Nói thật thì Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ đối với các đại truyền thông đều không xa lạ, nhưng hai người bây giờ lại có mặt chung trong một bộ phim cũng không khỏi dấy lên nghi ngờ.
Sự việc bị đóng mác ở tám năm trước sớm đã bị nhiều người quên mất.
Thật quá tốt, Vương Thanh trong lòng mặc niệm.
Nhiều lúc quyết định không công khai mới là cách tốt nhất để bảo vệ người mình yêu.
Ngày đó Tô Hữu Bằng ở phim trường ý vị thâm thường nói ra một câu như vậy rồi rời đi.
Mấy ngày nay Vương Thanh cũng suy nghĩ thật kỹ. Vẫn là không nên công khai đi, đối với Đại Vũ tương đối cũng là một điều tốt. Dù sao cậu vẫn còn rất trẻ, vẫn còn muốn nhiều năm đóng phim, ca hát, nghĩ nghĩ vẫn là muốn chơi đùa thêm mấy năm nữa đi.
Nếu mà như vậy, Vương Thanh hắn cũng sẽ nguyện ý bồi cậu.
Có một câu nói như thế nào nhỉ?
Anh là của em, em là của tự do.
Vốn Vương Thanh vẫn đang đắm chìm trong thâm tình, còn cảm thấy vô cùng cảm động với sự thông tình đạt lý của chính mình, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một đống nữ ký giả hưng phấn quơ tay múa chân hướng về phía Đại Vũ, chính xác mà nói thì chính là một đám fan cuồng nhiệt.
Nhíu mi.
Vương Thanh ngay lập tức thu hồi câu nói vừa rồi.
Anh là của em, em ở trong thế giới của anh mới là tự do.
Em ở bên ngoài trêu hoa ghẹo bướm chính là điều không thể.
Suy nghĩ đi qua.
"Thật thất lễ, đạo diễn có việc đang muốn tìm Đại Vũ." Vương Thanh đi về hướng ký giả mỉm cười nói một câu, sắc mặt cũng không hề hiện lên một chút áy náy nào.
"Nga nga nga.....Vậy, Đại Vũ anh đi đi, chữ ký này của anh em sẽ bảo vệ tốt thật tốt! " Ánh mắt nữ ký giả tràn đầy sao sáng blingbling, thiếu chút nữa chỉ muốn cõng Đại Vũ lên mà bỏ chạy.
"Được thôi, hôm nay mọi người cực khổ rồi." Đại Vũ thoải mái cùng ký giả nói lời tạm biệt, tính toán đi tìm Tô Hữu Bằng.
Sau đó còn quay đầu lại hướng mấy nàng vẫy vẫy tay, cười đến là ấm áp.
Sắc mặt Vương Thanh tái xanh, tiến lên ngăn lại Đại Vũ.
"Chỉ cần anh không nhìn em một chút em liền bắt đầu trêu hoa ghẹo nguyệt có phải không?" Đại Vũ đơn giản chỉ là không có biện pháp cùng Thanh ba tuổi đối đáp, dùng sức tránh ra ghọng kiềm của Vương Thanh. Không cần hỏi cũng biết cái việc Hữu Bằng ca đang muốn tìm mình cũng là giả đi.
"Ngay cả ký giả mà anh cũng có thể ăn dấm, Thanh nhi, em thật lòng hỏi anh một câu, anh có phải "bất lực" rồi không a?"
"Em..." Vương Thanh còn chưa kịp giáo huấn cậu thì đã bị phụ tá vội vã cắt đứt.
"Thanh ca Thanh ca, ký giả vây ở bên ngoài muốn phỏng vấn anh đó, nhanh đi! Nhanh đi! "
"Em đợi đó cho anh! " Vương Thanh cảnh cáo liếc Đại Vũ một cái, xoa xoa đầu cậu rồi nhanh chóng theo phụ tá rời đi.
Làm sao bây giờ, anh ấy giống như càng ngày càng ngây thơ.
Đại Vũ dở khóc dở cười.
Quả là không có cách nào sống qua được những ngày tháng đơn giản.
//
"Xin hỏi Vương Thanh trước cũng đã rất nhiều lần tham gia tác phẩm của Tô Hữu Bằng đạo diễn rồi đúng không?"
Đúng vậy đúng vậy, nhưng mà những bộ phim trước, tôi cũng chỉ là khách mời, không có đảm nhiệm tuyến nhân vật quan trọng như lần này.
"Như vậy chẳng lẽ anh muốn hoàn toàn chuyển từ diễn mảng truyền hình sang mảng điện ảnh sao?"
Nếu Đại Vũ nhà tôi muốn làm thì tôi sẽ theo a, em ấy làm cái gì thì tôi làm cái đó.
"Vậy xem ra trong phim điện ảnh lần này không phải là nam chính, anh có cảm thấy thất vọng không?"
Thất vọng cái gì, nam chính là do tôi nhìn trúng, còn là do tôi tranh thủ kịch bản cho nữa kìa.
"Nghe nói nam chính là minh tinh Hollywood Phùng Kiến Vũ, diễn cùng cậu ấy có cảm thấy áp lực không?"
Áp lực? Cũng không hẳn, em ấy cùng những người khác cười đùa mới khiến tôi cảm thấy áp lực.
Vương Thanh sắc mặt không đổi, nhưng lại không ngừng phỉ báng trong lòng.
Tại sao hắn chỉ nuốt những lời muốn nói xuống hết trong bụng mà không thể trả lời? Là bởi vì Đại Vũ nhà hắn đã cảnh cáo, ít nói làm nhiều, giữ vững sắc mặt tươi tắn cười đùa là được rồi!!!
"Vương Thanh anh không muốn nói một chút cảm nghĩ gì hay sao?"
Ký giả truyền thông cái gì cũng hỏi không ra, nên bắt đầu có chút vội vàng càng đưa micro càng lại gần thêm nữa.
"Được tham gia hợp tác cùng đạo diễn Tô Hữu Bằng là niềm vinh hạnh của tôi. Dựa vào kỹ năng diễn xuất quá rõ ràng của Phùng Kiến Vũ nên việc cậu ấy trở thành nam chính là một việc vô cùng hiển nhiên, có thể cùng cậu ấy làm việc tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ, vô cùng vinh hạnh."
Mỉm cười hài lòng.
"Vậy suy nghĩ của anh đối với Phùng Kiến Vũ chính là như vậy sao?"
Em ấy là vợ tôi, tôi đồng ý cho em ấy diễn thì em ấy diễn, mấy người có ý kiến nhiều như vậy làm cái gì?
"Hay là còn cần phải thêm chi tiết sâu sắc hơn nữa." Vương Thanh làm vẻ mặt mập mờ. Mỗi lần nói đến Đại Vũ, hắn lại không có biện pháp khống chế được biểu lộ của mình.
"..."
Phỏng vấn thật vất vả mới kết thúc. Vương Thanh vừa trở lại phim trường liền nhận được một tin sét đánh.
"Không phải chứ Bằng đạo, chỉ mới cảnh đầu tiên mà anh đã bắt em treo dây cáp sao á? " Bên này Vương Thanh mới vừa kinh ngạc cảm thán một câu thì bên kia Đại Vũ liền "phốc" một tiếng cười như điên.
Năm hai người bọn họ từng diễn qua một phim điện ảnh gọi là《 Vô Hạn Đấu Giới 》, có một cảnh là nhảy từ một kịch viện xuống đường lớn, ước chừng độ cao ở khoảng ba tầng lầu, Vương Thanh bị dọa sợ đến ngay cả chân cũng đứng không vững, nhịn không được mà liên tục kêu rên.
"Anh lớn lên cao như vậy mà còn sợ độ cao! " Đại Vũ cười híp mắt nói Vương Thanh, chính mình nhảy tới nhảy lui nhịn không được mà sung sướng trong lòng.
Thật muốn đem Đại Vũ đang đắc ý như vậy dạy dỗ một trận nhưng bản thân bởi vì quá sợ nên không dám làm ra động tác mạnh nào.
Nhìn nhìn còn phát hiện ra được rất nhiều nhân viên đoàn phim cũng dần tụ tập về phía này hùa nhau cùng xem kịch vui.
"Các người không có việc gì để làm sao? Cớ gì mà lại có nhiều người đi lại đây vậy a! "
"..."
Đại Vũ đơn giản là muốn cười điên rồi.
Xem ra cho dù đã qua tám năm, nhưng chứng sợ độ cao của Vương Thanh vẫn chưa được chữa khỏi.
"..." Tô Hữu Bằng cảm thấy khi Vương Thanh có Đại Vũ bên cạnh thật là ngây thơ, ngay cả khí lực để anh khinh bỉ cũng không có. "Vậy để cho Đại Vũ treo lên trước là được rồi. Bảo hiểm cũng đã mua xong, cậu yên tâm đi."
"Có em ở đây mà anh còn dám để cho em ấy đu dây treo cao như vậy, còn mua cả bảo hiểm, Bằng ca anh đang trêu chọc em sao? Anh..." Vương Thanh vẫn chưa nói hết liền bị Đại Vũ vội vã cắt đứt.
"Bằng ca em không sợ độ cao, em không sợ treo dây đâu! "
"..."
Tô Hữu Bằng đơn giản có cảm giác là mình đang hẹn hai tiểu tổ tông đến quay phim rồi.
"Đoàn phim của tôi không có kém đến nỗi ngay cả treo dây an toàn cũng không thể bảo đảm!!! "
"..."