Muốn nói vế ký ức của buổi tối nhày hôm qua, Phùng Kiến Vũ thật sự cảm thấy rất chấp nhặt. Kỳ thật bản thân cậu cũng biết tửu lượng của mình không tốt, nhưng cậu vẫn cảm thấy bản thân cần nên luyện tập tửu lượng một chút. Thế là mỗi lần có tiệc rượu xã giao, cậu đều muốn thử uống nhiều thêm một ít, hi vọng có thể làm cho tửu lượng của mình chậm rãi tiến bộ.
Nhưng sự thật chứng minh, Phùng Kiến Vũ trời sinh chính là mệnh không thể đụng vào rượu, bất kể uống thế nào, cậu chỉ có thể một ly đếm ngược.
Phùng Kiến Vũ kỳ thật vẫn luôn cảm thấy bản thân dù có say, cũng không phải là hạng người tùy tiện, cậu đã từng hỏi Tả Hữu, sau khi cậu uống rượu, có làm chuyện gì kỳ hoặc không.
Tả Hữu lúc ấy sắc mặt dù có chút quái dị, nhưng cuối cùng vẫn kiên định lắc đầu. Thế là Phùng Kiến Vũ đến giờ luôn cảm thấy, sau khi mình uống say, tuyệt đối sẽ không thể làm ra được chuyện gì.
Vương Thanh có chút xấu hổ cười cười, hắn gãi gãi gáy tóc, ngẫm nghĩ nên nói như thế nào thì mới tương đối tốt.
Phùng Kiến Vũ nhìn thấy biểu lộ của hắn, cơ bản cũng rõ ràng được mấy phần, "Thật sự là tôi à...... thật xin lỗi."
"Không phải...... Tôi cảm thấy có thể do cậu trước khi uống rượu vẫn chưa ăn no, cho nên mới nhầm lẫn cắn tôi một ngụm. Sau đó thật sự cậu cũng không có làm gì nữa, trực tiếp ngủ say."
Một đám người bật cười lớn, "Vũ ca, hương vị của Thanh như thế nào a?"
Trong lúc mọi người vẫn còn cười nói, Vương Thanh ngồi xuống, ghé gần đầu đến bên tai Phùng Kiến Vũ, nói một câu thật xin lỗi.
Phùng Kiến Vũ lắc đầu, "Tôi mới là người nên nói cảm ơn anh, cảm ơn đã giữ gìn hình tượng cho tôi."
Vương Thanh có chút xấu hổ, sau đó nghe được Phùng Kiến Vũ nói, "Đợi khi trở về tôi mời anh đi ăn cơm."
"A?"
Phùng Kiến Vũ trông thấy một mặt ngây ngốc của hắn, nhịn cười không được, "Anh thích mời tôi ăn cơm như thế, tôi cũng không ngại cho anh cảm thụ một chút cảm giác được người mời ăn cơm a."
Nhưng mà cậu không biết, bởi vì một câu nói này, Vương Thanh đã thầm lặng nở đầy một bụng hoa ở trong lòng.
Từ lúc trở về Bắc Kinh, Vương Thanh ngoại trừ trước đó tiếp nhận công việc cần xuất hiện ở bên ngoài, bình thường tất cả thời gian đều ở trong nhà hoặc là đến phòng gym. Đối với tình trạng này Tần Tang chính là vô cùng không hài lòng. Tất cả công tác mới gần đây, Vương Thanh đều nói không muốn nhận, hỏi hắn vì cái gì, hắn nói muốn muốn nghỉ ngơi một chút. Nhưng tình huống này lại kéo dài đến hơn một tuần, Tần Tang nhịn không được nổi bão.
"Cậu nói cậu ngày ngày không phải ở phòng gym thì chính là ở nhà lướt weibo, cậu đến cùng vì cái gì a? Gần đây bàn công việc với cậu, có mấy tài nguyên vô cùng tốt, cậu thế mà còn không hài lòng không muốn tiếp nhận, cậu rốt cuộc là muốn làm gì đây hả?"
Vương Thanh kìm nén ngậm miệng, một bộ dáng tỏ ra chính mình chịu đầy ủy khuất, nâng hai đùi đặt lên bàn trà trong phòng khách, chính là không muốn nói một lời nào.
Bắt gặp trạng thái này của Vương Thanh, Tần Tang càng thêm tức giận, "Gần đây cậu trở nên khác thường như vậy, có cần mời bác sĩ đến khám cho cậu không?"
"Phùng Kiến Vũ đã trở về được hơn một tuần rồi, cậu ấy đều không có liên hệ với tôi, cậu ấy rõ ràng nói muốn mời tôi ăn cơm!" Vương Thanh nói xong một tràn, cảm thấy bản thân càng thêm ủy khuất.
Tần Tang đang nổi giận cũng không nhịn được bật cười, "Có thể sau khu Phùng Kiến Vũ trở về trở nên bận rộn, người ta nào có thời gian để ý đến cậu. Cậu ấy một ngày không mời cậu ăn cơm, có phải cậu sẽ không chịu đi làm thêm một ngày đúng không? Có phải gần đây cậu thiếu uống thuốc rồi phải không a Vương Thanh? Cậu ấy ở bên ngoài làm việc, cậu không nghĩ đến sẽ ngẫu nhiên ở bên ngoài đụng phải cậu ấy sao a. Cậu ấy ngồi xổm trong nhà lướt weibo, chỉ cần nhìn hình là đủ rồi a. Còn ngày ngày đến phòng gym, nghĩ rằng ngẫu nhiên sẽ bắt gặp ngươi ta sao. Cậu ấy gần đây bận rộn như vậy, làm sao có thời gian đi rèn luyện thân thể a. Cậu cũng không nghĩ đi tìm Giả Khải hỏi một chút, Phùng Kiến Vũ một tháng đến rèn luyện mấy lần a."
Vương Thanh nghe xong hết lại nổi giận, "Chị còn nói công việc, công việc của em có mấy thứ cùng Phùng Kiến vũ có thể chung đụng!"
"Vậy cậu sao lại sợ đến mức không dám trực tiếp theo đuổi người ta a, nhẫn đến gần mười năm, cậu chỉ dám thầm mến, có thể làm được chuyệ gì a?" Tần Tang phản kích nói, "Phùng Kiến Vũ là thân phận gì, cậu là thân phận gì, hai người đến thử vai cho một bộ phim, không phải lập tức sẽ đoạt nam chính sao. Thật vất vả mới có được bộ song nam chính, giúp cậu tranh thủ một phen, cậu cũng chỉ dám làm bạn với người ta, làm quen thôi. Kết quả thì sao đây, hiện tại cậu cũng chỉ dám ở nhà làm tổ, so với lúc trước có gì khác biệt a?"
Vương Thanh mặc dù biết tất cả những gì Tần Tang đều là đúng, nhưng hiện tại hắn đang bực tức, bắt đầu giận dỗi, không muốn nói chuyện nữa.
Tần Tang cầm lên túi của mình, "Chính cậu suy nghĩ thật kỹ đi, tôi đi trước."
Vương Thanh một mình ngồi tại chỗ, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân vô cùng ủy khuất, thế là lập tức mò lên trên weibo, phát một cái icon khóc lớn.
Trong nháy mắt weibo bị một trận khuấy động, một đám người hâm mộ nhao nhao chạy đến an ủi hắn. Vương Thanh nghĩ thầm, vẫn là người hâm mộ của mình là tốt nhất, Tần Tang chính là người xấu a!
Điện thoại của Vương Thanh đột nhiên reo vang, làm cho hắn giật nảy mình, đợi đến khi hắn nhìn thấy rõ là ai gọi đến, trong nháy mắt cả khuôn mặt đều cười đến nở hoa.
"Uy?"
"Weibo của anh là thế nào, có chuyện gì sao?" Giọng nói Phùng Kiến Vũ hiện rõ sự quan tâm từ đầu dây truyền đến, Vương Thanh đột nhiên cảm thấy, bản thân trước đó tức giận cái gì a, ủy khuất gì a, căn bản đều không đáng có.
"Không có, bị Tần Tang dạy dỗ một trận." Đầu dây truyền đến tiếng cười của Phùng Kiến Vũ, "Thấy anh ủy khuất như vậy, trước đó có nói mời anh ăn cơm, tối nay anh có thời gian không, thấy tâm tình anh không tốt như vậy, ra ngoài thay đổi tâm tình đi."
Vương Thanh đương nhiên là cầu còn không được, nhanh chóng đáp lại Phùng Kiến Vũ nói ba chữ: "Được được được!"
- Hoànchương -