Động Hoàng Nhai thuộc về tỉnh Sơn Tây nằm trong thành phố Trường Trị của huyện Lê Thành, sau khi đến sân bay Trường Trị, còn cần phải đổi xe. Đạo diễn đã sớm làm công tác dự phòng cho mọi người, điều kiện rất gian khổ, hi vọng tất cả mọi người đều có chuẩn bị tâm lý.
Nhưng nhiều lần quay vòng, vẫn có mấy nữ diễn viên xuất hiện tình huống khó chịu. Hai nữ diễn viên cùng xe, một người là Mý Mộng, một người là Lưu Thấm. Ngồi cùng một xe, có cô nương không thoải mái, tự nhiên tất cả mọi người không thể không nghe không hỏi. Nhưng Phùng Kiến Vũ phát hiện, Vương Thanh rõ ràng đối với Lý Mộng càng thêm nhiệt tình một chút.
Thế là Phùng Kiến Vũ cẩn thận quan sát Lý Mộng một chút, Lý Mộng có đôi mắt rất lớn, vô cùng có thần. Phùng Kiến Vũ hồi tưởng lại hình mẫu lý tưởng mà Vương Thanh đã tả trong chương trình kia, trong lòng có chút thông hiểu. Lý Mộng là một trong những nữ diễn viên tương đối hot trong dàn hoa đán mấy năm gần đây, từ lúc cô xuất đạo vẫn luôn diễn cho đài truyền hình quốc gia, không có tiếp nhận bất luận phim thần tượng nào. Trong giới đều nói Lý Mộng hẳn là rất có bối cảnh, dạng cô nương này kết hợp với Vương Thanh, cũng là rất tốt.
Phùng Kiến Vũ thấy Vương Thanh chiếu cố Lý Mộng, thế là dứt khoát mặc kệ, tự mình ngã đầu ngủ say.
Phùng Kiến Vũ lúc ngủ ở bên ngoài có một thói quen, chính là thích dùng tay đệm ở dưới mặt, thường xuyên như vậy khiến cho cánh tay tê rần. Lúc Vương Thanh và cậu cùng quay 《 Nhai Sơn 》 đã phát hiện được vấn đề này, thế là khi hắn nhìn thấy Phùng Kiến Vũ ngủ thiếp đi, lập tức đem đầu cậu chuyển qua trên vai mình.
Phùng Kiến Vũ trước kia đi ngủ, cũng không có thói quen dựa vào người khác ngủ, cho nên lúc đến nơi, Phùng Kiến Vũ mở mắt ra phát hiện chính mình lại đang tựa đầu ở vai Vương Thanh, bản thân bị dọa đến giật nảy mình.
"Thật xin lỗi, bả vai của anh còn ổn chứ?"
Vương Thanh hoạt động một bờ vai của mình một chút, "Không có việc gì, để cậu ngủ thêm mấy tiếng đồng hồ nữa cũng không thành vấn đề."
Phùng Kiến Vũ xoay người cười đến có chút cứng ngắc, hận không thể tự tát mình một cái, chuyện gì xảy ra, làm sao lại ngủ đến trên người người ta a.
Trong bối cảnh của 《 Chiến Hỏa 》 có đến một phần ba đều là tại động Hoàng Nhai, đạo diễn cân nhắc tháng mười nhiệt độ vẫn còn tương đối cao, thế là đầu tiên phải phân quay cảnh tại động Hoàng Nhai trước. Lúc này nhiệt độ trên núi tương đối hợp lòng người, khoảng thời gian này rất thích hợp quay chụp, nếu không khi tiến vào mùa đông, điều kiện trên núi sẽ rất không tốt.
Trước lúc đạo diễn lên núi, lặp đi lặp lại cường điệu cùng mọi người, thời điểm không có quay chụp, không được tùy tiện chạy loạn trên núi, dù sao tất cả mọi người cũng không biết đường, mà sau khi lên núi, tín hiệu điện thoại lại vô cùng chênh lệch. Nếu như xảy ra chuyện gì, liên hệ cũng là vô cùng bất tiện. Mấy người nữ diễn viên bỉu môi, điều kiện kém như vậy, chi dù muốn tôi chạy loạn tôi cũng sẽ không thèm.
Phùng Kiến Vũ quay nhiều phim như vậy, nhưng nói thật là lần này, là lần duy nhất trong tất cả các phim mà cậu phải chịu điều kiện gian khổ đến như vậy. Vương Thanh năm đó quay 《 Hạ Hương 》, điều kiện cũng không tốt lắm, cho nên hắn xem như người thích nghi tốt nhất trong tất cả mọi người. Lần này bởi vì điều kiện thực sự không thế nào tốt cho được, cơ hồ tất cả mọi người đều là ở phòng đôi, Vương Thanh tự nhiên cùng Phùng Kiến Vũ bị phân đến cùng một chỗ.
Vương Thanh kéo lấy hai cái va li hành lý, còn bị Phùng Kiến Vũ cười nhạo một trận, nói một đại nam nhân như anh mang nhiều quần áo như vậy đến làm gì. Đợi đến lúc Vương Thanh mở ra một trong hai cái va li, Phùng Kiến Vũ chính thức ngây người. Đầy ấp một va li đồ ăn vặt, Phùng Kiến Vũ ước chừng ăn cả nửa tháng cũng không thành vấn đề.
"Xét thấy điều kiện trên đây, nhiều thứ muốn ăn cũng mua không được, cho nên tôi mang theo rất nhiều thứ đến. Cậu tùy tiện ăn, trợ lý của tôi mỗi tuần sẽ về Bắc Kinh một chuyến, không đủ thì kêu bọn họ lấy thêm một cái va li nữa là được."
Phùng Kiến Vũ kỳ thật không phải thích ăn đồ ăn vặt, nhưng cậu rất dễ đói, một khi đói thì lại không muốn nhúc nhích, cho nên phụ tá của cậu kiểu gì cũng sẽ mang theo một chút đồ ăn vặt bên người. Phùng Kiến Vũ ngược lại không hề tự luyến cảm thấy đây là Vương Thanh mang cho cậu, nhưng cậu chính là cảm thấy rất vui vẻ.
Hai người đang lúc nói đùa, liền nghe cửa bị gõ hai lần, hai người quay đầu lại, lúc này mới phát hiện sau khi hai người bọn họ vào phòng thì không có đóng cửa lại.
Lý Mộng đứng ở cửa, nhẹ gật đầu với hai người, sau đó đi vào. "Hôm nay cảm ơn các anh đã chiếu cố, ban đêm thuận tiện cùng ăn một bữa cơm được không, em mời khách."
"Không có gì, là việc nên làm mà, để nữ nhân mời khách làm sao mà được chứ." Vương Thanh hôm nay ở trên xe chiếu cố nàng, chẳng qua chỉ vì cảm thấy mấy người nữ nhân như các nàng thật cực khổ thật không dễ dàng, căn bản không hề có ý tứ muốn lôi kéo tình cảm. Nhất là Lý Mộng, Vương Thanh biết trong giới có nói qua, gia đình Lý Mộng hẳn là có bối cảnh rất lớn, kỳ thật hắn bản năng lại càng muốn cách xa loại nữ nhân có bối cảnh này nhất.
Ai ngờ được Phùng Kiến Vũ đột nhiên nở nụ cười, sau đó đáp ứng, "Được thôi, anh cùng Vương Thanh chỉnh đốn thu thập một chút, em cũng nên nghỉ ngơi một chút đi, đợi chút nữa sáu giờ chúng ta gặp mặt tại cửa ra vào."
Lý Mộng lúc đầu có chút xấu hổ, nghe được Phùng Kiến Vũ nói như vậy, lập tức nhẹ gật đầu, "Được, chút nữa gặp."
Nhìn thấy Lý Mộng đi xa, Vương Thanh trong lòng trầm xuống, "Cậu...... đây là đối với nha đầu này có ý?"
Phùng Kiến Vũ nghe hắn nói như vậy, tức giận xoay người lại nhìn hắn, "Anh có bị ngốc hay không a, người ta là mời anh ăn cơm, đối với anh có ý, làm sao lại biến thành tôi có ý với người ta."
Vương Thanh tối sầm mặt, hắn cười khổ một tiếng, "Cho nên cậu đây là dự định tác hợp cho chúng tôi?"
Phùng Kiến Vũ nhận thấy biểu lộ của hắn không tốt, có chút hoảng hốt, "Chẳng lẽ anh đối với cô ta không có ý gì sao? Tôi thấy anh hôm nay ở trên xe rất chiếu cố cô ấy a? Nữ nhân trên xe còn có thêm Lưu Thấm, nhưng anh rõ ràng chiếu cố Lý Mộng tương đối nhiều hơn a, chẳng lẽ không phải có ý tứ sao?"
Vương Thanh nhịn không được đỡ trán, "Đó là bởi vì Lý Mộng an vị ở phía trước tôi, tôi tương đối thuận tay mà thôi."
"A? Vậy làm sao bây giờ, đều đáp ứng cùng người ta ăn cơm rồi." Phùng Kiến vũ gãi gãi sau gáy mình, cậu cũng không nghĩ đến mình đang nháo cái lông gì, hơn nửa ngày nay Vương Thanh căn bản đối với người ta không có ý tứ gì hết.
Vương Thanh có vẻ hơi mất mát, "Ăn cơm thì ăn cơm, cũng không có gì."
Nguyên bản tự cho là mình cách em ấy càng ngày càng gần, lúc này mới phát hiện, thì ra bản thân, còn cách tới xa thật xa a.
- Hoàn chương -