Tiệc kết thúc《 Ỷ thiên đồ long ký 》bản điện ảnh.
Tô Hữu Bằng chính là người làm chủ, đã sớm sắp xếp đặt trước tiệc tổ chức ở một khách sạn năm sao có tiếng, bao trọn cả một tầng lầu nhà hàng, các món ăn được bày trí tinh tế theo loại tiệc buffet, đèn chùm lấp lánh khiến cho nhiệt khí của bữa tiệc càng thêm tăng cao.
Thời điểm khi Vương Thanh cùng Đại Vũ đến nơi, Tô Hữu Bằng đang cùng mấy nhân viên của tổ chế tác đàm luận. Mọi người ai cũng rất náo nhiệt, một số đang trầm trồ khen ngợi những tấm poster lớn tuyên truyền, một số thì tụm thành đoàn nói chuyện phiếm.
“Ha,” Tô Hữu Bằng ngước mắt liền nhìn thấy Vương Thanh và Đại Vũ, lập tức hướng bọn họ ngoắc ngoắc tay “Vương Thanh Đại Vũ đến đây!”
“Bằng đạo.”
“Bằng đạo.”
Vương Thanh cùng Đại Vũ gật đầu mỉm cười. Đại Vũ cũng không quen biết những người đang cùng Tô Hữu Bằng nói chuyện, nên cậu chỉ là bắt tay xem như xã giao.
“Để tôi giới thiệu cho các người một chút,” Tô Hữu Bằng một tay cầm ly rượu champagne, tay còn lại vỗ vỗ bả vai Vương Thanh “Đây là Vương Thanh, cũng chính là người diễn vai nam chính trong bộ phim tiếp theo của tôi.”
“A, xin chào xin chào.” Người chế tác nâng ly ý chào, Vương Thanh vội vàng cầm lấy một ly champagne từ trên mâm của người phục vụ không ngừng qua lại.
“A, cậu chính là ngôi sao điện ảnh Hollywood trong phim《XXX》Phùng Kiến Vũ nha.” Một nhà chế tác khác hướng Đại Vũ mở miệng hỏi, vẻ mặt mang đầy nét thưởng thức.
“Ân, đúng là tôi, xin chào.” Đại Vũ lễ độ khẽ khom người.
“Cậu ấy chính là diễn viên diễn Trương Vô Kỵ!” Tô Hữu Bằng cười nói.
“Không tệ không tệ, Bằng đạo anh thật có tài a, còn mời đến được minh tinh Hollywood đến đóng phim mình…"
“Nào có nào có …”
Nơi này tôi một câu anh một câu ứng phó qua lại, Vương Thanh nhìn thấy Đại Vũ không tiện liền chen vào nói với Tô Hữu Bằng một tiếng mang Đại Vũ rời đi trước.
“ Đói bụng sao?” Vương Thanh nhéo cổ Đại Vũ một cái, thân mật hỏi, “Có muốn ăn trước chút gì đó không?”
Kể từ sau khi Vương Thanh bị thương, Đại Vũ vẫn chạy qua lại giữa bệnh viện và phim trường, cho dù lúc trở về khách sạn cũng phải làm đồ ăn cho Vương Thanh, cả người đều gầy đi hẳn một vòng.
Vương Thanh trong mắt đều là đau lòng không thôi.
Nhưng cho dù lòng đau thì hắn vẫn muốn nhìn thấy Đại Vũ nhiều một chút, vì vậy ẩn nhẫn đến khi xuất viện, nhưng bây giờ đổi lại là Vương Thanh là người chăm sóc cho Đại Vũ.
“Em không có đói bụng, buổi trưa đã ăn nhiều như vậy rồi.” Đại Vũ liếc mắt. Vương Thanh biết rất rõ ràng cậu không phải là loại người lãng phí, buổi trưa còn hết lần này đến lần khác ăn nhiều như vậy, lại còn là tất cả món ăn mình thích, ăn đến cả người đều không chống đỡ được. Nhớ đến buổi trưa hôm nay Đại Vũ liền muốn đánh cho Vương Thanh một trận.
//
“Trở về phòng?” Vương Thanh thấy Đại Vũ xụi lơ nằm trên ghế sa lông trong phòng ăn.
“Không được, em no đến không cử động được rồi.” Đại Vũ hữu khí vô lực khoát khoát tay, ý bảo mình không động đậy được nữa rồi.
Vương Thanh nhíu mày, là chính em nói em không động được, vậy thì đừng có trách anh.
Đại Vũ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, chưa kịp hỏi gì thì cả người bị Vương Thanh ôm ngang lấy.
Bởi vì sợ ngã nên Đại Vũ hai tay tự động quàng lên cổ Vương Thanh.
“Anh đang làm gì! Mau buông em xuống! ” Đại Vũ kinh hoảng thất thố nhìn loạn khắp nơi, lại không dám khua động, vạn nhất lỡ chân làm vỡ mâm thức ăn của người ta thì làm sao bây giờ “Một lát sẽ có người nhìn thấy đó!!! ”
“Anh quan tâm người nào nhìn thấy sao?” Vương Thanh nheo mi, một bộ thiếu đánh tỏ ra ai cũng không sợ “Không phải là em mới nói em không động đậy được sao?”
“Em có thể rồi, có thể động rồi, anh mau thả em xuống! ” Đại Vũ nghiến răng nghiến lợi nhìn Vương Thanh.
Nhưng Vương Thanh lại xem như là một con mèo con hoàn toàn không có móng vuốt, nhìn thấy dáng vẻ tạc mao của Đại Vũ, trái tim như bị thứ gì đó động đến không khỏi rung lên một nhịp.
“Ai dô, tôi nói a,” Một thanh âm quen thuộc vang lên “Tám năm rồi nha, chỉ cần hai cậu gặp nhau thì đều xem tôi như là không nhìn thấy.”
Vương Thanh ôm Đại vũ quay đầu lại.
“Đào ca ~” Vương Thanh vui sướng chào hỏi, mà Đại Vũ nằm trong ngực thì dùng cùi chỏ giận dỗi thúc thúc Vương Thanh.
“…” Quách Đào vẻ mặt khinh bỉ.
//
“Đúng rồi, buổi trưa Đào ca làm sao lại bất chợt đến đây vậy?” Đại Vũ cái miệng nhỏ nhấp môi chanpagne, cùng Vương Thanh ngồi trên một chiếc ghế sa lông nằm trong góc phòng.
“Không có gì, anh ấy giúp anh làm một chuyện.” Vương Thanh bất mãn vô cùng, chính mình đã sắp ăn được Đại Vũ vào trong miệng đến nơi “Là chuyện nhỏ thôi.”
Cảnh tượng này nếu để cho Quách Đào nhìn thấy nhất định sẽ tức đến miệng mắng to.
Chuyện nhỏ? Cậu nhờ tôi làm chuyện đó chính là chuyện nhỏ sao hả?
Hao phí của tôi biết bao nhiêu là tâm lực a!
Người của tôi bận đến tối tăm mặt mũi không phải là vì giúp đại gia cậu đào bát quái sao a!
“Nga …” Đại Vũ nhún nhún vai tỏ vẻ không muốn hỏi tới nữa “Tiếp theo Hữu Bằng ca cho anh diễn phim điện ảnh đề tài gì a, lại còn là vai nam chính.”
“Một phim điện ảnh về quân nhân chiến tranh dân quốc.” Vương Thanh khẽ đưa tay lau đi vệt nước ở khóe miệng Đại Vũ “Nếu em muốn đóng cùng với anh thì anh sẽ đi nói với Bằng đạo một tiếng để anh ấy cấp cho em một vai.”
“Đừng nha,” Đại Vũ vừa nghe xong liền bị sặc “Em vẫn chưa muốn đóng phim đâu, từ lúc trở về đây vẫn chưa được nghỉ ngơi nhiều đâu. Suốt tám năm ngày ngày chạy đi đóng phim rồi làm công tác tuyên truyền, em rất mệt mỏi.”
“Ân, em cẩn thận một chút.” Vương Thanh cau mày giúp Đại Vũ đặt ly xuống, lại nghe thấy Đại Vũ nói mình mệt mỏi, cực kỳ tự nhiên tiếp lời “Mệt mỏi vậy thì đừng làm nữa, anh nuôi em a.”
“…” Đại Vũ vừa định mở miệng thì đã bị đánh gãy.
“Được a, chúng tôi đều đang ở đây ứng phó, hai người lại cư nhiên ở chỗ này hưởng thụ thanh nhàn.” Nữ minh tinh diễn vai Triệu Mẫn cầm ly champagne đi đến bên cạnh Đại Vũ ngồi xuống.
“Chị Đường Đường,” Đại Vũ rất có lễ phép gọi một tiếng, “Chị tối nay thật xinh đẹp nha.”
“Ai ui,” Đường Đường cười đến động lòng người “Đại Vũ biết ăn nói như vậy, dáng dấp lại còn đẹp trai như vậy, đoán không chừng sau này đi đóng phim điện ảnh sẽ có rất nhiều tiểu cô nương theo đuổi a! ”
“Có tôi ở đây, không ai dám theo đuổi em ấy đâu.” Vương Thanh cười tiếp lời. Nói xong mới cảm giác những lời này thật quen thuộc ~
Đại Vũ vừa nghe xong ngay lập tức thúc cùi chỏ vào người Vương Thanh.
Dùng ánh mắt cảnh cáo Vương Thanh.
“Em cho anh quá phận như vậy sao! Nơi này có bao nhiêu truyền thông ký giả đây a! ”
“Biết rồi mà! ”
Vương Thanh nháy mắt mấy cái đáp lời, sau đó bất động thanh sắc cầm lấy ly rượu ở trong tay Đại Vũ.
“Ân? ” Đại Vũ nghi ngờ.
“Em uống say sẽ rất dễ dàng để lộ nha.” Vương Thanh cười đến ý vị thâm thường.
“…”
Việc này nên nói về một chuyện rất lâu trước đây a.
Lúc đó là lần đầu tiên tham gia một chương trình trực tuyến.
Đại Vũ bị người chủ trì chuốc đến uống say.
Một đường rơi không biết bao nhiêu là đường.
Từ đó về sau Vương Thanh luôn luôn cảnh cáo Đại Vũ ở bên ngoài thì nên uống ít rượu.
Không phải là hắn sợ rơi đường.
Mà chính là hắn sợ Đại Vũ bị người khác chiếm tiện nghi.
Dù sao Đại Vũ uống say nên cái gì cũng không biết.
Giống như là nghĩ đến điều gì.
Vương Thanh ý vị thâm thường nhoẻn miệng cười.