Phùng Kiến Vũ bình an vô sự, cả người hắn đều khống chế không nổi tâm tình của mình.
Chờ hai người đều tắm rửa xong nằm ở trên giường, đã là muốn giờ. Trải qua một ngày giày vò, hai người đều rất mệt mỏi, nhưng khi nằm ở trên giường, ai cũng ngủ không được.
"Anh vì cái gì đột nhiên trở về?" Phùng Kiến Vũ cuối cùng vẫn là hỏi đến vấn đề này.
"Tôi vừa quay xong tiết mục, trợ lý của tôi liền tức tốc nói cho tôi nghe, cậu xảy ra chuyện. Tôi thậm chí cũng không kịp nghiên cứu cụ thể là dạng sự tình gì, thân thể đã đi trước đại não mà hành động."
Phùng Kiến Vũ cảm thấy trong lòng ê ẩm trướng trướng, có chút không nói rõ được cảm xúc ở bên trong. "Anh cứ đi như thế, công việc còn lại của anh thì sao."
"Tôi ném hết cho Tần Tang, không có việc gì, cô ấy sẽ xử lý tốt." Vương Thanh an ủi.
Phùng Kiến Vũ đương nhiên không tin chuyện hoang đường của hắn, kế hoạch của Vương Thanh đã định là phải hai ngày sau mới trở về, kết quả hôm nay buổi sáng vừa đi buổi chiều đã lập tức trở về. Không quan tâm nghĩ như thế nào, đương nhiên không phải như Vương Thanh nói nhẹ nhàng như vậy.
"Tần Tang khẳng định muốn đánh chết anh, anh còn nói thật nhẹ nhõm."
Bên kia Vương Thanh không có nói tiếp, Phùng Kiến Vũ chống đỡ thân thể nhìn hắn một cái, phát hiện Vương Thanh tựa hồ là ngủ thiếp đi.
Phùng Kiến Vũ kinh ngạc nhìn hắn một hồi, một lần nữa nằm trở về. Mãi cho đến sau nửa đêm, Phùng Kiến Vũ một bụng đầy tâm sự giấu trong lòng, không thể nào ngủ được.
Vương Thanh nằm ở giường sát vách tựa hồ ngủ không được an ổn, thời điểm Phùng Kiến Vũ rời giường đi vệ sinh, phát hiện bộ dáng Vương Thanh dường như rất không thoải mái, thế là tiến đến nhìn một chút.
Mắt nhìn xem xét không sao, Phùng Kiến Vũ đưa tay ở trên đầu hắn sờ một cái, mới phát hiện Vương Thanh thế mà lại đang phát sốt.
"Vương Thanh, tỉnh tỉnh, anh đang phát sốt, tôi lập tức đưa anh đến bệnh viện." Phùng Kiến Vũ có chút lo lắng hô hoán Vương Thanh, cậu cũng không nghĩ đến, Vương Thanh đột nhiên cứ như vậy ngã bệnh.
"Đại Vũ......" Vương Thanh mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện chính mình ra một thân mồ hôi, phi thường không thoải mái.
"Đến, thay quần áo, anh phải đi bệnh viện." Phùng Kiến Vũ lấy ra áo khoác cho Vương Thanh, đỡ cho hắn mặc vào.
Phùng Kiến Vũ chính mình cũng cảm thấy buồn cười, lúc này mới mấy tháng a, Vương Thanh đưa mình đi bệnh viện một lần, hiện tại đổi lại là cậu đưa Vương Thanh đi bệnh viện.
Mà phó đạo diễn từ trong phòng đạo diễn ở bên cạnh vừa bàn xong đối sách đi ra, vừa bước ra cửa phòng liền nhìn thấy Phùng Kiến Vũ đỡ Vương Thanh đi ra ngoài, phó đạo diễn quả thực nhịn không được muốn dùng hết sức lực hô to một tiếng: Thiên thọ ơi, Phùng ảnh đế cùng Vương ảnh đế bỏ trốn rồi.
- Hoànchương -